“Em chỉ nói đùa thôi, anh làm gì căng thẳng như vậy?” Hàn Uyển Đình thấy anh nghiêm túc như vậy liền phì cười.
“Em nghi ngờ tình cảm của anh nên em mới hỏi như vậy?”
“Ngày mai anh về, em có cái này cho anh xem.”
“Là gì vậy?”
“Bí mật. Anh về đi rồi biết.”
“Được.”
Nói chuyện được một lúc, Hàn Uyển Đình cũng tắt máy cho Nghiêm Trình nghỉ ngơi. Cô biết cả ngày hôm nay vì chuyện của cô mà anh đã vất vả nhiều rồi.
“Anh nghỉ ngơi đi, mai em ra sân bay đón anh.”
“Ừ. Em ngủ ngon.”
Hàn Uyển Đình tắt điện thoại, nhưng cô không tài nào chợp mắt được, cứ lăn qua lăn lại trên giường. Mãi đến tận khuya cô mới có thể chợp mắt.
Vì chuyến bay của Nghiêm Trình đáp xuống thành phố M là buổi chiều nên buổi sáng Hàn Uyển Đình vẫn lên tập đoàn làm việc. Cô lái xe đỗ vào hầm xe của tập đoàn, vừa hay bắt gặp Khải Minh cũng đang đi tới.
“Chào tổng giám đốc Khải.”
“Chào giám đốc Hàn, cô không đi đón Nghiêm Trình à?”
“Buổi chiều anh ấy mới tới nơi.”
“À.”
Hàn Uyển Đình nghĩ đến việc hai con người này cấu kết với nhau lừa gạt cô liền cảm thấy khó chịu.
“Tổng giám đốc Khải này.”
“Hửm?”
“Sau này anh đừng có thông đồng với Nghiêm Trình mà lừa gạt tôi. Nếu không tôi không tha cho anh đâu.”
“Lừa gạt? Lừa gạt chuyện gì?”
Không biết là Khải Minh không hiểu lời cô nói hay cố tình không hiểu mà hỏi ngược lại cô.
“Chuyện Nghiêm Trình sang Pháp, cả chuyện của MTV Finance. Tôi biết cả rồi, anh không cần phải giấu nữa.”
“Nghiêm Trình, là bạn gái cậu tự biết, ông đây không có nói đâu đấy nhé.” Khải Minh lẩm bẩm trong miệng.
Hàn Uyển Đình nghe Khải Minh lẩm bẩm gì đó trong miệng, cô thở dài lắc đầu rồi vào thang máy bấm lên tầng làm việc của mình, bỏ lại Khải Minh phía sau.
Đầu giờ chiều Hàn Uyển Đình có cuộc họp với phòng tài chính, cuộc họp chủ yếu xoay quanh việc đầu tư vốn vào các dự án gần đây của tập đoàn. Buổi họp kết thúc, Hàn Uyển Đình nhìn đồng hồ cũng đã gần 4 giờ chiều, cô vội vàng lái xe ra sân bay để đón Nghiêm Trình.
Cô mất gần 30 phút để di chuyển từ tập đoàn đến sân bay. Đến nơi, cô đưa mắt nhìn một lượt. Dòng người ra vào đông đúc nhưng nhìn mãi cô vẫn không thấy bóng dáng Nghiêm Trình đâu.
Hàn Uyển Đình lấy điện thoại ra xem, đã 4h30 chiều, giờ này chuyến bay của Nghiêm Trình đáng lí ra đã đáp rồi mới phải. Trong lòng cô lại ập đến nỗi lo lắng dành cho anh. Cô chọn một chỗ dễ nhìn thấy rồi đưa mắt tìm anh.
“Uyển Đình.”
Hàn Uyển Đình nghe tiếng gọi mình, cô quay lại nhìn về phía sau, cảm xúc như vỡ òa, cô vội vàng chạy đến, ôm chầm lấy anh.
“Anh đây rồi.”
Nghiêm Trình vững chãi ôm cô vào người, giọng điệu cưng chiều.
“Sao lại chạy vội thế? Sợ anh đi mất à?”
“Nhớ anh chết đi được.”
“Hửm?” Nghiêm Trình mở to hai mắt nhìn cô.
Ôm được một lúc Hàn Uyển Đình cũng buông người anh ra, cô kéo tay anh đi ra khỏi sảnh sân bay.
“Đi thôi, em đưa anh về nhà.”
“Em lái xe?”
“Đương nhiên. Anh ngồi vào đây.”
Hàn Uyển Đình nhìn thấy gương mặt biểu hiện rõ ràng sự hoang mang của anh liền bĩu môi.
“Sao thế? Nghiêm tổng không tin tưởng em thế à?”
“Không có.”
“Vậy ngồi vào, em có bằng lái hẳn hoi, không phải bằng mua.”
Thế là Nghiêm Trình đành ngậm ngùi ngồi vào ghế phụ để Hàn Uyển Đình lái xe. Trên xe, cô tíu tít nói với anh đủ thứ chuyện trên đời. Nghiêm Trình cực kỳ chăm chú nghe bạn gái nói chuyện, lâu lâu lại trêu chọc cô.
Về đến nhà, Nghiêm Trình lôi từ trong vali ra một hộp quà nhỏ đưa cho Hàn Uyển Đình.
“Quà tạ lỗi. Bạn gái tha lỗi cho anh nhé?”
“Em không giận dỗi lâu như vậy.” Hàn Uyển Đình nhận lấy hộp quà từ tay anh.
“Lỗi anh.”
Hàn Uyển Đình bĩu môi: “Không lỗi anh thì lỗi ai? Không lẽ lỗi em.”
Nghiêm Trình nghe cô nói, tay đang dọn dẹp vali cũng ngừng lại, anh ôm cô từ phía sau, giọng nói trầm ấm phả vào bên tai cô.
“Nhớ anh nhiều không?”
“Không.”
Hàn Uyển Đình đưa tay đẩy người anh ra, không phải lúc ở sân bay cô đã bày tỏ nỗi nhớ của mình dành cho anh rồi sao, còn cố tình hỏi lại để chiếm tiện nghi của cô.
“Vậy anh về Pháp sinh sống nhé?”
“Mới đi có mấy ngày đã tìm được mối khác ngon hơn em rồi à?”
“Mang theo cả em về Pháp.”
Hàn Uyển Đình không còn thái độ cười cợt như lúc nãy, cô nhìn anh nghiêm túc nói.
“Em muốn ở lại thành phố M, trước khi mọi chuyện sáng tỏ em sẽ không đi đâu cả.”
“Người cũng đã đem về cho em, chỉ cần có đầy đủ chứng cứ, anh lập tức cho bà ta ngồi tù.”
“Đợi em một lát.”
Hàn Uyển Đình lại bàn trang điểm, cầm lấy chìa khóa mở tủ lấy tờ di chúc hôm trước đưa cho Nghiêm Trình.
“Anh xem.”
“Ở đâu em có được bản di chúc này?”
“Thám tử của em vừa đưa cho em vào mấy ngày trước? Sao vậy?”
Nghiêm Trình nhìn chăm chú vào tờ di chúc, ngẫm nghĩ hồi lâu mới lên tiếng.
“Có thể tin tưởng được không?”
“Có thể. Em cũng đã đưa cho luật sư của mình xem qua, anh yên tâm.”
“Ừm.”
“Với những chứng cứ này cùng với Cao Dương đứng ra làm nhân chứng, em hoàn toàn có thể đệ đơn kiện bà ta ra tòa để lấy lại Hàn thị. Tuy nhiên, anh nghĩ ba mẹ em không phải vì chuyện của Hàn thị mà qua đời. Nguyên nhân đằng sau cái chết của ba mẹ em đấy mới là điều chúng ta quan tâm.”
“Em biết. Nhưng bà ta cũng thật gian manh, kế hoạch của bà ta em không thể nhìn ra một sơ hở nào.”
“Em nghi ngờ tình cảm của anh nên em mới hỏi như vậy?”
“Ngày mai anh về, em có cái này cho anh xem.”
“Là gì vậy?”
“Bí mật. Anh về đi rồi biết.”
“Được.”
Nói chuyện được một lúc, Hàn Uyển Đình cũng tắt máy cho Nghiêm Trình nghỉ ngơi. Cô biết cả ngày hôm nay vì chuyện của cô mà anh đã vất vả nhiều rồi.
“Anh nghỉ ngơi đi, mai em ra sân bay đón anh.”
“Ừ. Em ngủ ngon.”
Hàn Uyển Đình tắt điện thoại, nhưng cô không tài nào chợp mắt được, cứ lăn qua lăn lại trên giường. Mãi đến tận khuya cô mới có thể chợp mắt.
Vì chuyến bay của Nghiêm Trình đáp xuống thành phố M là buổi chiều nên buổi sáng Hàn Uyển Đình vẫn lên tập đoàn làm việc. Cô lái xe đỗ vào hầm xe của tập đoàn, vừa hay bắt gặp Khải Minh cũng đang đi tới.
“Chào tổng giám đốc Khải.”
“Chào giám đốc Hàn, cô không đi đón Nghiêm Trình à?”
“Buổi chiều anh ấy mới tới nơi.”
“À.”
Hàn Uyển Đình nghĩ đến việc hai con người này cấu kết với nhau lừa gạt cô liền cảm thấy khó chịu.
“Tổng giám đốc Khải này.”
“Hửm?”
“Sau này anh đừng có thông đồng với Nghiêm Trình mà lừa gạt tôi. Nếu không tôi không tha cho anh đâu.”
“Lừa gạt? Lừa gạt chuyện gì?”
Không biết là Khải Minh không hiểu lời cô nói hay cố tình không hiểu mà hỏi ngược lại cô.
“Chuyện Nghiêm Trình sang Pháp, cả chuyện của MTV Finance. Tôi biết cả rồi, anh không cần phải giấu nữa.”
“Nghiêm Trình, là bạn gái cậu tự biết, ông đây không có nói đâu đấy nhé.” Khải Minh lẩm bẩm trong miệng.
Hàn Uyển Đình nghe Khải Minh lẩm bẩm gì đó trong miệng, cô thở dài lắc đầu rồi vào thang máy bấm lên tầng làm việc của mình, bỏ lại Khải Minh phía sau.
Đầu giờ chiều Hàn Uyển Đình có cuộc họp với phòng tài chính, cuộc họp chủ yếu xoay quanh việc đầu tư vốn vào các dự án gần đây của tập đoàn. Buổi họp kết thúc, Hàn Uyển Đình nhìn đồng hồ cũng đã gần 4 giờ chiều, cô vội vàng lái xe ra sân bay để đón Nghiêm Trình.
Cô mất gần 30 phút để di chuyển từ tập đoàn đến sân bay. Đến nơi, cô đưa mắt nhìn một lượt. Dòng người ra vào đông đúc nhưng nhìn mãi cô vẫn không thấy bóng dáng Nghiêm Trình đâu.
Hàn Uyển Đình lấy điện thoại ra xem, đã 4h30 chiều, giờ này chuyến bay của Nghiêm Trình đáng lí ra đã đáp rồi mới phải. Trong lòng cô lại ập đến nỗi lo lắng dành cho anh. Cô chọn một chỗ dễ nhìn thấy rồi đưa mắt tìm anh.
“Uyển Đình.”
Hàn Uyển Đình nghe tiếng gọi mình, cô quay lại nhìn về phía sau, cảm xúc như vỡ òa, cô vội vàng chạy đến, ôm chầm lấy anh.
“Anh đây rồi.”
Nghiêm Trình vững chãi ôm cô vào người, giọng điệu cưng chiều.
“Sao lại chạy vội thế? Sợ anh đi mất à?”
“Nhớ anh chết đi được.”
“Hửm?” Nghiêm Trình mở to hai mắt nhìn cô.
Ôm được một lúc Hàn Uyển Đình cũng buông người anh ra, cô kéo tay anh đi ra khỏi sảnh sân bay.
“Đi thôi, em đưa anh về nhà.”
“Em lái xe?”
“Đương nhiên. Anh ngồi vào đây.”
Hàn Uyển Đình nhìn thấy gương mặt biểu hiện rõ ràng sự hoang mang của anh liền bĩu môi.
“Sao thế? Nghiêm tổng không tin tưởng em thế à?”
“Không có.”
“Vậy ngồi vào, em có bằng lái hẳn hoi, không phải bằng mua.”
Thế là Nghiêm Trình đành ngậm ngùi ngồi vào ghế phụ để Hàn Uyển Đình lái xe. Trên xe, cô tíu tít nói với anh đủ thứ chuyện trên đời. Nghiêm Trình cực kỳ chăm chú nghe bạn gái nói chuyện, lâu lâu lại trêu chọc cô.
Về đến nhà, Nghiêm Trình lôi từ trong vali ra một hộp quà nhỏ đưa cho Hàn Uyển Đình.
“Quà tạ lỗi. Bạn gái tha lỗi cho anh nhé?”
“Em không giận dỗi lâu như vậy.” Hàn Uyển Đình nhận lấy hộp quà từ tay anh.
“Lỗi anh.”
Hàn Uyển Đình bĩu môi: “Không lỗi anh thì lỗi ai? Không lẽ lỗi em.”
Nghiêm Trình nghe cô nói, tay đang dọn dẹp vali cũng ngừng lại, anh ôm cô từ phía sau, giọng nói trầm ấm phả vào bên tai cô.
“Nhớ anh nhiều không?”
“Không.”
Hàn Uyển Đình đưa tay đẩy người anh ra, không phải lúc ở sân bay cô đã bày tỏ nỗi nhớ của mình dành cho anh rồi sao, còn cố tình hỏi lại để chiếm tiện nghi của cô.
“Vậy anh về Pháp sinh sống nhé?”
“Mới đi có mấy ngày đã tìm được mối khác ngon hơn em rồi à?”
“Mang theo cả em về Pháp.”
Hàn Uyển Đình không còn thái độ cười cợt như lúc nãy, cô nhìn anh nghiêm túc nói.
“Em muốn ở lại thành phố M, trước khi mọi chuyện sáng tỏ em sẽ không đi đâu cả.”
“Người cũng đã đem về cho em, chỉ cần có đầy đủ chứng cứ, anh lập tức cho bà ta ngồi tù.”
“Đợi em một lát.”
Hàn Uyển Đình lại bàn trang điểm, cầm lấy chìa khóa mở tủ lấy tờ di chúc hôm trước đưa cho Nghiêm Trình.
“Anh xem.”
“Ở đâu em có được bản di chúc này?”
“Thám tử của em vừa đưa cho em vào mấy ngày trước? Sao vậy?”
Nghiêm Trình nhìn chăm chú vào tờ di chúc, ngẫm nghĩ hồi lâu mới lên tiếng.
“Có thể tin tưởng được không?”
“Có thể. Em cũng đã đưa cho luật sư của mình xem qua, anh yên tâm.”
“Ừm.”
“Với những chứng cứ này cùng với Cao Dương đứng ra làm nhân chứng, em hoàn toàn có thể đệ đơn kiện bà ta ra tòa để lấy lại Hàn thị. Tuy nhiên, anh nghĩ ba mẹ em không phải vì chuyện của Hàn thị mà qua đời. Nguyên nhân đằng sau cái chết của ba mẹ em đấy mới là điều chúng ta quan tâm.”
“Em biết. Nhưng bà ta cũng thật gian manh, kế hoạch của bà ta em không thể nhìn ra một sơ hở nào.”