Tổng giám đốc Khải Minh nghe lời nói của bạn mình liền đưa tay vỗ vỗ trán, giọng cảm thán.
“Đúng là yêu đương vào ai cũng như ai. Chủ tịch như cậu cũng không ngoại lệ nhỉ?”
“Ừ, kẻ cô đơn lâu năm như cậu làm sao hiểu được.”
“Cậu ngậm miệng lại cho tớ.”
“Được rồi, cậu ra ngoài đi, việc của JACCS nhờ cả vào cậu.”
“Bao giờ thì về Pháp?”
“Ngày mai.”
“Nhanh như vậy?”
“Tớ không thể chần chừ được nữa. Uyển Đình cô ấy cũng vậy, những kẻ gây tổn thương cho cô ấy, bắt buộc phải trả giá.”
“Ừ.”
Nói rồi, Khải Minh cũng rời khỏi phòng làm việc của anh. Tin tức về MTV Finance cũng nhanh chóng được Khải Minh tung ra.
Hàn Uyển Đình ngồi trong phòng làm việc, nghe loáng thoáng mọi người bàn tán về việc tập đoàn MTV Finance xảy ra sự cố liền đứng ngồi không yên, cô với tay cầm lấy điện thoại đi lên phòng làm việc tìm Nghiêm Trình. Cô đưa tay gõ cửa, giọng nói quen thuộc bên trong vang lên.
“Vào đi.”
Hàn Uyển Đình mở cửa bước vào, cô đưa mắt nhìn anh một lượt. Anh đang xem các văn kiện của tập đoàn, anh không nghĩ người bước vào là Hàn Uyển Đình nên cứ như vậy xem văn kiện, không ngước mặt lên nhìn, giọng điệu có phần hơi lạnh nhạt.
“Có chuyện gì? Nói đi.”
Cô vòng ra phía sau anh, đưa tay ôm lấy cổ anh.
“Không có chuyện gì thì không được tìm anh à?”
Nghiêm Trình nhận ra giọng nói của cô, liền đưa tay về phía sau kéo cô ngồi lên đùi mình, giọng nói cũng dịu dàng hơn hẳn.
“Bạn gái tìm anh đương nhiên là được.”
Hàn Uyển Đình nhìn đống văn kiện trên bàn cùng với lịch trình làm việc dày đặc của anh liền cảm thấy đau lòng.
“Em sao vậy?”
“Sao anh không nói cho em biết.”
“Hửm?”
“Chuyện của MTV Finance, em có nghe mọi người nói qua.”
“Ừm.”
“Nghiêm Trình?”
“Hửm. Anh đây.”
“Anh tính như thế nào?”
“Ngày mai anh sẽ trở về Pháp, bên MTV Finance có một số chuyện cần anh ra mặt xử lý.”
Hàn Uyển Đình cũng biết MTV Finance mới chính là nơi anh thuộc về, anh ở lại điều hành JACCS phần lớn là vì cô. Nghe anh nói cô cũng gật đầu như đã hiểu.
“Thiệt thòi cho em rồi.”
“Sao em lại thiệt thòi chứ?” Hàn Uyển Đình ngơ ngác hỏi lại
“Anh cũng không biết mình sẽ ở lại Pháp bao lâu, thời gian anh không có ở đây em phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé.” Nghiêm Trình áp gương mặt lại gần, cọ mũi mình lên mũi cô, nhẹ nhàng dặn dò.
“Em biết rồi. Anh cũng vậy.”
“Ừ, đợi anh.”
Hàn Uyển Đình ở lại nói chuyện với anh một lúc, cô cũng cảm thấy an tâm hơn. Thấy anh vẫn không có ý định buông tay ra để cô về làm việc liền lên tiếng.
“Được rồi, anh mau thả em ra, em còn phải làm việc.”
“Ôm một lúc nữa.”
“Nào, mau thả em ra, lỡ có người nhìn thấy thì sao?”
“Thấy thì đã sao? Anh ôm bạn gái anh, trong phòng làm việc của anh, tập đoàn này cũng là của anh, ai dám ý kiến?”
Hàn Uyển Đình bất lực trước câu trả lời của anh. Cô liền đặt một nụ hôn lên má của anh.
“Anh làm việc đi, tối về sẽ nấu đồ ăn cho anh.”
“Ừm.”
Khải Minh cũng đã gửi toàn bộ thông tin của tên kia qua cho Nghiêm Trình. Cùng lúc đó, thám tử của Hàn Uyển Đình cũng tìm ra một số chứng cứ có lợi cho cô. Anh ta liên hệ qua cho Hàn Uyển Đình.
“Alo?”
“Cô Đình, tôi tìm được một số chứng cứ có lợi cho cô cùng với một số thông tin về bà Thanh Nhàn.”
“Là gì vậy?”
“Di chúc của ông bà Hàn.”
“Anh nói sao cơ.”
“Còn nữa, tập đoàn Hàn thị tuyên bố phá sản vô điều kiện trước đó cũng là giả.”
Hàn Uyển Đình đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhất thời cô vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Anh có thể nói rõ hơn được không?”
“Khi nào chúng ta gặp mặt tôi sẽ nói rõ hơn để cô hiểu, nhất thời nói qua điện thoại sẽ không thể giải đáp hết được.”
“Được, cảm ơn anh. Cảm ơn anh nhiều lắm.”
“Việc tôi nên làm.”
“Tôi sẽ liên lạc lại với anh.”
“Được.”
Tắt máy, Hàn Uyển Đình ngẫm nghĩ lại những gì vừa rồi, bất giác cô xiết chặt chiếc điện thoại trong tay. “Thanh Nhàn, rồi sẽ có một ngày bà phải trả giá cho những gì bà gây ra cho gia đình tôi.”
Tan làm, Nghiêm Trình đón Hàn Uyển Đình đi siêu thị rồi trở về nhà nấu cơm tối. Hôm nay, đặc biệt Hàn Uyển Đình sẽ vào bếp nấu ăn.
Cô muốn mình cũng sẽ chăm sóc được cho anh như cách anh đã làm cho cô. Mặc cho Nghiêm Trình không đồng ý để cô vào bếp nhưng Hàn Uyển Đình vẫn không hề từ bỏ ý định, cô nghiêm túc nói.
“Anh phải cho em cơ hội để chăm sóc anh chứ? Anh không cần em chăm sóc à?”
“Không phải như vậy.”
“Thế thì anh ra phòng khách đợi em.”
“Anh phụ em.”
“Không, anh ra kia đợi em.”
Hàn Uyển Đình gạt phăng ý nghĩ của anh, cô đưa tay kéo anh ra phòng khách ngồi, xong lại lao vào bếp chuẩn bị nấu ăn.
Hàn Uyển Đình không phải là kiểu tiểu thư cành vàng lá ngọc không chạm tay vào bất cứ thứ gì. Tuy gia đình là một trong những gia tộc giàu nhất nhì thành phố M nhưng khi sang Pháp du học và làm việc, mọi việc cô đều tự làm lấy. Tài nấu ăn của cô rất khéo nhưng khi sống cùng Nghiêm Trình, được anh chăm sóc cô liền có cảm giác mình rất vụng về.
“Đúng là yêu đương vào ai cũng như ai. Chủ tịch như cậu cũng không ngoại lệ nhỉ?”
“Ừ, kẻ cô đơn lâu năm như cậu làm sao hiểu được.”
“Cậu ngậm miệng lại cho tớ.”
“Được rồi, cậu ra ngoài đi, việc của JACCS nhờ cả vào cậu.”
“Bao giờ thì về Pháp?”
“Ngày mai.”
“Nhanh như vậy?”
“Tớ không thể chần chừ được nữa. Uyển Đình cô ấy cũng vậy, những kẻ gây tổn thương cho cô ấy, bắt buộc phải trả giá.”
“Ừ.”
Nói rồi, Khải Minh cũng rời khỏi phòng làm việc của anh. Tin tức về MTV Finance cũng nhanh chóng được Khải Minh tung ra.
Hàn Uyển Đình ngồi trong phòng làm việc, nghe loáng thoáng mọi người bàn tán về việc tập đoàn MTV Finance xảy ra sự cố liền đứng ngồi không yên, cô với tay cầm lấy điện thoại đi lên phòng làm việc tìm Nghiêm Trình. Cô đưa tay gõ cửa, giọng nói quen thuộc bên trong vang lên.
“Vào đi.”
Hàn Uyển Đình mở cửa bước vào, cô đưa mắt nhìn anh một lượt. Anh đang xem các văn kiện của tập đoàn, anh không nghĩ người bước vào là Hàn Uyển Đình nên cứ như vậy xem văn kiện, không ngước mặt lên nhìn, giọng điệu có phần hơi lạnh nhạt.
“Có chuyện gì? Nói đi.”
Cô vòng ra phía sau anh, đưa tay ôm lấy cổ anh.
“Không có chuyện gì thì không được tìm anh à?”
Nghiêm Trình nhận ra giọng nói của cô, liền đưa tay về phía sau kéo cô ngồi lên đùi mình, giọng nói cũng dịu dàng hơn hẳn.
“Bạn gái tìm anh đương nhiên là được.”
Hàn Uyển Đình nhìn đống văn kiện trên bàn cùng với lịch trình làm việc dày đặc của anh liền cảm thấy đau lòng.
“Em sao vậy?”
“Sao anh không nói cho em biết.”
“Hửm?”
“Chuyện của MTV Finance, em có nghe mọi người nói qua.”
“Ừm.”
“Nghiêm Trình?”
“Hửm. Anh đây.”
“Anh tính như thế nào?”
“Ngày mai anh sẽ trở về Pháp, bên MTV Finance có một số chuyện cần anh ra mặt xử lý.”
Hàn Uyển Đình cũng biết MTV Finance mới chính là nơi anh thuộc về, anh ở lại điều hành JACCS phần lớn là vì cô. Nghe anh nói cô cũng gật đầu như đã hiểu.
“Thiệt thòi cho em rồi.”
“Sao em lại thiệt thòi chứ?” Hàn Uyển Đình ngơ ngác hỏi lại
“Anh cũng không biết mình sẽ ở lại Pháp bao lâu, thời gian anh không có ở đây em phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé.” Nghiêm Trình áp gương mặt lại gần, cọ mũi mình lên mũi cô, nhẹ nhàng dặn dò.
“Em biết rồi. Anh cũng vậy.”
“Ừ, đợi anh.”
Hàn Uyển Đình ở lại nói chuyện với anh một lúc, cô cũng cảm thấy an tâm hơn. Thấy anh vẫn không có ý định buông tay ra để cô về làm việc liền lên tiếng.
“Được rồi, anh mau thả em ra, em còn phải làm việc.”
“Ôm một lúc nữa.”
“Nào, mau thả em ra, lỡ có người nhìn thấy thì sao?”
“Thấy thì đã sao? Anh ôm bạn gái anh, trong phòng làm việc của anh, tập đoàn này cũng là của anh, ai dám ý kiến?”
Hàn Uyển Đình bất lực trước câu trả lời của anh. Cô liền đặt một nụ hôn lên má của anh.
“Anh làm việc đi, tối về sẽ nấu đồ ăn cho anh.”
“Ừm.”
Khải Minh cũng đã gửi toàn bộ thông tin của tên kia qua cho Nghiêm Trình. Cùng lúc đó, thám tử của Hàn Uyển Đình cũng tìm ra một số chứng cứ có lợi cho cô. Anh ta liên hệ qua cho Hàn Uyển Đình.
“Alo?”
“Cô Đình, tôi tìm được một số chứng cứ có lợi cho cô cùng với một số thông tin về bà Thanh Nhàn.”
“Là gì vậy?”
“Di chúc của ông bà Hàn.”
“Anh nói sao cơ.”
“Còn nữa, tập đoàn Hàn thị tuyên bố phá sản vô điều kiện trước đó cũng là giả.”
Hàn Uyển Đình đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhất thời cô vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Anh có thể nói rõ hơn được không?”
“Khi nào chúng ta gặp mặt tôi sẽ nói rõ hơn để cô hiểu, nhất thời nói qua điện thoại sẽ không thể giải đáp hết được.”
“Được, cảm ơn anh. Cảm ơn anh nhiều lắm.”
“Việc tôi nên làm.”
“Tôi sẽ liên lạc lại với anh.”
“Được.”
Tắt máy, Hàn Uyển Đình ngẫm nghĩ lại những gì vừa rồi, bất giác cô xiết chặt chiếc điện thoại trong tay. “Thanh Nhàn, rồi sẽ có một ngày bà phải trả giá cho những gì bà gây ra cho gia đình tôi.”
Tan làm, Nghiêm Trình đón Hàn Uyển Đình đi siêu thị rồi trở về nhà nấu cơm tối. Hôm nay, đặc biệt Hàn Uyển Đình sẽ vào bếp nấu ăn.
Cô muốn mình cũng sẽ chăm sóc được cho anh như cách anh đã làm cho cô. Mặc cho Nghiêm Trình không đồng ý để cô vào bếp nhưng Hàn Uyển Đình vẫn không hề từ bỏ ý định, cô nghiêm túc nói.
“Anh phải cho em cơ hội để chăm sóc anh chứ? Anh không cần em chăm sóc à?”
“Không phải như vậy.”
“Thế thì anh ra phòng khách đợi em.”
“Anh phụ em.”
“Không, anh ra kia đợi em.”
Hàn Uyển Đình gạt phăng ý nghĩ của anh, cô đưa tay kéo anh ra phòng khách ngồi, xong lại lao vào bếp chuẩn bị nấu ăn.
Hàn Uyển Đình không phải là kiểu tiểu thư cành vàng lá ngọc không chạm tay vào bất cứ thứ gì. Tuy gia đình là một trong những gia tộc giàu nhất nhì thành phố M nhưng khi sang Pháp du học và làm việc, mọi việc cô đều tự làm lấy. Tài nấu ăn của cô rất khéo nhưng khi sống cùng Nghiêm Trình, được anh chăm sóc cô liền có cảm giác mình rất vụng về.