• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghiêm Trình rất chân thành, Hàn Uyển Đình có thể cảm nhận được điều đó. Chưa bao giờ cô thấy anh nói nhiều như vậy, nhưng chung quy lại vẫn là vì cô. Nghiêm Trình nói từng câu từng câu một, mỗi câu chữ như xuất phát từ tận đáy lòng mình. Hàn Uyển Đình nhìn thấy anh khóc liền đưa tay lau đi.

“Nghiêm tổng, sao lại mít ướt rồi?”

“Anh khóc trông thật xấu xí”

Hàn Uyển Đình vừa nói vừa trêu chọc anh, cô muốn anh vui vẻ lên. Nghiêm Trình nghe những lời cô nói vô thức bật cười.

“Vậy ai là người khen anh ngủ cũng đẹp? Chắc không phải là giám đốc Hàn đâu nhỉ?”

“Hôm đó... anh nghe thấy?”

“Sao nào? Em tính chối?”

“Em cũng đâu có chối. Đẹp thì em khen, xấu thì đương nhiên em chê. Em rất thành thật, anh không thấy sao?”

“Ừ”

Sau khi Hàn Uyển Đình truyền nước xong, Nghiêm Trình đưa cô đi ăn. Từ chiều hôm trước, cô đã không có chút gì vào bụng, còn anh vì quá lo cho cô nên cũng chẳng có tâm trạng để ăn uống. Cả hai bước vào nhà hàng với hai chiếc bụng đói meo.

Nghiêm Trình nhận menu từ nhân viên phục vụ rồi đưa cho Hàn Uyển Đình.

“Em chọn đi.”

Hàn Uyển Đình nhận lấy, mở xem một lượt, cô ngước lên nhìn Nghiêm Trình.

“Anh ăn gì?”



“Em cứ gọi đi. Anh theo em.”

Hàn Uyển Đình mỉm cười, cô chọn một vài món cho cả hai. Đồ ăn ở đây rất ngon, phục vụ cũng rất chu đáo nên Hàn Uyển Đình rất có cảm tình.

Cả hai dùng bữa xong, anh đưa cô trở về chung cư của mình. Hàn Uyển Đình mở cửa xe bước xuống, cô định quay đầu chào tạm biệt anh thì Nghiêm Trình cũng đã mở cửa bước xuống.

“Anh đưa em lên.”

“Sao vậy?”

“Muốn ở bên cạnh em thêm một lúc.”

Không đợi cô trả lời, Nghiêm Trình đã vội cầm lấy tay cô rời đi.

“Đi thôi. Anh đưa em lên nhà.”

Đến nơi nhưng Nghiêm Trình hình như vẫn chưa có ý định rời đi, cứ chần chừ mãi. Hàn Uyển Đình nhìn thấy liền cười lớn.

“Sao anh còn đứng đây? Không định trở về nghỉ ngơi sao? Anh không mệt?”

“Không mệt.”

Hàn Uyển Đình nhấc chân tiến đến đứng đối diện anh, cô dang rộng hai tay ra rồi bảo.

“Đây. Em ôm.”

Nghiêm Trình tiến lên để Hàn Uyển Đình vòng tay ôm lấy mình. Một lúc sau, Hàn Uyển Đình mới buông tay ra, cô nhìn anh vẫn đang luyến tiếc muốn ôm tiếp liền cười.

“Nào. Anh về nghỉ ngơi đi, mai còn đi làm.”

“Thật không muốn xa em chút nào.”

“Ngoan, mai gặp.”

“Được rồi, em vào nghỉ ngơi đi. Mai anh đến đón em đi làm nhé?”

“Hửm?”

“Bạn trai đến đón bạn gái đi làm cũng không được sao?” Nghiêm Trình hờn dỗi ra mặt với cô.



“Nhanh như vậy đã muốn công khai, anh không sợ à?”

“Không.”

“Nhưng em không muốn mọi người bàn tán, em muốn mọi người nhìn vào khả năng của em để đánh giá chứ không phải nhìn vào mối quan hệ của em với anh mà...”

Không để Hàn Uyển Đình nói hết câu, Nghiêm Trình đã lên tiếng.

“Anh hiểu, bạn trai em không phải là một người không có chừng mực, em yên tâm.”

“Nhưng mà...”

“Em không tính cho anh một danh phận à?”

Lại là khuôn mặt này, sao lúc trước cô không biết anh cũng có mặt như này nhỉ. Hàn Uyển Đình lại bị anh làm cho mềm lòng.

“Được rồi, em nói không lại anh. Vậy ngày mai làm phiền sếp Nghiêm đến đón em đi làm nhé.”

“Không phiền. Mai sẽ đến đón em.”

Hàn Uyển Đình nhón chân hôn lên má anh một cái liền nhanh chóng mở cửa chạy vào bên trong, vội vàng vẫy tay chào tạm biệt anh.

“Tạm biệt, anh ngủ ngon nhé.”

Nghiêm Trình trong phút chốc vì nụ hôn của cô mà chôn chân tại chỗ. Hồi sau mới nhỏ giọng chúc cô ngủ ngon nhưng Hàn Uyển Đình đã vào phòng từ lúc nào.

Nghiêm Trình lái xe ở về nhà, Nghiêm phu nhân ngồi đợi anh ở phòng khách. Thấy anh vào, bà lên tiếng hỏi.

“Con đi đâu cả ngày hôm nay mẹ gọi không được?”

“Con có chút việc. Có chuyện gì không mẹ?”

“Con với Uyển Đình là giả?”

Nghiêm phu nhân nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Nghiêm Trình như đang muốn quan sát biểu hiện của anh xem anh có đang nói dối không.

“Sao mẹ biết? Giả là giả làm sao ạ?”

“Sao mẹ biết không quan trọng. Trả lời mẹ, hai đứa là giả có phải không?”

Nghiêm Trình nhìn khuôn mặt hiện rõ vẻ nghiêm trọng của mẹ mình liền bật cười.

“Con còn cười, tùy tiện đem một đứa con gái về để qua mặt mẹ? Hay là con... không thích con gái nên mới chần chừ mãi không chịu lấy vợ?”

“Mẹ.”

“Mẹ con cái gì? Vào vấn đề chính.”

“Đúng.”

“Con thật sự không thích con gái?” Nghiêm phu nhân như không tin vào tai mình, bà há hốc mồm hỏi lại anh một lần nữa.

Nhìn biểu hiện trên gương mặt Nghiêm phu nhân, Nghiêm Trình liền biết bà hiểu sai ý của mình, anh thầm thở dài bất lực, nhìn anh trông giống một người không thích con gái lắm sao?

“Mẹ nói đi đâu vậy, ý của con là con và Uyển Đình lúc trước là giả. Con nhờ Uyển Đình để mẹ không giục con chuyện kết hôn nhưng bây giờ tụi con là thật. Con và em ấy đang quen nhau.”

“Thật?” Nghiêm phu nhân vẫn không tin lời Nghiêm Trình nói.

“Thật. Mẹ có thể hỏi em ấy.”

“Hai đứa không được lừa bà già này lần nữa đâu đấy.”

“Sẽ không.”

Nghiêm Trình lên lầu để nghỉ ngơi, lên tới cầu thang, anh bỗng dưng khựng lại, nhìn về phía Nghiêm phu nhân đang ngồi.

“Còn nữa, con trai mẹ thẳng 100%, mẹ đừng có nghi ngờ giới tính của con.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK