Hàn Uyển Đình cũng không hề chần chừ, cô không hôn vào má anh mà quyết định nhón chân hôn vào môi anh. Nghiêm Trình bị cô làm cho một phen đứng hình, anh đơ cả ra, anh không nghĩ cô sẽ chủ động hôn anh.
Hàn Uyển Đình hôn được một lúc, cô định rời khỏi môi anh liền bị Nghiêm Trình đưa tay giữ đầu cô lại, anh đáp lại nụ hôn của cô.
Hàn Uyển Đình nhắm mắt lại, cô cũng từ từ đáp lại nụ hôn của anh. Anh hôn cô từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo, môi lưỡi khuấy đảo trong miệng cô, đến khi Hàn Uyển Đình không thở được mới luyến tiếc buông môi cô ra.
“Này, anh tính ám sát em đó à, ngạt thở chết đi được.”
“Mới như vậy đã không thở được. Xem ra em cần tập luyện nhiều hơn rồi.”
“Ai cần tập hả? Em mới không cần.”
“Anh chịu thiệt hy sinh tấm thân này để em luyện tập.”
Hai vành tai của cô đã đỏ lên, Hàn Uyển Đình đưa tay đánh vào người anh.
“Anh ngậm miệng lại cho em. Không đứng đắn.”
“Anh không đứng đắn chỗ nào? Anh chịu thiệt để em...”
“Nào, nào cái miệng...”
“Được rồi, anh không chọc em nữa.”
“Em đi tắm đi.”
“Vậy còn anh?”
Hàn Uyển Đình ngô ngơ hỏi lại, cô không biết mình lại đang tự đặt hố chôn mình, đến khi cô nhận ra cũng đã quá muộn.
“Muốn tắm cùng anh sao?” Nghiêm Trình tỉnh bơ hỏi, khuôn mặt không hề có chút biểu cảm của sự ngượng ngùng nào.
“Lại bắt đầu không đứng đắn nữa rồi đấy.” Hàn Uyển Đình nghiêm giọng chấn chỉnh cái kiểu nói chuyện cười cợt của anh.
“Em đi tắm trước, anh ngồi ở đây đợi em, xong sẽ đến lượt anh.”
“Đợi em?”
“Ừ, đợi em tắm xong sẽ đi siêu thị về nấu cơm tối. Nếu anh không thích thì về nhà anh đi, không tiễn.”
Hàn Uyển Đình vừa dứt câu đã xoay người vào bên trong lấy đồ đi tắm, không cho Nghiêm Trình có cơ hội đào hố chôn cô lần nữa.
Nghiêm Trình ngồi ở bên ngoài phòng khách, vừa xem tin tức vừa đợi cô. Một lúc sau, Hàn Uyển Đình bước ra, cô vừa lấy khăn lau tóc vừa tiến lại chỗ Nghiêm Trình.
“Anh vào tắm đi.”
“Khi về anh sẽ tắm sau, ở đây không có quần áo.”
“Đợi em một lát.”
Hàn Uyển Đình quay người vào bên trong phòng ngủ, lúc sau cô trở ra với một bộ đồ nam trên tay. Cô đưa về phía của Nghiêm Trình.
Anh nhìn bộ đồ trong tay cô, nhíu mày hỏi.
“Sao trong nhà em lại có đồ cho nam? Đồ của người yêu cũ em à?”
“Đây là đồ mới.”
“Không mặc.”
Hàn Uyển Đình nhìn thái độ của anh, giọng có phần hơi bất mãn lên tiếng.
“Anh ghen vớ vẩn cái gì đấy?”
“Anh không ghen.” Nghiêm Trình dứt khoát đáp lại.
“Không ghen sao không chịu nhận đồ, em cầm mỏi tay lắm đó.”
“Anh không mặc đồ của người khác.”
“Nhưng đây là đồ mới.”
“Là đồ em mua cho tên đó à. Thế anh càng không mặc.”
Hàn Uyển Đình bất lực nhìn anh.
“Đây là đồ em mua cho anh, người yêu cũ nào ở đây. Ghen vớ vẩn.”
“Em đừng nghĩ em nói vậy anh sẽ mặc nó.”
“Anh có thời gian ghen tuông với em mà không có thời gian để mở mắt ra nhìn à. Đây là đồ đôi em mua cho anh với em, người yêu cũ nào ở đây. Em và tên đó yêu xa, em ở Pháp, hắn ta ở thành phố M, căn chung cư này em cũng mới mua gần đây thì lấy đâu ra đồ của hắn ta ở đây. Còn nữa, em và tên đó không như anh nghĩ, anh đừng...” Hàn Uyển Đình ấm ức nói.
“Không cần nói nữa.” Nghiêm Trình đưa tay kéo cô ngồi xuống đùi của mình, đưa tay nựng hai bên má cô.
“Anh không tin em?” Hàn Uyển Đình bĩu môi, giọng nói biểu hiện rõ sự không vui.
“Anh tin em.”
“Vậy có mặc hay không thì bảo?”
“Mặc.”
“Của anh.” Hàn Uyển Đình cầm lấy đưa bộ đồ cho anh.
“Cảm ơn em.” Nghiêm Trình đưa tay nhận lấy bộ đồ từ cô.
“Anh đi tắm đi.” Nói xong, cô rời khỏi đùi của anh cho anh đi tắm.
“Ừ, đợi anh.”
Nghiêm Trình tắm xong, cả hai cùng đi siêu thị ở gần nhà cô để về nấu ăn. Hàn Uyển Đình đi phía trước chọn nguyên liệu nấu ăn còn Nghiêm Trình thì đẩy xe hàng phía sau.
Hàn Uyển Đình dạo một vòng siêu thị nhưng đồ nấu ăn vẫn chưa mua được gì nhiều, cô quay sang nhìn anh, nhỏ giọng hỏi.
“Sếp Nghiêm muốn ăn gì, em mời.”
“Em nấu gì anh ăn đó.”
Hàn Uyển Đình nghe anh trả lời liền bĩu môi, tỏ ý không hài lòng.
“Cảm ơn vì câu trả lời vô nghĩa của anh.”
“Hửm?”
“Em đang không biết phải nấu những món gì nên mới hỏi anh, anh trả lời có tâm một xíu thì chết à.”
Nghiêm Trình đẩy chiếc xe lên ngang hàng với cô, một tay đẩy xe, một tay cầm lấy tay cô kéo đi.
“Đi theo anh.”
Nghiêm Trình nhanh chóng chọn được nguyên liệu nấu ăn, chẳng mấy chốc mà chiếc xe đã đầy đắp thức ăn.
“Em có muốn mua đồ ăn vặt gì không?”
Không đợi Hàn Uyển Đình trả lời, anh đã tiện tay bỏ một ít vào xe hàng cho cô. Hàn Uyển Đình nhìn thấy liền há hốc mồm.
“Không phải chỉ mua đồ về nấu bữa tối thôi sao? Anh mua nhiều thế làm gì, đến bao giờ mới dùng hết.”
Nghiêm Trình nhìn số đồ ăn trong xe, đúng là có nhiều thật.
“Không sao, sau này anh sẽ ăn ké ở nhà em thường xuyên hơn.”
“Ai cho?”
“Em không cản anh được.”
Hàn Uyển Đình hôn được một lúc, cô định rời khỏi môi anh liền bị Nghiêm Trình đưa tay giữ đầu cô lại, anh đáp lại nụ hôn của cô.
Hàn Uyển Đình nhắm mắt lại, cô cũng từ từ đáp lại nụ hôn của anh. Anh hôn cô từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo, môi lưỡi khuấy đảo trong miệng cô, đến khi Hàn Uyển Đình không thở được mới luyến tiếc buông môi cô ra.
“Này, anh tính ám sát em đó à, ngạt thở chết đi được.”
“Mới như vậy đã không thở được. Xem ra em cần tập luyện nhiều hơn rồi.”
“Ai cần tập hả? Em mới không cần.”
“Anh chịu thiệt hy sinh tấm thân này để em luyện tập.”
Hai vành tai của cô đã đỏ lên, Hàn Uyển Đình đưa tay đánh vào người anh.
“Anh ngậm miệng lại cho em. Không đứng đắn.”
“Anh không đứng đắn chỗ nào? Anh chịu thiệt để em...”
“Nào, nào cái miệng...”
“Được rồi, anh không chọc em nữa.”
“Em đi tắm đi.”
“Vậy còn anh?”
Hàn Uyển Đình ngô ngơ hỏi lại, cô không biết mình lại đang tự đặt hố chôn mình, đến khi cô nhận ra cũng đã quá muộn.
“Muốn tắm cùng anh sao?” Nghiêm Trình tỉnh bơ hỏi, khuôn mặt không hề có chút biểu cảm của sự ngượng ngùng nào.
“Lại bắt đầu không đứng đắn nữa rồi đấy.” Hàn Uyển Đình nghiêm giọng chấn chỉnh cái kiểu nói chuyện cười cợt của anh.
“Em đi tắm trước, anh ngồi ở đây đợi em, xong sẽ đến lượt anh.”
“Đợi em?”
“Ừ, đợi em tắm xong sẽ đi siêu thị về nấu cơm tối. Nếu anh không thích thì về nhà anh đi, không tiễn.”
Hàn Uyển Đình vừa dứt câu đã xoay người vào bên trong lấy đồ đi tắm, không cho Nghiêm Trình có cơ hội đào hố chôn cô lần nữa.
Nghiêm Trình ngồi ở bên ngoài phòng khách, vừa xem tin tức vừa đợi cô. Một lúc sau, Hàn Uyển Đình bước ra, cô vừa lấy khăn lau tóc vừa tiến lại chỗ Nghiêm Trình.
“Anh vào tắm đi.”
“Khi về anh sẽ tắm sau, ở đây không có quần áo.”
“Đợi em một lát.”
Hàn Uyển Đình quay người vào bên trong phòng ngủ, lúc sau cô trở ra với một bộ đồ nam trên tay. Cô đưa về phía của Nghiêm Trình.
Anh nhìn bộ đồ trong tay cô, nhíu mày hỏi.
“Sao trong nhà em lại có đồ cho nam? Đồ của người yêu cũ em à?”
“Đây là đồ mới.”
“Không mặc.”
Hàn Uyển Đình nhìn thái độ của anh, giọng có phần hơi bất mãn lên tiếng.
“Anh ghen vớ vẩn cái gì đấy?”
“Anh không ghen.” Nghiêm Trình dứt khoát đáp lại.
“Không ghen sao không chịu nhận đồ, em cầm mỏi tay lắm đó.”
“Anh không mặc đồ của người khác.”
“Nhưng đây là đồ mới.”
“Là đồ em mua cho tên đó à. Thế anh càng không mặc.”
Hàn Uyển Đình bất lực nhìn anh.
“Đây là đồ em mua cho anh, người yêu cũ nào ở đây. Ghen vớ vẩn.”
“Em đừng nghĩ em nói vậy anh sẽ mặc nó.”
“Anh có thời gian ghen tuông với em mà không có thời gian để mở mắt ra nhìn à. Đây là đồ đôi em mua cho anh với em, người yêu cũ nào ở đây. Em và tên đó yêu xa, em ở Pháp, hắn ta ở thành phố M, căn chung cư này em cũng mới mua gần đây thì lấy đâu ra đồ của hắn ta ở đây. Còn nữa, em và tên đó không như anh nghĩ, anh đừng...” Hàn Uyển Đình ấm ức nói.
“Không cần nói nữa.” Nghiêm Trình đưa tay kéo cô ngồi xuống đùi của mình, đưa tay nựng hai bên má cô.
“Anh không tin em?” Hàn Uyển Đình bĩu môi, giọng nói biểu hiện rõ sự không vui.
“Anh tin em.”
“Vậy có mặc hay không thì bảo?”
“Mặc.”
“Của anh.” Hàn Uyển Đình cầm lấy đưa bộ đồ cho anh.
“Cảm ơn em.” Nghiêm Trình đưa tay nhận lấy bộ đồ từ cô.
“Anh đi tắm đi.” Nói xong, cô rời khỏi đùi của anh cho anh đi tắm.
“Ừ, đợi anh.”
Nghiêm Trình tắm xong, cả hai cùng đi siêu thị ở gần nhà cô để về nấu ăn. Hàn Uyển Đình đi phía trước chọn nguyên liệu nấu ăn còn Nghiêm Trình thì đẩy xe hàng phía sau.
Hàn Uyển Đình dạo một vòng siêu thị nhưng đồ nấu ăn vẫn chưa mua được gì nhiều, cô quay sang nhìn anh, nhỏ giọng hỏi.
“Sếp Nghiêm muốn ăn gì, em mời.”
“Em nấu gì anh ăn đó.”
Hàn Uyển Đình nghe anh trả lời liền bĩu môi, tỏ ý không hài lòng.
“Cảm ơn vì câu trả lời vô nghĩa của anh.”
“Hửm?”
“Em đang không biết phải nấu những món gì nên mới hỏi anh, anh trả lời có tâm một xíu thì chết à.”
Nghiêm Trình đẩy chiếc xe lên ngang hàng với cô, một tay đẩy xe, một tay cầm lấy tay cô kéo đi.
“Đi theo anh.”
Nghiêm Trình nhanh chóng chọn được nguyên liệu nấu ăn, chẳng mấy chốc mà chiếc xe đã đầy đắp thức ăn.
“Em có muốn mua đồ ăn vặt gì không?”
Không đợi Hàn Uyển Đình trả lời, anh đã tiện tay bỏ một ít vào xe hàng cho cô. Hàn Uyển Đình nhìn thấy liền há hốc mồm.
“Không phải chỉ mua đồ về nấu bữa tối thôi sao? Anh mua nhiều thế làm gì, đến bao giờ mới dùng hết.”
Nghiêm Trình nhìn số đồ ăn trong xe, đúng là có nhiều thật.
“Không sao, sau này anh sẽ ăn ké ở nhà em thường xuyên hơn.”
“Ai cho?”
“Em không cản anh được.”