"Chị mặc đồ và ra ngoài ngay lập tức cho em".
"Chị...chị có thể ngủ cùng em được không? Chỉ ngủ thôi".
"Đồ sắc lang, ra ngoài ngay". Hạ Vũ nửa phút cũng không chần chừ, chạy hết tốc lực ra ngoài chỉ sợ nấn ná thêm một phút giây nào sẽ bị nàng lôi ra ngũ mã phanh thây mất. Tối hôm đó, Hạ Vũ đành phải trở về phòng, an phận mà trải qua đêm đầu tiên ở nhà vợ.
Sáng sớm, Hạ Vũ đã phải thức dậy để giải quyết công vụ. Cô mãi tập trung nên không thấy Uyển Như ánh mắt nham hiểm tiến lại gần. Bất chợt, cô ta mặt dày ngồi thẳng lên đùi cô, Hạ Vũ nhíu mày dự định sẽ dạy cô một bài học nhớ đời thì lúc này An Cảnh Nghi cũng từ cầu thang đi xuống, ánh mắt rơi vào hai người đang mờ ám kia.
Thấy An Cảnh Nghi, Uyển Như vội giải thích nhưng càng nói lại càng lộ ra cái đuôi hồ ly.
"Chị, không phải như chị nghĩ đâu. Chỉ là em vô tình vấp ngã nên chị ấy đỡ em, chị đừng trách chị ấy".
Nàng mang theo ánh mắt lạnh lẽo đi xuống lướt ngang qua hai người đó.
Ba mẹ nàng đều đã sớm đi làm, bây giờ trên bàn chỉ còn lại ba người, nhưng cô ta nhanh nhảu chiếm mất chỗ ngồi bên cạnh Hạ Vũ làm nàng phải ngồi phía đối diện. Mọi chuyện diễn ra khiến cho cô bắt đầu cảm thấy khó chịu. Cô không nói không rằng tự động đứng dậy đến bên cạnh An Cảnh Nghi ngồi xuống làm cho khuôn mặt cô ta sượng trân, tay nắm chặt.
Cô ngoan ngoãn ăn phần của mình cũng không quên gắp đồ ăn cho nàng. Chủ yếu là để dỗ ngọt An Cảnh Nghi vì biết nàng vẫn còn giận cô chuyện tối qua.
"Chị ăn nhiều vào nhé". Uyển Như vừa gắp một miếng thịt gà bỏ vào chén của cô. Ngay tức khắc một tiếng 'xoảng' vang lên, chén bể tang tành nằm ngổn ngang dưới đất.
Tất nhiên người gây ra việc này không ai khác ngoài An Cảnh Nghi. Hạ Vũ có hơi bất ngờ nhưng cũng rất hài lòng hả dạ, còn cô ta đã tái xanh cả khuôn mặt, lắp bắp:
"Chị....chị làm cái quái gì vậy? Hạ Vũ, chị xem chị ấy kìa". Uyển Như vờ tỏ ra sợ hãi
để làm nũng với cô. Nhưng giây sau liền bị nàng dằn mặt.
"Tên chị ấy không phải để cho cô gọi. Với lại đừng dùng thứ mình đã ngậm vào mồm mà gắp đồ ăn cho người khác. Chị ấy không ưa đồ không sạch sẽ". An Cảnh Nghi bình thản, nhấn mạnh từng chữ từng câu.
Chưa tới hai giây, nàng đã yên vị trên đùi của cô, dùng chính đôi đũa mà nàng ăn gắp lấy miếng thịt đưa tới miệng Hạ Vũ. Cô cũng bình thản mà đón nhận như điều hiển nhiên khiến cô ta tức giận đùng đùng bỏ lên phòng.
Ở đây, chỉ còn lại hai người. An Cảnh Nghi vội lật mặt 360 độ.
"Dì giúp con đổ thức ăn thừa đi".
"Ơ, nhưng chị đã ăn đâu?". Quả thật, từ lúc ngồi vào bàn cơm đến giờ cô chỉ mới động đũa có vài miếng chỉ tại chăm chú vào cuộc chiến của hai chị em họ.
"Cùng gái hú hí no rồi. Cần gì ăn?". Nói rồi nàng cũng bỏ lên phòng khiến cô lắc đầu ngao ngán. Vậy là rốt cuộc Hạ Vũ bị An Cảnh Nghi bỏ đói cả ngày hôm đó, chẳng bỏ gì vào bụng.
Đêm đã khuya nhưng có người nào đó vẫn mãi lăn lộn mà không ngủ được vì đói. Thế là, Hạ Vũ vác cái bụng đói meo đó xuống nhà. Cô lục lọi khắp mọi nơi cuối cùng cũng tìm ra mì gói. Tiếng lục lọi thu hút sự chú ý của nàng đang ngủ trong phòng. An Cảnh Nghi mò xuống dưới bếp, thấy người đang loay hoay tưởng là ăn trộm. Nàng tiến sát lại gần định cho tên trộm đó có vào mà không có ra nhưng nhìn kĩ mới biết hoá ra là cô.
"Chị định ăn trộm nhà thủ tướng à?". Nàng nhàn nhạt hỏi.
"Vợ à chị đói mà". Cô vừa xoa bụng vừa trưng ra bộ mặt cún con làm nũng.
"Thế đã nấu xong chưa?".
Hạ Vũ lắc đầu kèm theo đó là bộ mặt bí xị. An Cảnh Nghi cũng phải nén cười trước hành động của cô. Đơn nhiên, là nàng phải sắn tay áo lên vào bếp giúp vợ no bụng.
Nàng đang tất bật với bát mì, cô bèn bước đến ôm An Cảnh Nghi từ phía sau còn không ngừng hít lấy hít để mùi hương của nàng.
"Muốn ăn hay nhịn đói". Nàng gằn giọng cảnh cáo.
"Đừng hung dữ với chị mà. Người ta biết lỗi rồi. Vợ tha lỗi cho chị nha". Cô tha thiết nài nỉ.
"Ai là vợ chị chứ?"
"Quốc Vương đã ban chiếu thư. Em không thế nào thoái thác được đâu?". Cô từ từ xoay người nàng lại, sau đó tiến sát lại đôi môi căng mọng đến mê người kia, khẽ chạm vào nó rồi ra sức mút lấy. Nàng cũng thoả hiệp với nụ hôn đó, mặc cho cô làm càng. Chưa được bao lâu thì bị phá đám bởi nồi nước đang sôi o o đằng sau. Cô khẽ nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng.
"Được rồi mau ăn đi, còn ngủ nữa".
"Chị muốn ngủ cùng em".
"Đừng có được voi đòi Hai Bà Trưng".
Sau lời nói đó, Hạ Vũ đành ngoan ngoãn ăn phần của mình mà không đòi hỏi thêm bất cứ thứ gì.