"Cảnh Nghi, là chị đây, Ảnh Quân đây" Mới sáng sớm, chị đã đứng trước phòng kí túc xá của nàng
"Mới sáng sớm gì mà ồn ào vậy. Cô có chuyện gì sao?" Người mở cửa không phải là An Cảnh Nghi mà là Lạp Lạp. Nhưng hình như em vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, mắt nhắm mắt mở ra mở cửa
"Em là bạn cùng phòng của Cảnh Nghi?"
Em nhìn người con gái trước mặt mà bừng tỉnh
"Chị ta đẹp thật!! Aaaaaa" Trái tim em không ngoan chút nào, giờ đây nó đang đập loạn xa
"Nàyyyyyy, em ơi" Chị thấy em đứng bất động nhìn mình mãi bèn lên tiếng gọi
"Àaaa, em xin lỗi, chị là?" Em ngại ngùng, lúng túng như vừa bị bắt gặp làm điều gì đó xấu xa
"Chị là chị của Cảnh Nghi. Chắc là Cảnh Nghi vẫn còn ngủ.Chị mang thức ăn sáng đến cho.."
"Em sẽ mang vào giúp chị" Lạp Lạp nhanh chóng cầm lấy hộp đồ ăn
"Vậy nhờ em nha. Chị có việc phải đi trước. Cảm ơn"
Ảnh Quân mỉm cười khiến người đối diện nhìn đến ngây ngốc. Người ta đã rời đi nhưng em vẫn còn đứng đó nhìn theo bóng hình chị mãi. Lạp Lạp đóng cửa lại, nhào đến giường An Cảnh Nghi còn say giấc, không thương tiếc mà đánh thức.
"Yah, An Cảnh Nghi, cậu dậy mau, dậy mau. Tớ có chuyện muốn hỏi"
"Aaa, Lạp Lạp, cậu ồn ào gì chứ? Tớ còn buồn ngủ, cho tớ ngủ thêm đi"
"Không được mà. Tớ có chuyện muốn hỏi mà. Người yêu cậu đem thức ăn sáng đến này." Nghe đến đây An Cảnh Nghi thấy có gì đó không đúng
"Người yêu?"
"Thật ra cũng không phải. Aish, chị ấy nói là chị của cậu nhưng không phải là con độc nhất của An Gia sao? Làm sao có chị được nên tớ mới nghĩ là người yêu. Xùy, con người nhỏ nhen, có người yêu đẹp vậy mà không giới thiệu"
An Cảnh Nghi dường như ngợ ngợ ra điều gì đó
"Có phải chị ấy có mái tóc màu vàng kim đặc trưng không? Hơn nữa còn rất XINH ĐẸP đúng không?" Nàng thấy thái độ của em có lẽ đã chết mê chết mệt với người ta rồi mới cố tình nhấn mạnh chữ "XINH ĐẸP" để chọc ghẹo em.
"Đúng đúng. Nhưng mà xinh đẹp là sao đây hả?"
"Vậy là không xinh à? Tiếc ghê tớ còn định giới thiệu cho cậu" Nàng đầy đắc ý
"Xinh, rất xinh đẹp" Em cuối đầu đỏ bừng cả tai và mặt
"Hahahaha, Lạp Lạp cậu cũng có ngày này sao?"
"Không được cười. Đồ đáng ghét" Em nhìn nàng bằng ánh mắt hình con dao
"Hahah. Tớ giỡn thôi. Chị ấy là Hạ Ảnh Quân, là chị họ của tớ" Nàng nghĩ trước tiên thì nên giấu đi thân phận thật sự của chị để tránh hù doạ cho Lạp Lạp sợ hãi
"Vậy chị ấy....." Em ngại nên cứ mãi lắp bắp không thốt thành lời
"CHỊ ẤY ĐỘC THÂN" An Cảnh Nghi quá hiểu rõ người bạn này của mình muốn hỏi điều gì
"Cậu cứ từ từ ngồi nghĩ về nữ thần của cậu đi. Tớ đi làm bữa sáng đây"
"Này không phải, chị ấy đã đem bữa sáng đến cho cậu rồi sao? Sao phải nấu"
"Tớ không thích món đó. Cậu thay tớ ăn đi"
"Tớ có thể sao?"
Nhận được cái gật đầu của nàng, em nhảy cẫng lên
"Đồ ăn của nữ thần chắc là ngon lắm" Em đầy cảm thán
Một lúc sau, cả hai cũng rời khỏi kí túc xá đến lớp
Nàng hiện tại đang đứng trước phòng giáo viên của cô, chần chừ mãi mới dám gõ cửa.
"Vào đi" Nhận được lời đồng ý của cô, nàng đẩy cửa đi vào bước tới bàn làm việc của cô đặt bữa sáng mà nàng đã cất công chuẩn bị
"Bữa sáng của chị. Em phải lên lớp. Em đi trước đây" An Cảnh Nghi bỏ chạy một mạch không quay đầu lại sợ rằng cô sẽ từ chối bữa sáng của mình. Cò Hạ Vũ sau khi nhận được bữa sáng thì khoé miệng bất giác cong lên. Đến lớp, nàng mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
"Cảnh.. Cảnh Nghi, đây là bữa sáng tớ làm cho cậu. Cậu có thể..." Một bạn nam trong lớp đã thích nàng rất lâu đến tận bây giờ mới dám tiếp cận nàng
"Xin lỗi. Tớ ăn rồi"
Bị từ chối thẳng thừng nhưng cậu ta vẫn mặt dày gượng ép nàng
"Cảnh Nghi, đồ ăn tớ đã làm rồi. Tớ để ở đây, cậu ăn không thì tùy" Cùng lúc đó, Hạ Vũ bước vào vô tình chứng kiến được cảnh tượng đó. Mặt cô dần biến sắc đi thẳng lại bàn giáo viên từ tốn ngồi xuống. Thấy cô vào, cả lớp im bặt vì mặt mày cô khó coi vô cùng
"Chuẩn bị kiểm tra bài cũ"
Cả lớp nhốn nha nhốn nháo
A:"Bài cũ? Trước giờ Hạ Lão Sư có kiểm tra bài bao giờ đâu?"
B:"Trời ơi, ai chọc Hạ Lão Sư của tôi thế nào?"
Riêng nàng cũng không khả quan hơn là mấy, khi thấy cô như thế.
"Tất cả im lặng, có muốn làm kiểm tra cả lớp không?" Lời nói cô từ miệng cô thốt ra khiến tất cả đổ mồ hôi hột
"Em lên đây" Giọng nói lạnh lẽo, tay chỉ thẳng về hướng của bạn nam vừa đưa cơm cho nàng. Cậu ta bàng hoàng bước về hướng cô đang ngồi
"Em cho tôi biết ai là người là người kế vị tiếp theo của đất nước ta" Câu hỏi cô vừa thốt ra khiến tất cả điều đứng hình.
"Đây mà là câu hỏi cho học sinh sao? Hạ Vũ chị là muốn làm gì đây?" Thực tế, người kế vị sẽ được giữ bí mật cho đến khi lên ngôi nhằm đảm bảo an toàn. Và chỉ có
"Không trả lời được sao?" Hạ Vũ đắc ý
"Emmm...."
"Về chỗ, 2 con 0"
"Nhưng em chỉ không thuộc bài thôi mà cô?" Cậu ta khóc thầm trong lòng
"Vậy bài tập tôi cho về nhà em đã nghiên cứu qua chưa? Chưa đúng không? Vậy về chỗ được rồi"
Tất cả học sinh trong lớp đều hoang mang. Rốt cuộc ai là người dẫm phải bãi mìn này vậy?
Cô giữ bản mặt hầm hầm suốt cả hai tiết học khiến cho cả đám học sinh không dám nhúc nhích sợ sẽ chọc giận cô.
Đến giờ giải lao
"An Cảnh Nghi, em lên phòng giáo viên gặp tôi"
Nghe cô gọi, nàng vui mừng cầm bữa sáng trên bàn theo dự định sẽ cho ghé ngang đưa cho Lạp Lạp vì không nỡ quăng vào thùng rác.