Tôi rất khiếp sợ, nhưng tôi vẫn không tin ông nội tôi hiền lành như vậy mà lại biết giết người. Mà cho dù là ông có giết người cũng không liên quan đên tôi, có bản lĩnh thì đi tìm ông ấy mà hỏi tội.
Tôi bày tỏ lập trường của mình, tôi thấy thân thể ông ấy lại run lên mãnh liệt hơn.
Ông lão tát vào mặt tôi, nhưng không đau chút nào. Thay vào đó, tôi nghe thấy âm thanh như tiếng gãy xương trong lòng bàn tay của ông. Nhưng ông lão không quan tâm tới, thay vào đó ông ta duỗi ngón tay còn lại ra và chỉ vào mô đất nhỏ và nói, "Cháu phải quỳ xuống, bởi vì bà ấy là bà nội của cháu!"
Một cơn gió lạnh thổi qua, thổi bay nón đen trên đầu ông lão gù, dưới ánh trăng mờ ảo, tôi cuối cùng cũng nhìn rõ mặt ông ta, ông ta cũng là người giấy!
Chẳng trách lúc đi đường dáng dấp ông ta lại khác biệt như vậy, hoá ra là bởi đầu gối không cong được. Hơn nữa lúc ông ta tát tôi một cái, tôi lại không cảm thấy đau, ngược lại lại nghe thấy âm thanh giống như gãy xương. Tôi đoán âm thanh ấy là tiếng nan chống bàn tay của ông ta bị gãy, một tiếng sắc lẹm, gọn gàng, nhưng lại hệt như âm thanh của xương người.
Không chỉ có thế, tôi còn biết được vì sao mà lưng ông ta gù. Bởi vì cái nan thô to chống đỡ cột sống của ông ta không biết vì lý do gì mà bị chặt đứt mất một nửa, cho nên lưng ông ta mới nửa cong nửa thẳng.
Ông ta còn có một thứ đáng kinh ngạc, đó là khuôn mặt giấy, so với bà cụ bằng giấy kia thì càng kinh khủng hơn.
Khuôn mặt bà cụ bằng giấy tuy rằng rất doạ người, nhưng ít ra bà ta vẫn là bộ dáng của một người trưởng thành. Mà ông ta, lại mang khuôn mặt của một đứa trẻ!
Mặc kệ tôi có nói gì hay làm gì, ông ta sẽ vẫn trưng ra bộ mặt như có như không mà nhìn tôi, đôi mắt mở to, khóe miệng còn khe khẽ mỉm cười.Đặc biệt còn có một nửa bên mặt rỗng tuếch, không có lớp giấy bọc che lại nhìn từ phía đối diện còn có thể nhìn thấy khung nan tạo hình khuôn mặt.
Cái mảng trống không kia được người lưng gù đắp lại bằng một mảnh giấy khác. Nhưng chỉ có một nửa còn dính trên khuôn mặt, nửa còn lại đang đong đưa theo gió, trông không khác gì da mặt bị bóc ra rồi bị gió thổi bay phần phật.
Tôi nhìn ông ta thê thảm như vậy nhưng từ biểu cảm của ông ta tôi liền biết, ông ta hoàn toàn không có cảm giác gì. Con mắt vẫn trừng lớn, lạnh nhạt không cảm xúc, giống như cả cuộc đời này ông ta không biết đau đớn là gì.
Tôi cảm thấy tam quan của tôi đang từ từ sụp đổ. Đầu tiên là bà cụ người giấy, tiếp đến là người giấy lưng gù. Hơn nữa bọn họ không chỉ có thể nói, còn có thể di chuyển!
Có khi nào sau này khi tôi quay lại trường, gặp bạn học liền kể với họ rằng tôi đây đã gặp qua người giấy biết nói chuyện, người giấy còn biết đi lại, các cậu đã từng gặp chưa? Tôi nghĩ nếu mình thật sự nói vậy, khẳng định bọn họ sẽ đưa tôi vào bệnh viện tâm thần.
Nhưng nghĩ kĩ lại tôi thấy mình gần đây không khác người tâm thần là mấy.
Các người một người lại một người đến hù doạ ông đây, các người con mẹ nó có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Từ sau khi ông đây trở về thôn liền không có được một ngày yên bình. Thôn An Tường mộc mạc bình yên của ông đây biến đi đâu mất rồi?
Tận sâu trong nội tâm, tôi đang gào thét chửi thề, hiện thực này khiến tôi oán hận. Tôi hoàn toàn không thể tiếp thu được chuyện mình và một người giấy mặt đối mặt. Đáng giận hơn là tôi còn bị ông ta uy hiếp quỳ xuống.