Chương 3: Đào mộ
Tôi sợ tới mức vội vàng lùi ra sau vài bước, quay mặt đối diện với mộ ông nội, dựa lưng vào đống lửa. Sau đó tôi bật đèn flash của điện thoại di động, rọi về phía ngôi mộ.
Tôi không nhìn thấy bất cứ người nào nhưng âm thanh sột soạt vẫn tiếp tục vang lên, giống như có ai đó đang dùng móng tay cào cát vậy!
Chẳng lẽ ông nội tôi lại bắt đầu đào hố trong mộ? Ông cụ muốn đi ra nữa ư?
Bịch.
Tôi quỳ thẳng xuống mặt đất, bắt đầu cúi đầu lạy mộ ông nội, vừa khóc vừa dập đầu: “Ông ơi, cháu trai ở đây, ông có chuyện gì cứ báo mộng cho cháu, ông đừng chạy ra ngoài nữa, quá dọa người.”
Tôi vừa khóc vừa kêu, quả nhiên tiếng sột soạt kia thật sự biến mất. Tôi tưởng ông nội tôi đã nghe thấy lời van xin của tôi nên không ra ngoài nữa. Thế nhưng không ngờ, một lúc sau, âm thanh xào xạc lại vang lên. Và lần này, mặc kệ tôi có khóc đến thế nào, tiếng động kia vẫn không biến mất. Thậm chí nó còn lớn hơn, càng ngày càng dồn dập.
Cuối cùng, âm thanh kia cũng dừng lại. Tôi liếc điện thoại, đã qua mười hai giờ, bác cả cũng rời đi hơn nửa tiếng rồi, vẫn chưa trở về. Tôi chuẩn bị nghe theo lời ông ấy dặn, quay về nhà trước.
Chờ đến khi tôi lại chiếu ánh đèn flash của điện thoại vào ngôi mộ của ông nội, tôi hoảng sợ đến mức trái tim suýt chút nữa đã ngừng đập!
Chỉ nhìn thấy một cái đầu há hốc miệng từ từ ló ra trên đỉnh mộ của ông tôi. Khuôn mặt xanh mét nhắm chính xác về phía tôi, đôi mắt khép chặt, cả cái đầu đang bắt đầu sưng vù lên.
Chuyện xảy ra tiếp theo còn kỳ quái hơn, tôi thấy cái miệng đang mở rộng bắt đầu khép lại, và sau đó dưới ánh đèn flash, nứt ra thành một nụ cười cực kỳ kinh khủng!
Ông, ông nội cười với tôi!
“A!!!”
Sau khi hét lớn một tiếng, tôi không còn biết phía sau xảy ra chuyện gì.
Lúc tôi tỉnh dậy lần nữa đã thấy mình nằm ở nhà rồi. Mẹ tôi đang ngồi cạnh giường, thấp giọng nức nở, bác cả và bác hai đang ngồi gần cửa.
Tôi gọi mẹ, bà ấy thấy tôi tỉnh lại, không nói lời nào đã ôm tôi khóc.
Tôi nhìn bác cả và bác hai, bọn họ cũng nhìn tôi, thế nhưng khi ánh mắt chạm nhau, họ lại cúi đầu hút thuốc.
Tôi chợt nhận ra điều gì đó, tôi hỏi, ba tôi đâu?
Vừa hỏi câu này, mẹ tôi càng khóc dữ dội hơn.
Bác cả lấy ra một chiếc giày từ thắt lưng, nói tối hôm qua vừa đuổi theo không bao lâu thì nhặt được giày của ba tôi, người lại không thấy đâu. Sau đó ông ấy nghe tiếng hét của tôi thì chạy về, đúng lúc đụng phải bác hai tới.
Bác hai cũng nói: “Không mời được người ở trấn trên, đối phương kêu bác mau quay về, nói có thể đã xảy ra chuyện không may. Bác về từ rất sớm, không ngờ đi được một thì bị lạc đường, cuối cùng vẫn đến chậm. Lúc nhìn thấy cháu, cháu đã té xỉu bên cạnh đống lửa, ông nội cháu thì đứng bên cạnh cháu.”
Tôi giãy giụa khỏi vòng tay của mẹ, bước xuống giường, bác cả hỏi tôi ầm ĩ cái gì đấy.
Tôi nói muốn đi tìm ba.
Bác cả ngăn tôi lại, nói rằng bí thư thôn đã huy động cả thôn lên núi tìm kiếm rồi, tôi đừng có vào đó nữa. Ba của tôi chỉ có một đứa con trai là tôi, nếu tôi cũng gặp tai nạn thì sẽ có lỗi với ông ấy.
Nghe bác cả tôi nói vậy, mẹ tôi càng khóc lớn hơn, tôi không dám khóc, bởi vì không thể khóc vào thời điểm này.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên lạ mặt bước vào sân nhà tôi, bác hai vừa nhìn thấy thì lập tức đứng dậy chào hỏi, trên mặt nở nụ cười tươi cười nói: “Bạn học cũ, cuối cùng ông cũng chịu đến đây.”
Người đàn ông trung niên kia thở dài, lắc đầu nói: “Haiz, tôi cũng không muốn tới, chuyện ầm ĩ như vậy, tôi không tới không được. Ông gọi những người lên núi tìm kiếm về đây hết đi, tôi có cách. Haiz, ít người quá, tôi sợ không đè xuống được…”
Bác hai của tôi là một người rất quyết đoán, nhưng sau khi nghe lời bạn học cũ của mình, ông ấy lập tức tìm Vương Thanh Tùng, gọi bà con đang ở trên núi tìm kiếm quay về.
Sau khi người đàn ông trung niên lạ mặt kia lại chào hỏi xong, tất cả mọi người đều cùng nhau đi đến mộ ông nội.
Có vẻ người đàn ông trung niên lạ mặt này khá nổi tiếng, rất nhiều bà con trong thôn đều biết ông ta, gọi ông ta là ngài Trần. Lúc đầu mẹ tôi còn không đồng ý rút hết người tìm kiếm trong núi về, thế nhưng sau khi biết rõ đây là yêu cầu của ngài Trần, bà ấy đành đồng ý.
Sau khi ngài Trần đến nghĩa trang, ông ta không nói tiếng nào, đi một vòng quanh mộ của ông tôi, rồi bấm ngón tay nói với bà con trong thôn để lại hai mươi tám người đàn ông, những người khác trở về hết đi .
Ngài Trần liếc nhìn mộ ông nội, liên tục thở dài mấy tiếng rồi mới lấy ra một số thứ từ trong túi vải ông ta mang theo bên người. Có tiền đồng, chỉ đỏ, một số tờ giấy màu vàng mà sau này tôi mới biết được cái đấy gọi là ‘bùa’, cùng với một số thứ mà tôi không biết gọi như thế nào .
Đầu tiên ngài Trần giăng chỉ đỏ vòng quanh mộ ông nội, trên sợi chỉ còn dán một ít ‘bùa’, sau đó ông ta gọi hai mươi tám người đàn ông đến, phát cho mỗi người một đồng xu để ngậm trong miệng, hơn nữa còn dặn: “Mặc kệ lát nữa xảy ra chuyện gì cũng không được mở miệng, không được nói chuyện, biết chưa?”
Bọn họ rối rít gật đầu, thế là ngài Trần đứng trước mộ ông nội, nhìn sắc trời, đã gần ba giờ chiều.
Bịch!
Không hề báo trước, ngài Trần bất ngờ quỳ xuống trước mộ ông nội, hai tay tạo thành một tư thế rất lạ, thành kính dập đầu lạy ba cái trước mộ.
Sau khi quỳ lạy xong, ông ta không đứng dậy mà tiếp tục quỳ trước ngôi mộ, lẩm bẩm cái gì đó hệt như đang nói chuyện với ngôi mộ: “Bác cả Đình, con cháu bất hiếu Trần Ân Nghĩa vì cứu mạng người nên mới đến đây quấy rầy, nếu có gì bất kính, xin ngài rộng lượng tha thứ.”
Nói xong, ngài Trần vốn tên là Trân Ân Nghĩa ném sáu đồng xu trong tay đi, sau đó khom lưng nhìn kỹ, lắc đầu rồi lại lặp lại các hành động trước đó, dập đầu, nói chuyện, ném đồng xu, khom lưng nhìn, vẫn lắc đầu. Tôi thấy sau khi nhìn đồng xu lần thứ hai, sắc mặt ngài Trần bắt đầu tái nhợt.
Cứ như vậy ngài Trần ném đi ném lại những đồng xu này tận chín lần, đến cuối cùng, mặt mũi ông ta không còn chút máu, người tái nhợt như người chết.
Đến lần thứ mười, sau khi quỳ lạy, ngài Trần không khuyên nhủ nữa mà chỉ tay thẳng vào mộ ông nội tôi mắng: “Lạc Triều Đình, lẽ nào ông thật sự muốn đoạn tử tuyệt tôn à? Nếu không thì ông cho con cháu một điềm lành đi!”
Nói xong, ngài Trần lại ném đồng xu trên tay.
Ngay sau khi đồng xu rơi xuống đất, ngài Trần vội vàng khom lưng quan sát. Lần này, cuối cùng sắc mặt ông ta cũng dịu bớt, thở phào nhẹ nhõm, vất vả đứng lên. Bởi vì thời gian quỳ hơi lâu mà suýt nữa đã ngã sấp xuống, cũng may bác hai tôi nhanh tay nhanh mắt đỡ ông ta.
Ngài Trần vung tay lên, ra lệnh: “Đào mộ!”
Vẻ mặt của mọi người lập tức thay đổi sau khi nghe thấy hai chữ này, kể cả bác hai. Rõ ràng không ai nghĩ rằng lúc trước ngài Trần chuẩn bị nhiều như vậy là để đào mộ!
Tôi cũng vậy, trước đó tôi còn tưởng ngài Trần giữ lại nhiều người như vậy để gia cố mộ ông nội thêm vững chắc, hoàn toàn không ngờ ông ta lại muốn đào mộ!
Sắc mặt bác hai mặt khá khó nhìn, bác cả tôi trực tiếp không đồng ý, còn chỉ thẳng vào mũi ngài Trần mắng chửi. Thế nhưng ngài Trần đã quyết tâm đào mộ, ông ta cũng không giải thích tại sao, chỉ nói với bác hai tôi một câu, nếu không muốn lão Tam chết thì nhanh đào mộ lên đi.
Vừa dứt lời, bác cả và bác hai không còn cách nào khác, vội vàng nhờ mọi người đi đào mộ.
“Nếu không đào mộ thì không kịp.” Ngài Trần liếc nhìn sắc trời, thở dài nói. Mấy người đàn ông kia cũng không dám chậm trễ, cầm cuốc chuẩn bị đào mộ.
“Một nhóm chín người thay phiên nhau đào, còn dư lại một người đứng trên mộ. Nhớ kỹ, mặc kệ đào như thế nào, một khi đã bắt đầu đào thì không được nói chuyện, càng không thể mở miệng. Nếu đồng xu rớt xuống mộ thì tự cầu phúc đi.” Ngài Trần lại dặn dò.
Khoảng thời gian tiếp theo, hai mươi tám người đàn ông thay phiên nhau đào . Bọn họ đều không dám mở miệng nói chuyện, giống y như kịch câm, chỉ có tiếng cuốc đất không ngừng vang lên.
Ngài Trần đi tới đi lui trong nghĩa trang, dường như rất lo lắng.
Bởi vì mộ ông nội tôi đã được gia cố bằng xi măng nên lớp ngoài cùng khó đào nhất. Cũng may đêm qua ông nội tự mình trèo ra, tạo thành một cái hố nên bắt tay vào đào cũng không quá khó.
Một tiếng sau, cuối cùng lớp đất bên ngoài cũng được đào ra, để lộ quan tài bên trong.
Ngài Trần chen ra khỏi đám đông, đi đến ngôi mộ, nhìn thoáng qua chiếc quan tài. Sau đó, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, ông ta nhảy xuống nằm đè lên, dán sát mặt vào quan tài như nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Chừng một phút sau, ngài Trần bật dậy, vội vàng chỉ vào quan tài và hét lớn: “Mau mở quan tài ra, nhanh lên!”
Sau khi hét lên những lời này, ông ta lập tức ngăn cản mọi người, sau đó kêu những người kia nhổ đồng xu trong miệng ra, xếp thành vòng tròn xung quanh quan tài, ba mặt chín đồng, trên đỉnh mộ chỉ để một đồng.
Nhát búa cạy quan tài đầu tiên là do người đứng trên mộ kia gõ, sau đó tất cả mọi người cùng nhau mở quan tài. Một lúc sau, tất cả đinh tán trên quan tài đều bị rút ra hết, chỉ còn lại bước cuối cùng, mở nắp quan!
Tôi vốn tưởng ngài Trần sẽ cúng bái hành lễ quan tài như trên tivi, không ngờ ông ta lại kêu mọi người cùng nhau nhấc nắp quan tài lên, cả đám nhìn vào bên trong, không kiềm được hít một khí lạnh!
Nằm trong quan tài không phải ông nội mà lại là ba tôi đã mất tích một ngày.