Tôi muốn mở miệng hỏi anh ta tại sao ngày đó anh ta lại lừa dối tôi...
Nhưng ngay khi tôi gọi chữ Cố, Cố Nam Thành không biết từ đâu xuất hiện cắt ngang lời tôi, tôi kinh ngạc xoay người nhìn qua nhìn thấy anh ta đứng trong đêm mưa, trên người đã ướt đẫm.
Tôi há miệng không nói gì, Cố Lan Chi đúng lúc giải thích:
"Lạc Lạc phạm lỗi, Thời tiểu thư đưa bọn anh về. "
Ngoại trừ xưng hô với tôi là cô bé ra, đây là lần đầu tiên anh ta gọi tôi bằng tên khác, còn là một câu khách sáo Thời tiểu thư.
Tôi không khỏi giật mình, chợt nhớ tới một vấn đề trí mạng, tôi ở trong lòng anh ta đã là vợ cũ của em trai anh ta.
Vợ cũ của em trai...
Người phụ nữ em trai cưới hỏi đàng hoàng và đã từng ngủ cùng.
Tôi đột nhiên hiểu tại sao tối hôm đó anh ta không thừa nhận anh ta là Cố Lan Chi, có lẽ ngay từ đầu anh ta đã biết tôi là ai.
Vì vậy, luôn giữ khoảng cách với tôi.
Vành mắt tôi đỏ ửng nhìn anh ta, muốn kéo ống tay áo anh ta một cái, nhưng Cố Nam Thành ở đây tôi không dám làm hành động gì.
Tôi thực sự muốn kéo ống tay áo của anh ta, giống như cô bé đi theo phía sau anh ta, giống như trở lại thời niên thiếu của mình.
Nhưng tôi biết rõ rằng tôi đã trưởng thành.
Từ một cô bé trở thành một người phụ nữ trưởng thành.
Phát giác ra sự thay đổi này khiến lòng chua xót không thôi, tôi yên lặng cúi đầu mở cửa lên xe định rời đi.
Tôi khởi động xe nhìn hai người đàn ông trông giống nhau ngoài cửa sổ.
Một người mặt mày sáng sủa, thêm phần hiền hoà.
Một người lạnh lùng vô tình, mắt đầy băng giá.
Tôi cởi khăn quàng cổ màu be trên đầu đặt ở một bên, vừa định nhẹ nhàng rời đi, Cố Nam Thành mở cửa ghế phụ.
Tôi không hoan nghênh hỏi:
"Anh đang làm gì thế? "
"Mặc dù là mùa hè, nhưng toàn thân đều ướt sũng cũng không dễ chịu, Cố Nam Thành không chút biểu cảm ngồi ở ghế phụ, lạnh lùng hỏi:
"Đưa chồng cũ của cô về nhà chắc là được chứ? ”
Tôi: ". "
Tôi vốn là không muốn, nhưng đột nhiên nhớ tới ban ngày Sở Hành gọi điện thoại, do dự trong chốc lát vẫn thuận theo ý anh ta.
Xe lái qua Cố Lan Chi, từ gương chiếu hậu nhìn thấy anh ta không nhúc nhích, ánh mắt sáng rõ nhìn chúng tôi rời di.
Không dễ dàng gì mới gặp được Cố Lan Chi, rất nhiều vấn đề cũng chưa hỏi được, đã bị Cố Nam Thành đột nhiên xuất hiện cắt ngang...
Nghĩ đến đây, tôi nặng nề thở dài một hơi.
Thấy bộ dạng này của tôi, Cố Nam Thành giọng điệu lạnh lùng hỏi một câu:
"Sao thế? Không nỡ à? Cô thực sự thích anh ấy à? ”
Lời nói của anh ta toát lên sự mỉa mai, tôi không để ý tới anh ta.
Nửa đường Quý Noãn gọi điện cho tôi, tôi đeo tai nghe bluetooth nghe thấy cô ấy hỏi:
"Cứu Úc Lạc Lạc ra chưa? "
Tôi trả lời:
"Ừ, anh trai con bé đã tự mình đến cứu rồi. "
Nghe vậy, Quý Noãn kinh ngạc nói:
"Con bé còn có anh trai? "
Tôi hỏi ngược lại:
"Cậu không biết hoàn cảnh của con bé sao? "
"Không, con bé là đàn em của mình, mấy năm đại học mọi người từng chơi với nhau một thời gian, nhưng sau đó con bé ra nước ngoài học thêm ở học viện âm nhạc, đúng rồi, anh trai con bé tên gì? "
Câu cuối cùng này Quý Noãn thuận miệng hỏi.
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: "Cố Lan Chi. "
Quý Noãn giật mình, vội vàng nói: "Xin lỗi. "
Tôi cười nói: "Không sao đâu. "
Tôi đang muốn gặp anh ta.
Tuy rằng lần này gặp mặt chỉ làm quen chút, nhưng ít nhất biết anh ta ở chỗ nào, đợi sau này có cơ hội nói chuyện.
Mặc dù tôi biết không cần thiết phải nói chuyện.
Nhưng chấp niệm trong lòng thật sự khó có thể dứt bỏ.
Còn câu Quý Noãn hỏi tôi...
Cố Nam Thành và Cố Lan Chi rốt cuộc tôi yêu ai?
Tình yêu của tôi đã bị cắt làm đôi.
Ngay cả bản thân tôi cũng không biết.
Sau khi cúp điện thoại của Quý Noãn, ánh mắt Cố Nam Thành chợt nhìn chằm chằm vào chiếc khăn màu be, giọng trầm thấp hỏi tôi:
"Chúng ta ly hôn rốt cuộc có phải vì anh ấy hay không? Cô có yêu anh ấy không? "
Khi đó tôi không nghe ra sự thấp thỏm trong lời nói của Cố Nam Thành, nhẫn nại giải thích cho anh ta:
"Mấy tháng trước người muốn ly hôn luôn là anh, lúc đó tôi đau khổ cầu xin anh ở lại cũng vô dụng, anh không cần ỷ mình mất trí nhớ rồi bắt đầu tạt nước bẩn vào tôi. "
Tôi nghiêng đầu nhìn, Cố Nam Thành mím chặt đôi môi mỏng, sắc mặt tái nhợt, tôi thấy nhức mắt, giọng điệu bình thản nói:
"Sở Hành nói anh đang dùng Thời gia công kích Sở gia, Thời gia là của tôi, tôi có quyền thu hồi, để mọi người hoà thuận với nhau tôi khuyên anh tốt nhất nên dừng tay. "
Cố Nam Thành không để ý tới tôi, cũng không biết anh ta có nghe vào không, sau khi đưa anh ta đến biệt thự Cố gia, tôi nhanh chóng rời đi.
Sau đó, tôi nhận được một cuộc gọi.
Đó là một cuộc gọi mà tôi đã không trả lời trước đó.
Giọng nói như băng của anh ta xuyên qua điện thoại lạnh lùng truyền đến:
"Tôi sẽ không buông tha công kích Sở gia, trừ khi cô tự mình đến lấy Thời gia về. Hoặc là tôi cho cô một lựa chọn, chúng ta tái hôn tôi sẽ buông tha cho Sở gia, bằng không cho dù đôi bên đều chịu tổn thất tôi cũng phải phá nát Sở gia. "
Tôi quát lớn:
"Cố Nam Thành, anh thật vô lý. Tôi có thể lấy lại Thời gia, nhưng khi tôi lấy Thời gia về tôi lại phải điều hành nó một lần nữa, tôi không muốn lãng phí thêm thời gian của tôi ở đây. Bởi vì bác sĩ nói tôi chống đỡ một hai năm có lẽ có thể nghiên cứu ra thuốc mới điều trị ung thư, trước tiên đừng nói có thể nghiên cứu ra thuốc mới hay không, tôi muốn chống đỡ qua năm nay cũng là chuyện vô cùng khó khăn. "
Giọng nói lạnh lùng của anh ta hét lên với tôi:
"Thời Thanh Vãn. "
Tôi cầu xin hỏi:
"Tha cho tôi được không? "
Anh ta nhanh chóng từ chối:
"Tôi không thể để cô đi. "
Mưa ở Ngô Thành càng ngày càng lớn, tôi không hiểu hỏi:
"Tại sao anh không thể để tôi đi? Chúng ta đã ly dị anh không nhớ tôi, anh cứ kéo lấy tôi làm gì? "
Dừng một chút, tôi thăm dò hỏi:
"Anh nhất quyết muốn tái hôn với tôi chẳng lẽ anh giả vờ mất trí nhớ sao? Cố Nam Thành, anh cố ý trêu chọc tôi như vậy có phải không? Còn Ôn Tuyết Nhi của anh thì sao? Anh không phải khăng khăng đòi một đám cưới cho cô ta sao? "
Cố Nam Thành cúp mạnh điện thoại của tôi.
Tôi ngẩn ngơ nhìn điện thoại trong lòng nhất thời không biết nền làm gì bây giờ, giống như dây dưa không rõ ràng trong mối quan hệ này.
Tôi lái xe trở lại biệt thự Thời gia, vừa đến cửa đã thấy một người phụ nữ không mời mà đến, hơn nữa còn trong ngày mưa lớn như vậy.
Tôi đậu xe bên đường cầm chiếc khăn màu be xuống xe, cô ta đến thay tôi che ô và nói:
"Chúng ta có thể nói chuyện không? "
Tôi né ô của cô ta dầm mưa nhanh chóng quay vào thự, cô ta mặt dày đi theo, giọng điệu mất mát nói:
"Cuối cùng tôi vẫn không kết hôn với anh ấy, không trở thành Cố phu nhân. "
Nhìn bộ dạng bi thương này của cô ta, tôi nhớ tới lúc trước cô ta còn cố ý gọi điện cho tôi khoe khoang:
"Tôi là Cố phu nhân Ôn Tuyết Nhi. "
Tôi ôm khăn quàng cổ quay lại hỏi:
"Sau đó thì sao? "
Trông tôi có giống một người nhàn rỗi muốn nghe những điều này không?
Có thể là tôi quá lạnh lùng, Ôn Tuyết Nhi sững người luống cuống giải thích:
"Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút về anh ấy mà thôi. "