Bởi vì tôi còn quá ít thời gian.
Tôi không có thời gian để suy nghĩ về những điều làm tôi buồn.
Tôi nheo mắt cười nói:
"Không liên quan gì đến anh."
Tôi lái xe định đi, Cố Nam Thành đột nhiên mở cửa xe nhảy lên, hành động cực kỳ mạnh mẽ, tôi ở trong xe nổi giận mắng anh ta:
"Đồ điên, anh như vậy sẽ bị thương đấy!"
Mặt Cố Nam Thành không chút sợ hãi, ánh mắt tôi lạnh như băng nhìn anh ta, đang định đuổi anh ta xuống xe, anh ta nói chắc nịch:
"Cô còn yêu tôi? "
Là câu hỏi, cũng là câu khẳng định.
Anh ta còn vài tháng nữa là chú rể của người khác, bây giờ lại chắc nịch nói ra lời này.
Anh ta thật sự cho rằng mình có thể làm gì thì làm sao?
Nói cho cùng là bản thân cho anh ta cơ hội, lộ ra hết vẻ yếm mềm trước mặt anh ta.
Muốn trách thì trách tình yêu kia của mình quá lộ liễu. Lộ liễu đến mức tôi nói không yêu anh ta, tất cả mọi người đều không tin.
"Đúng vậy, tôi yêu anh, anh thấy gai mắt sao?"
Tôi cười thản nhiên, lời nói là tức giận cũng là sự thật.
Cố Nam Thành híp mắt, ra lệnh cho tôi lái xe:
"Lái xe về biệt thự Thời gia. "
"Còn anh thì sao?" Tôi hỏi.
Anh ta nhẹ nhàng nói:
"Tôi sẽ đi với cô."
Tôi suy nghĩ một chút, nói:
"Thôi đi, tôi không muốn đưa anh đến Thời gia."
"Vậy thì về biệt thự Cố gia."
....
Tôi lái xe đến biệt thự Cố gia, Cố Nam Thành xuống xe kéo tay tôi vào biệt thự, bên trong sạch sẽ được người ta thu dọn, sô pha cũng dùng vải trắng che lại, không hề có hơi thở của sự sống.
Cố Nam Thành buông tôi ra rút những tấm vải trắng kia ra, tôi đi qua ngồi trên sô pha, anh ta vào phòng bếp rót một ly nước nóng đưa cho tôi.
Tôi cầm ở trong lòng bàn tay, lòng có chút bối rối.
Cuối cùng thì anh ta muốn làm gì?
Buổi chiều, ánh mặt trời ngoài cửa số chậm rãi chiếu vào, chiếu lên người tôi ấm áp, còn Cố Nam Thành không nói gì, vẫn bận rộn thu dọn biệt thự.
Hai người chúng tôi không ai quấy rầy ai, thời gian trôi nhanh đến chiều tà, Cố Nam Thành từ trên tầng xuống đã thay một bộ quần áo, áo len sáng màu, quần màu nhạt, còn có mái tóc đen hơi rối ướt sũng.
Anh ta đến ngồi đối diện với tôi, ánh mắt tôi bình tĩnh nhìn chằm chằm vào anh ta, đôi mắt anh ta ôn hòa nhìn tôi, kiên nhân hỏi:
"Buổi tối muốn ăn gì?"
Mặt Cố Nam Thành thanh thoát, luôn bình tĩnh, dáng vẻ dịu dàng như bây giờ là điều trước kia tôi không dám tưởng tượng.
Tôi lắc đầu nói:
"Không đói."
Anh ta nhíu mày, thấp giọng nói:
"Buối tối không ăn cơm làm sao được? "
Tôi giật mình vô thức nói:
"Anh không cần phải giả vờ quan tâm đến tôi."
Cố Nam Thành ngẩn ra, ngây ngô hỏi:
"Trước kia tôi đối xử rất tệ với cô sao?"
Kết hôn ba năm, nói Cố Nam Thành đối xử tệ với tôi cũng không đúng, bởi vì ngay cả tư cách tệ cũng không có.
Suốt ba năm, anh ta luôn dùng sự lạnh lùng tàn bạo với tôi.
Sau mỗi lần làm tình liền không nói một lời rời khỏi biệt thự, mà ngoại trừ lúc trên giường bình thường tôi cơ bản không gặp anh ta, trừ năm đó anh ta ép tôi bỏ đi đứa con của mình...
Năm đó nói không hận anh ta là giả, nhưng yêu anh ta cũng là thật.
Tôi đã phải dùng thời gian mấy năm mới nguôi ngoai được chuyện này, đến bây giờ không thể nói là tha thứ nhưng cũng không thế nói là hận, rất nhiều thứ sẽ thoải mái hơn khi số mệnh kết thúc, cho dù nó sẽ giống như gai đâm vào trái tim, thỉnh thoảng bản thân cũng sẽ lục lại hồi tưởng.
Tôi thở dài cười nói:
"Không."
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng chuông cửa, Cố Nam Thành đứng dậy ra mở cửa.
Khi anh ta bước vào, tôi mới thấy anh ta đặt một số nguyên liệu nấu ăn online.
Tôi tò mò hỏi anh ta:
"Anh muốn nấu ăn?"
"Ừm, cô thích ăn cá chép đúng không?"
Tôi giật mình gật đầu nói:
"Ừm, tôi thích."
Người thích ăn cá chép không phải là tôi, mà là Ôn Tuyết Nhi.
Ôn Tuyết Nhi trước khi rời khỏi Ngô Thành có gặp tôi một lần, ánh mắt đáng thương của cô ta chăm chăm nhìn tôi hỏi:
"Cô có biết vì sao Cố Nam Thành thích ăn cá chép không? Bởi vì tôi thích, thứ tôi thích anh ấy sẽ cố thử để mình thích, Thời Thanh Vãn, sau này cô sẽ phát hiện ra, anh ấy là một người đàn ông tình sâu nghĩa trọng, khi được anh ấy thích là điều hạnh phúc nhất trên đời, nhưng bị anh ấy ghét, cô sẽ là người phụ nữ bi thảm nhất trên thế gian, bởi vì người đàn ông cô yêu có một trái tim lạnh lùng vô tình nhất."
Lúc đó tôi cứng họng nói:
"Ai nói tôi thích anh ta?"
Ôn Tuyết Nhi kinh ngạc hỏi:
"Vậy tại sao cô lại gả cho anh ấy?"
Tôi không muốn thấy cô ta đắc ý, cố tình nói dối:
"Ở đẳng cấp của chúng tôi phải chú ý nhiều đến môn đăng hộ đối hơn, Cố gia phù hợp với tôi, mà tôi cũng hoàn toàn phù hợp với Cố gia, chỉ vậy mà thôi."
Tuy rằng không vừa mắt Ôn Tuyết Nhi đắc ý, nhưng trước đây mỗi lần Cố Nam Thành đến biệt thự, trong bữa tối mà tôi chuẩn bị luôn có món canh cá chép, nói ra trước kia tôi vẫn luôn muốn làm anh ta vui lòng. Không ngờ bị anh ta hiếu lầm tôi thích ăn cá chép.
Nhưng tất cả những điều này không quan trọng, thích ăn gì không phải vấn đề.