"Nam Thành, em nhớ anh. "
Vừa dứt lời, Cố Nam Thành liền đứng dậy ra khỏi phòng.
Tôi liếc mắt nhìn tuyết bên ngoài cửa sổ.
Tuyết hôm nay sẽ đọng lại rồi đúng không?
Một cuộc gọi không quá hai phút.
Cố Nam Thành đi ra ngoài trong chốc lát, lúc trở về sắc mặt lại đầy lo lắng.
Ánh mắt anh ta bất đắc dĩ nhìn tôi.
Tôi nhỏ tiếng hỏi anh ta:
"Xảy ra chuyện gì thế? "
Anh ta thở dài hỏi:
"Tôi lát nữa phải đi, cô có đi với tôi không? "
Tôi hiểu rõ còn hỏi anh ta:
"Vì Ôn Tuyết Nhi sao? ”
Cố Nam Thành nhắm mắt lại nói:
"Cô ấy gặp tai nạn bị thương. "
Tôi kiên nhẫn hỏi:
"Cho nên, anh sẽ trở về để chăm sóc cô ấy? "
Cố Nam Thành im lặng, nhưng sự rời đi của anh ta đã cho tôi đáp án.
Trước khi anh ta rời đi, tôi nhắc nhở anh ta:
"Chúng ta đã có điều kiện trước đó, anh không được phép gặp cô ta trong thời gian yêu nhau, anh còn nhớ không? "
Anh trầm giọng nói:
"Nhớ, cho nên tôi muốn..."
Muốn hỏi ý kiến tôi sao?
Nhưng tại sao anh ta nghĩ tôi sẽ để anh ta đi?
"Cố Nam Thành, nếu anh muốn rời đi, tôi sẽ chấm dứt trò chơi này. "
Tôi tắt phim, đứng dậy cười nói:
"Tôi sẽ không ngăn cản anh rời đi, trừ phi anh muốn hủy hợp đồng, Cố Nam Thành, tôi chưa bao giờ là người đồng cảm như anh nghĩ đâu. ”
Đôi mắt Cố Nam Thành lặng lẽ nhìn tôi, cuối cùng xoay người rời đi.
Anh ta rời đi, tôi đứng ở cửa sổ nhìn bóng lưng dưới tầng vẫn là tuyệt tình như vậy.
Tôi thở dài, quay lại giường nằm xuống.
Đến khi chiều tà mẹ Cố Nam Thành gọi tôi ăn cơm, tôi ăn mặc chỉnh tề xuống tầng, kéo vali đứng ở trong đại sảnh phát hiện ra trong sân đều đóng tuyết.
Mẹ Cố Nam Thành thấy tôi như vậy, dịu dàng hỏi:
"Con muốn đi sao? ”
"Vâng, con đi chuyến bay sắp tới, khoảng thời gian này làm phiền bác rồi. "
“Không có gì, con là con dâu mẹ, khách khí làm gì chứ? "
"Bác gái, con và Nam Thành ly hôn một thời gian rồi. "
Mẹ Cổ Nam Thành: "... "
Bà ấy mặt đầy tiếc nuối, tôi cười hỏi:
"Cháu có thể đắp người tuyết không? "
“Được, cần bác giúp cháu không? "
"Không sao, cháu đắp xong sẽ đi ngay. "
Tôi tìm một nơi tuyết dày nhất bắt đầu làm người tuyết, bởi vì khi còn bé đã từng đắp với bố mẹ, vậy nên bây giờ đắp không quá khó khăn, sau khi đắp thành hình, tôi lấy chiếc khăn màu be trong vali nhẹ nhàng quấn quanh người tuyết.
Tôi xoay người quay lại vốn định kéo vali rời đi, nhưng nhìn thấy ảnh chụp bắt mắt trên tường, là ảnh Cố Nam Thành khi còn bé chơi đàn dương cầm, mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản.
Ngây thơ, trong sáng không gì sánh bằng.
Trước đó tôi đã phát hiện ra có nó, trước đó tôi hay chăm chú ngắm bức ảnh này, có một lần bị Cố Nam Thành phát hiện, anh ta còn nghi hoặc hỏi tôi.
"Đang nhìn cái gì mà nghiêm túc vậy? "
Cuối cùng cũng không kiềm được, tôi lặng lẽ dỡ tấm ảnh kia giấu trong túi áo, vừa đi tới cửa mẹ Cố Nam Thành liền gọi tôi, tôi tưởng rằng bà ấy phát hiện ra chuyện tôi trộm ảnh, làm bộ không nghe thấy nhanh chóng rời đi.
Cho nên không nghe thấy câu nói nói đó của bà ấy:
"Sao con lại có khăn quàng cổ của Lan Chi? ”
....
Tôi ngồi trên máy bay đau đầu dữ dội, sau khi ngủ một giấc, tiếp viên hàng không đánh thức tôi dậy.
Tôi mơ mơ màng màng đứng dậy đi trở về Thời gia.
Tôi cảm thấy toàn thân như kiệt sức, chắc là lúc làm người tuyết bị cảm lạnh, hơn nữa cơ thể suy yếu dẫn đến hiện giờ toàn thân mất sức còn sốt cao, tôi ra khỏi Thời gia bắt taxi đến bệnh viện.
Bác sĩ điều trị nhìn thấy tôi ngạc nhiên hỏi:
"Sao lại yếu như vậy? "
"Tôi gật đầu nói:
"Bị cảm lạnh, có thể truyền dịch không? "
"Ừm, gần đây cơ thể cảm thấy thế nào? " Anh ta hỏi.
“Cảm giác đau đớn rất rõ ràng, máu chảy phía dưới cũng tương đối nhiều. "
Bác sĩ đề nghị:
"Tôi vẫn khuyên cô nên phẫu thuật đi. "
Tôi cười từ chối nói:
"Anh đã nói, tôi ung thư giai đoạn cuối, ngay cả khi phẫu thuật sẽ không hoàn toàn hồi phục, chỉ là kéo dài sự sống vài tháng, nếu đã vậy, làm phẫu thuật hay không có gì khác nhau? ”
Tôi không muốn mất thời gian ở bệnh viện.
Bác sĩ thở dài nói:
"Thời tiểu thư, tôi sẽ giúp cô kiểm tra cơ thể trước. “
Kiểm tra xong, bác sĩ sắp xếp tôi đến phòng bệnh cao cấp trước kia, tôi nằm trên giường đầu óc choáng váng đi vào giấc ngủ rất nhanh, lúc tỉnh lại thấy trước cửa sổ đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao ráo.
Ngô Thành ánh đèn rực rỡ, anh ta quay lưng về phía tôi nhìn ánh đèn đường ngoài cửa sổ, tôi nằm ở trên giường hỏi anh ta:
"Ôn Tuyết Nhi cũng ở trong bệnh viện này sao?"
Anh ta xoay người, đôi mắt đen lắy nhìn tôi nói:
"Ừm, cô ấy phòng bên cạnh, tôi vừa đi ngang qua thấy cửa phòng bệnh viết tên cô. "
"Bệnh viện này thuộc về nhà họ Thời, phòng bệnh này là phòng độc quyền của tôi. "
Tôi muốn nói cho anh ta biết tôi không phải bởi vì Ôn Tuyết Nhi nằm viện ở đây mà cố ý xuất hiện ở chỗ này, hoàn toàn là trùng hợp mà thôi.
Cố Nam Thành đột nhiên đi về phía tôi, lo lắng hỏi:
"Sao lại bị bệnh? ”
Tôi đã đánh tiếng với bác sĩ trước đó anh ta sẽ không tiết lộ bệnh ung thư của tôi cho bất cứ ai.
Cố Nam Thành hỏi là chỉ chuyện tôi bị sốt.
“Bị cảm lạnh, người không thoải mái nên đến truyền chút dịch. "
Cố Nam Thành nhíu mày:
"Buổi sáng khi tôi đi cô còn khỏe mà. ”
Tôi nhẹ nhàng nói:
" Do sức khoẻ tôi quá yếu. ”
Anh ta hỏi cái gì tôi trả lời cái đó, tựa như mâu thuẫn hồi sáng không tồn tại, thấy tôi như vậy Cố Nam Thành lại hỏi lại:
"Cô không trách tôi chút nào sao? ”
Tôi lắc đầu, thẳng thắn nói:
"Không trách nổi, lười so đo. "
Không trách, cũng sẽ không tha thứ.
Tôi và Cố Nam Thành cuối cùng nước sông không phạm nước giếng.