• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi vội vàng cúp điện thoại đứng dậy giấu thuốc giảm đau rải rác khắp phòng, thay một bộ quần áo thoải mái, còn dành thời gian trang điểm tỉ mỉ, trong lúc đó Cố Nam Thành gọi điện cho tôi tôi cũng không nghe máy, tôi biết như vậy không ngăn cản được anh ta, bởi vì cách đây không lâu anh ta đã biết mật khẩu nhà tôi.

1227, 27 tháng 12.

Đó là điều tôi nói với anh ta vào ngày chúng tôi yêu nhau.

Anh ta cau mày hỏi:

"Tại sao lại là mật khẩu này? "

Lúc đó tôi nói qua loa:

"Lấy bừa. "

Lúc đang trang điểm cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, tôi đặt son môi trong tay xuống mở cửa cho anh ta, Cố Nam Thành dường như không giống lúc trước, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng.

Tôi nghỉ hoặc hỏi:

"Sao anh mặc mỏng vậy? "

Nghe vậy Cố Nam Thành cười cười:

"Lo cho anh à? ”

Tôi liếc nhìn anh ta một cái, anh ta lại đột nhiên ôm tôi vào lòng, bờ môi nhẹ nhàng lướt trên hai má tôi, lưu luyến nói:

"Trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn suy nghĩ, người anh yêu rốt cuộc là ai.... "


Tôi nhẹ giọng hỏi:

"Nghĩ thông rồi à? "

"Ừm, người anh yêu là người phụ nữ khiến anh ghét trước đây. "

Khi tôi sắp rời xa thế gian này, anh ta nói với tôi rằng anh ta yêu tôi.

Trong lòng cảm thấy ấm ức kỳ lạ.

Không có niềm vui, chỉ có ẩm ức.

Tôi nhẹ nhàng hỏi:

"Vậy sao? "

"Có thể thấy sắc mặt tôi quá bình thản, sắc mặt Cố Nam Thành biến đổi, anh ta ôm tôi thật chặt vào lòng tựa như muốn xác định sự tồn tại của tôi, cảm nhận hơi ấm của tôi, mà tôi hiện giờ vì đau bụng mà đầu óc trống rỗng, anh ta nói gì cũng như không nghe thấy, rất lâu sau mới nhận ra anh ta nói cái gì.

"Thời Thanh Vãn, đồng ý cho anh một cơ hội nhé? "

Tôi thì thầm hỏi:

"Cơ hội gì? "

"Làm Cố phu nhân của anh, chúng ta tái hôn. "

Tôi mơ hồ: "Hả? "

Anh ta lặp lại một cách kiên quyết:

"Làm Cố phu nhân của anh, chúng ta tái hôn. "

"Nhưng anh dựa vào cái gì mà nghĩ em đồng ý? "

Một nụ hôn rơi xuống mắt tôi, giọng dịu dàng nói:

"Cho anh một cơ hội để theo đuổi em một lần nữa, em yên tâm, anh sẽ xử lý tốt chuyện của Ôn Tuyết Nhi, còn nữa... Anh và cô ấy rất trong sạch. "

Rất trong sạch...

Họ chưa bao giờ lên giường với nhau sao?

Nhưng nó liên quan gì đến tôi?

Tôi nhắm mắt lại nói:

"Em phải đi ngủ rồi. "

Cố Nam Thành cứng đờ, qua hồi lâu anh ta mới buông tôi ra.

Cánh cửa đã được đóng lại tôi hoàn toàn mềm nhũn dưới đất.

Toàn thân đồ mồ hôi lạnh, tôi nhanh chóng đi vào phỏng tầm tắm rửa, phát hiện phía dưới chảy máu, bồn tắm rất nhanh bị nhuốm đỏ, sau đó không biết thế nào lại ngủ mê man, ngày hôm sau khi tỉnh lại nước trong bồn tắm lạnh thấu xương, tôi yếu ớt từ bồn tắm đứng dậy, vô cùng mệt mỏi nằm trên giường muốn ngủ.

Tôi chắc là thực sự không còn nhiều thời gian nữa.

Ít đến mức bản thân cũng có thể cảm nhận được.

Ngây ngô nằm trên giường mấy ngày, không có sức lực nấu cơm, ăn chút bánh mỳ duy trì sự sống hiện giờ, mà Sở Hành mỗi ngày đều gọi điện thoại cho tôi để xác định tôi còn tồn tại.

Qua khoảng một tuần Cố Nam Thành lại tới tìm tôi.

Anh ta đứng ở cửa phòng ngủ nói với tôi:

"Mọi chuyện đã được xử lý rồi. "

"Tôi không mở cửa, tất nhiên không thể nhìn thấy sự mong đợi trên khuôn mặt của anh ta.

Tôi vẫn cười hỏi:

"Sau đó thì sao? … "

"Thời Thanh Vãn, bên anh thêm một lần đi. "

Tôi mở miệng định từ chối anh ta, anh ta đột nhiên nhận được một cuộc gọi điện thoại liền rời đi.

Tôi yếu ớt đứng dậy trước cửa sổ, nhìn thấy Cố Nam Thành mặc một chiếc áo khoác màu nâu, dáng người quay lưng về phía tôi cao ráo, giống như nhiều năm trước khiến người ta yêu thích.

Anh ta vội vã lái xe đi.

Tôi nhắm mắt lại, xoay người trở lại giường, vừa ngồi xuống giường Sở Hành gọi điện cho tôi.

Anh ấy quan tâm hỏi tôi:

"Gần đây sức khỏe của em thế nào? "

"Rất tốt, chỉ là có chút hoài niệm cuộc sống trước kia, ngẫm đi ngẫm lại quanh quẩn trong đầu, anh Sở Hành, có một chuyện ngoại trừ Quý Noãn em không nói với ai, anh muốn nghe câu chuyện của em không? "

Sở Hành dịu dàng nói:

"Ừ, chỉ cần em tình nguyện nói với anh. "

Em quen Cố Nam Thành năm đó mười bốn tuổi, bài hát đầu tiên nghe anh ta đàn tấu là Street Where Wind Resides, đó là khúc nhạc cuối cùng mẹ em khi còn sống đàn cho em nghe, anh ta đi vào tim em đơn giản như thế, đến tận bây giờ, cho dù quãng thời gian qua đã xảy ra nhiều chuyện không vui như vậy em vẫn cảm thấy không sao ”

"Thanh Vãn em muốn nói với anh điều gì? "

"Anh Sở Hành, đừng vì em mà đối đầu với Cố gia. "

Sở Hành dừng lại, thương xót rất lâu nói:

"Ừm, anh hiểu tâm ý của em. "

Trái tim tôi... Vẫn luôn yêu người đàn ông đó trước sau như một.

"Cám ơn anh Sở Hành. "

"Thanh Vãn, còn có mấy ngày nữa là năm mới. "

Tôi khẩn cầu nói:

"Anh Sở Hành, đừng đến Ngô Thành. "

Tôi không muốn, không muốn anh ấy phải đối mặt với cái chết của tôi.

"Thanh Vãn... "

Cúp điện thoại của Sở Hành, tôi khoanh chân ngồi trên giường chờ đợi một khoảnh khắc nào đó đến.

Có thể là bây giờ, hoặc có thể là ngày mai, hoặc là ngày mốt.

Tôi biết thời hạn của tôi là trong hai ngày này.

Ngày thứ ba tôi nhận được điện thoại của Cố Nam Thành, anh ta nói:

"Xin lỗi. "

"Không sao, anh hãy sống tốt với cô ta. "

Ba ngày trước Cố Nam Thành vội vàng rời đi là bởi vì Ôn Tuyết Nhi làm loạn đòi tự sát.

Chuyện này không phải là bí mật, xem tiêu đề mấy trang giải trí là biết.

Ôn Tuyết Nhi chắc là muốn dùng cái này để cố gắng xoay chuyển Cố Nam Thành ở lại bên cạnh cô ta.

Dù sao, nó không quan trọng.

"Thanh Vãn, thực xin lỗi "

Thanh Vãn... Cố Nam Thành lần đầu tiên gọi tôi là Thanh Vãn.

"Không sao, cô ta rất yêu anh, chúc hai người tân hôn vui vẻ. "

Cố Nam Thành trầm mặc, nhưng anh ta vẫn không cúp điện thoại, tôi đặt trên giường nhìn cảnh sắc ngoài cửa số, trong biệt thự lớn trồng rất nhiều cây ngô đồng, hơn nữa Ngô Thành hình như lại bắt đầu đổ tuyết.

Ngày mai là đêm giao thừa, ngày mai là sinh nhật lần thứ 23 của tôi.

Hôn lễ của Cố Nam Thành cũng còn ba ngày nữa.

Chờ Cố Nam Thành cúp điện thoại, tôi cởi quần áo trên người thay bộ váy dài trắng trong tủ quần áo, còn có kẹp tóc trắng, đó là bộ đồ tôi mặc khi Cố Nam Thành lần đầu gọi tôi là cô bé.

Tôi thay một cái khăn trải giường màu trắng, lẳng lặng nằm ở trên giường nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, tuyết đầy trời, gió lạnh rét căm, tựa như nhớ tới điều gì đó, tôi theo bản năng giơ tay vuốt hai má mình.

Khuôn mặt trắng, không trang điểm thứ gì.


Tôi mỉm cười từ từ nhắm mắt lại dường như nghe thấy ai đó gọi tôi là cô bé.


Nụ cười dịu dàng của anh ta nói:


"Cô bé, tại sao em cứ luôn đi theo tôi vậy? "


"Bởi vì... Em thích anh. "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK