“Chỉ cần cô đáp ứng, cô sẽ có thể ở bên Đình Vỹ, không ai sẽ chia rẽ mấy người, dù ba Đình Vỹ cũng không được, hơn nữa Đình Chiêu cũng sẽ không bị ba anh ta khống chế. Điều kiện như vậy hẳn là cũng không tệ lắm phải không.
Lâm Tuyết Chi nói, sau đó tràn đầy tự tin mà nhìn Đường Nhã Phương.
Xem ra bà ta bình tĩnh là vì nghĩ cô sẽ đồng ý với đề nghị này, Đường Nhã Phương nhếch khóe môi: “Xin lỗi, dì, sợ rằng tôi không thể đồng ý với dì. Vẻ mặt của Lâm Tuyết Chi đông cứng lại, sau đó lo lắng hỏi: “Vì sao? Lẽ nào cô muốn tách khỏi Đình Vỹ, muốn thấy ba Đình Vỹ ra tay với Đình Chiêu sao?”
Đường Nhã Phương khẽ cười: “Dì, dì yên tâm, tôi sẽ không xa Đình Vỹ, hơn nữa Đình Vỹ cũng sẽ không để Đình Chiêu chịu tổn thương.
Lâm Tuyết Chi cô gái nở nụ cười nhàn nhạt trước mặt, sự tự tin giữa lông mày khiến bà ta hơi hoảng hốt, bà ta hít một hơi thật sâu, lại dò hỏi: “Cô thật sự không muốn sao?”
Nếu như cô không nghe lời của bà ta, thì bà ta cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. “Không muốn. Tôi chỉ là vợ Đình Vỹ, tôi không quyền can thiệp vào mọi chuyện của anh cùng nhà họ Lục, cũng không muốn nhúng tay, cho nên dì không cần dựa vào tôi để ra tay”
Nghe vậy, Lâm Tuyết Chi hiểu, hóa ra cô gái này đã nhìn thấu mọi chuyện.
Bà ta chế nhạo: “Tôi thực sự là xem thường cô.
Đường Nhã Phương chỉ cười không nói. “Đã như vậy, chúng ta cũng không gì đáng nói.” Ném ra những lời này xong, Lâm Tuyết Chi đứng dậy rời đi, để lại một mình Đường Nhã Phương.
Đường Nhã Phương cầm ly cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm, cô nheo mắt hài lòng, cà phê này khá ngon. Lúc ăn cơm với Lục Đình Vỹ vào buổi tối, Đường Nhã Phương nhắc tới chuyện Lâm Tuyết Chi tìm mình, Lục Đình Vỹ cau mày: “Sao em không nói với anh một tiếng?”
Đường Nhã Phương sững sờ: “Không phải em đang nói cho anh biết sao?”
Lục Đình Vỹ bỏ đôi đũa trong tay xuống, anh vẫn ung dung nhìn cô: “Anh nói là trước khi em đi gặp bà ta, sao em không nói trước với anh một tiếng?”
Ồ, thì ra ý anh nói là thế này. “Em nghĩ bà ta cũng không dám gây khó dễ cho em, cho nên em không nói cho anh.”
Lục Đình Vỹ trầm ngâm trong khoảnh khắc, sau đó anh mở miệng hỏi: “Bà ta có nói gì không? “Ừm..” Đường Nhã Phương cân nhắc lời nói: “Bà ta nói bà ta ủng hộ chúng ta bên nhau, nhưng điều kiện tiên quyết là anh từ bỏ nhà họ Lục."
Nghe vậy, Lục Đình Vỹ hơi nhưởng mày, khóe môi nở một nụ cười giễu cợt: “Bà ta nghĩ hay nhỉ”
Đường Nhã Phương bĩu môi: “Bà ta nghĩ thế, nhưng lại nghĩ em quá đơn giản. Nói đến đây, Đường Nhã Phương nhướng mày: “Trước khi bà ta tới, chắc chắn bà ta đã rất nắm chắc em sẽ đồng ý đề nghị này của bà ta, nhưng không ngờ em lại từ chối”
Lục Đình Vỹ cười: “Xem ra, bà chủ em quả thực không đơn giản nhỉ.” “Đương nhiên. Đường Nhã Phương hất cằm lên với vẻ tự hào: “Nếu không làm sao em xứng với nhân vật lớn không đơn giản như anh”
Lục Đình Vỹ cười ra tiếng.
Đường Nhã Phương cũng cười theo, sau đó cô nghĩ tới một việc: “Đình Vỹ, ba anh sẽ làm cái gì với Đình Chiêu?”
Cũng giống như ở nhà họ Lục ngày đó, ba anh dùng Đình Chiêu để uy hiếp Đình Vỹ, ngày hôm nay Lâm Tuyết Chi cũng dùng Đình Chiêu để uy hiếp cô, cô đột nhiên cảm thấy Đình Chiêu giống như là thịt trên thớt của ai đó, chỉ có thể mặc người ta chém giết. “Biết làm cái gì?” Lục Đình Vỹ cười: “Ngoài việc can thiệp vào cuộc hôn nhân của Đình Chiêu, anh còn có thể làm được cái gì. Đường Nhã Phương cau mày lại: “Mẫn Nghi sẽ không cũng gặp phải tình huống giống em chứ?” “Sẽ không, có anh ở đây rồi. Lục Đình Vỹ cho cô một nụ cười trấn an, sau đó anh tiếp tục nói: “Anh đã đồng ý với Đình Chiêu, anh sẽ không để cho ông ấy động đến anh ta
Cô biết điều đó, cô cũng tin tưởng Đình Vỹ có năng lực kia, thế nhưng... Cô cảm thấy ba anh và Lâm Tuyết Chi kia không phải người dễ đối phó.
Hà Nội, nhà họ Lục.
Lục Thần Đông vừa trở về nhà sau một chuyến công tác, anh ta mới biết được Lục Đình Vỹ và vợ của anh ta đã trở về từ ngày hôm qua từ trong miệng quản gia.
Anh ta bàng hoàng, đã thật lâu Lục Đình Vỹ không trở về nhà họ Lục rồi, mà lần trở về này lại dẫn theo vợ, đây hoàn toàn là đang khiêu khích uy tín của ba.
Tuy nhiên, Lục Đình Vỹ kết hôn từ lúc nào?
Anh ta nhớ tới đêm dạ tiệc từ thiện ở Bắc Ninh, người phụ nữ kia đã tìm Lục Đình Vỹ, là người phụ nữ mà làm cho anh không có cách nào quên được.
Anh hỏi người quản gia xem vợ của Lục Đình Vỹ trông như thế nào, và đã được xác nhận người phụ nữ anh ta nhìn thấy hôm đó là vợ của Lục Đình Vỹ.
Thì ra bọn họ kết hôn rồi.
Nghĩ đến người phụ nữ có khí chất thanh nhã, khuôn mặt xinh đẹp đã thành vợ Lục Đình Vỹ kia, trong lòng anh ta cũng hơi đố kị, đố kị với Lục Đình Vỹ, đố kị Lục Đình Vỹ có thể sở hữu người tốt đẹp như cô. “Thần Đông”
Ngay khi anh ta đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, một giọng nói trầm ấm vang lên bên tại.
Anh ta nhanh chóng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba của anh ta là Lục Định Bang đang từ từ đi xuống lầu với vẻ mặt vẫn nghiêm túc và thờ ơ như vậy. “Ba” Anh bước tới giúp Lục Định Bang đi đến ghế số pha trong phòng khách và ngồi xuống. tamlinh247.org trang web cập nhật* nhanh nhất
Sau khi ngồi xuống, Lục Định Bang mở miệng hỏi: “Tình hình thế nào rồi?” “Đối phương đã đồng ý ký hợp đồng với chúng ta.” Lục Thần Đông trả lời sự thật. “Vậy là tốt rồi.” Sắc mặt nghiêm túc của Lục Định Bang cuối cùng cũng nở một nụ cười thỏa mãn, ông vỗ vỗ vai Lục Thần Đông: “Khổ cực cho con rồi”
Lục Thần Đông lắc đầu: “Không đâu, đây là việc con phải làm.
Người con trai thứ hai này từ nhỏ đến lớn đều làm cho Lục Định Bang rất thích và hài lòng, tính tình anh ta khiêm tốn và biết cách che giấu khuyết điểm của mình. Dù anh ta biết về sau tất cả của nhà họ Lục đều là của Đình Vỹ, anh ta cũng không thể hiện sự bất mãn, vẫn tận tâm tận lực dốc hết sức lực để bảo vệ sự nghiệp của anh trai mình.
Riêng điểm này cũng đủ để Lục Định Bang thích anh.
Lục Thần Đông suy tư trong khoảnh khắc, sau đó mở miệng hỏi: “Ba, nghe quản gia nói, hôm qua anh trai chị dâu đã trở về?
Lục Định Bang “ừ” rồi nói: “Cái thằng xấu xa đó lại âm thầm kết hôn, vốn dĩ là nó muốn gây khó dễ cho ba” “Ba..” Lục Thần Đông cân nhắc rồi thận trọng hỏi: “Ba không thích chị dâu sao?” “Đừng gọi là chị dâu, ba không thừa nhận cô ta là con dâu nhà họ Lục. Lục Định Bang không vui trừng mắt với anh. “Con biết rồi, ba” Anh ta nhìn ra được khi vừa nhắc tới Lục Đình Vỹ, tâm tình của ba trở nên không tốt, vì vậy Lục Thần Đông chuyển đề tài: “Ba, mẹ con đâu?” “Bà ấy đi Bắc Ninh rồi” “Bắc Ninh?” Lục Thần Đông hơi ngạc nhiên: “ Bà ấy đi Bắc Ninh làm gì?" “Gặp người phụ nữ kia” “Vì sao?” Lục Thần Đông không hiểu vì sao mẹ phải đi gặp người đó, lẽ nào....
Như nghĩ tới điều gì, đáy mắt Lục Thần Đông nhanh chóng lóe lên một tia sáng, anh vội vàng hỏi: "Ba, chẳng lẽ ba để mẹ con đi chia rẽ anh trai bọn họ?”
Lúc đầu anh trai vẫn rất thích mẹ anh ta, nếu anh trai biết chuyện này, thì e rằng sẽ không yên. “Chưa tới mức, chỉ là để tìm hiểu lý do tại sao người phụ nữ đó lại ở với anh trai của con.
Thì ra là vậy.
Lục Thần Đông thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Ba, con đã thấy tình cảm của người phụ nữ kia và anh trai rất tốt, con nghĩ ba muốn chia rẽ bọn họ sợ rằng rất khó. “Khó?” Lục Định Bang cười lạnh: “Trên đời này không có thứ gì mà tiền không thể làm được.
Lục Thần Đông mấp máy môi, không nói gì nữa.
Thực ra suy nghĩ của ba vẫn quá đơn giản, chuyện tình cảm không nhất định có thể sử dụng tiền để giải quyết được.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK