Mục lục
Hợp đồng hôn nhân với tổng tài mãnh thú - Đường Nhã Phương (truyện full tác giả: 1255)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 361: Tôi sẽ không để ông động đến cô ấy

Đúng như dự đoán trước đó, thái độ của bố Đình Vỹ đối với cô thực sự rất tệ.

Lúc Đình Vỹ dắt cô ngồi xuống ghế thì ông lạnh lùng nói: “Đình Vỹ, sao con lại đưa người ngoài về nhà vậy?"

Đường Nhã Phương sửng sốt, cô và Lục Đình Vỹ nhìn nhau có một cảm giác xót xa muốn cười nhưng lại không thể cười được. "Người ngoài ư?” Lục Đình Vỹ nhìn bố anh bằng một ánh mắt lạnh lẽo rồi nở nụ cười giễu cợt trên khỏe môi: "Bố có thể quên rồi sao, năm đó khi mẹ con vẫn còn ở đây bố đã đưa người ngoài thực sự về nhà một cách công khai.

Ánh mắt giễu cợt quét qua Lâm Tuyết Chi, sắc mặt sau đó tái nhợt anh nói tiếp: “Hơn nữa đây là vợ hợp pháp của con, không phải người ngoài.

Lục Định Bang kiên định nhìn chằm chằm vào anh bằng đôi mắt lạnh lẽo sắc bén, nó hoàn toàn khác với cách một người bố nhìn con mình.

Tuy vậy Lục Đình Vỹ đối diện với ông ấy mà không hề tỏ ra yếu đuổi, khí thể của anh cũng chẳng thua kém gì bố anh.

Đường Nhã Phương đứng ở bên mà đổ mồ hôi lạnh, cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ cơ thể Đình Vỹ dường như đây là một nỗi oán hận lớn của anh đối với bố anh.

Giống hệt như cô ấy đã làm vậy với bố của chính cô, bởi vậy... Cô nhẹ nhàng năm chặt lòng bàn tay anh.

Lục Đình Vỹ quay đầu nhìn cô thấy cô nở nụ cười ấm áp như gió xuân với anh, trong phút chốc anh giống như được giải cứu, hơi thở lạnh lẽo toàn thân từ từ nhạt đi và vẻ mặt gắt gao cũng dần dịu đi.

Lục Định Bang và Lâm Tuyết Chi có thể nhìn thấy rõ sự thay đổi của anh, trong lòng hai người họ đều thầm kinh ngạc trước sự ảnh hưởng của người phụ nữ này đối với Đình Vỹ.

Một sự tàn nhẫn khó nhận ra hiện lên trong mắt của

Lục Định Bang, người phụ nữa này tuyệt đối không thể giữ lại ở bên Đình Vỹ vì nó sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của

Đình Vỹ.

Một khi mối bận tâm của người đàn ông là phụ nữ thì dù có hoài bão lớn thế nào cũng không thể xử lý gọn gàng mọi chuyện được.

Trái ngược lại với ông ấy, Lâm Tuyết Chi lại cho rằng sự xuất hiện của Đường Nhã Phương lại là một cơ hội tốt đối với bà ta và Thần Đông, ít nhất họ đã nắm bắt được điểm yếu của Đình Vỹ.

Hai người có suy nghĩ khác nhau liếc mắt nhìn nhau sau đó Lâm Tuyết Chi nhẹ nhàng cười nói: "Hai con ngồi xuống trước đi có chuyện gì từ từ nói."

Sau đó bà ta trừng mắt nhìn Lục Định Bang mảng nhẹ nhàng: “Định Bang à, Đình Vỹ không dễ gì mới trở về nhà một chuyến, anh đừng có lôi cái tỉnh khí đáng ghét ra làm bọn trẻ chúng giận dỗi em, nếu không ông cũng không xong với em đâu.

Điều này khiến Đường Nhã Phương thực sự phải trợn mắt kinh ngạc, đây không phải là đang đóng vai một người mẹ yêu thương con hết mực ở trước mặt bố của Đình Vỹ hay sao? Vai diễn này thật quá kinh tởm rồi.

Đương nhiên số lượng nhiều hơn so với Triệu Thanh Bích.

Sau khi Lâm Tuyết Chi phàn nàn về Lục Định Bang bà ta quay lại nhìn Đường Nhã Phương rồi cười hỏi: "Nhã Phương ta nghe nói gia đình con cũng có công ty riêng phải không?"

Tập đoàn Đường Thị ở Hải Phòng có được xem là có tiếng tăm nhưng đối với người ở thủ đô như Lâm Tuyết Chi mà nói một tập đoàn nhỏ như vậy bà ta căn bản không hề để trong mắt.

Đường Nhã Phương gật đầu: “Dạ vâng, một công ty nhỏ thôi không đáng nhắc đến

Nghe đến ba chữ “công ty nhỏ” Lục Định Bang nhíu mày, trong lòng ông ấy người mà có thể xứng đáng với Đình Vỹ chỉ có thể là khuê nữ danh giá, gia cảnh có thể kém hơn nhà họ Lục một chút nhưng không đến mức cách xa như vậy.

Lâm Tuyết Chi liếc nhìn Lục Định Bang một cái, từ biểu hiện của ông ấy có thể nhìn ra ông ấy không hề thích Đường Nhã Phương đến mức nào, một ý nghĩ nảy ra trong khỏe mắt rồi bà ta hỏi: "Nghe nói mẹ con mất sớm, bố con cũng đã tái hôn. Mẹ kế và chị gái đối xử với con không tốt phải không?"

Đường Nhã Phương nhíu mày khóe miệng hiện lên nụ cười giễu cợt: “Người không phải đã điều tra về con rồi sao? Vậy sao còn hỏi lại con nữa ạ”

Bị phanh phui sự thật nhưng Lâm Tuyết Chi không hề thấy ngượng ngùng rồi thẳng thắn thừa nhận: “Chúng tôi đã điều tra về con rồi, dù sao thì con và Đình Vỹ cũng đã kết hôn, chúng tôi nhất định phải hiểu rõ về vợ của nó” “Ha ha. Lục Đình Vỹ bật cười một cách chế nhạo, nhướn lông mày đầy chế giễu nhìn về hướng Lục Định Bang và Lâm Tuyết Chi nói: “Hai người đừng nói với tôi rằng điều tra về vợ tôi đơn giản chỉ là quan tâm đến tôi?”

Lục Định Bang nhìn thẳng về phía anh với vẻ mặt cau có, không nói lời nào.

Trong khi Lâm Tuyết Chi vẫn đang vừa cười vừa mở miệng giải thích: “Đình Vỹ à, dù sao gia đình chúng ta cũng có rất nhiều phụ nữ tìm mọi cách để đến gần con...

Nghe đến đây Lục Đình Vỹ không khách khí trực tiếp ngắt lời bà ta: “Dì Lâm đang tự nói chính bản thân dì hay sao?”

Lâm Tuyết Chi sững sờ sau đó mới hiểu ra ý của anh, nụ cười trên mặt bà ta trở nên có chút miễn cưỡng: “Đình Vỹ, con đây là..”

Lục Đình Vỹ nở nụ cười đầy giễu cợt trên khóe môi: “Lẽ nào tôi nói sai rồi sao? Lúc đó chẳng phải dì cũng tìm mọi cách để đến gần bố tôi rồi đuổi mẹ tôi đi, từ tiểu tam trở thành chính thất khuê phòng hay sao?” Cập nhật n*hanh nhất trên tamlinh247.org

Lâm Tuyết Chi sắc mặt tái nhợt rồi bà ta quay đầu lại nhìn Lục Định Bang một cách đau khổ.

Vừa nhìn thấy ánh mắt của bà ta Lục Định Bang liền nhìn Lục Đình Vỹ bằng ánh mắt sắc bén, ngữ điệu lạnh lùng mắng anh: “Đình Vỹ, đây là thái độ của con khi nói chuyện với dì Lâm hay sao? Còn nữa năm đó là mẹ con tự nguyện muốn rời đi, không có ai ép buộc cô ấy cả.

Lời nói của Lục Định Bang đơn giản đã đổi mới ba quan điểm của Đường Nhã Phương. Người bố này của Đình Vỹ quá vô tình rồi, cái gì mà mẹ của Đình Vỹ tự nguyện rời đi không ai ép buộc cả? Lẽ nào không phải là do ông ấy ngoại tình rồi đưa cả tình nhân về nhà ép buộc mẹ của Đình Vỹ rời đi hay sao?

Đồ đàn ông tồi! Đồ đàn ông tồi nhất! Trong lòng Đường Nhã Phương thầm mắng chửi Lục Định Bang, nếu không phải ông ấy là bậc trưởng bối và là bố của Đình Vỹ thì cô thật sự muốn bỏ về.

Nghe xong những lời bố nói như vậy trong nháy mắt khí thế toàn thân của Lục Đình Vỹ giảm xuống, đôi mắt ánh trở nên lạnh lẽo hệt như sương giả tháng mười hai vậy rồi khóe môi anh cong lên cười giễu cợt: “Xem ra con và bố cũng không còn gì để nói nữa.

Dứt lời anh liền kéo Đường Nhã Phương đứng dậy rồi xoay người bỏ đi, không thèm để ý đến Lục Định Bang. “Đình Vỹ à?” Lâm Tuyết Chi hốt hoảng hét lên gọi rồi nhanh chóng đuổi theo và trực tiếp dừng lại trước mặt họ: “Đình Vỹ à, không dễ gì con mới về nhà một chuyến chi bằng ở lại thêm vài ngày nữa rồi đi.

Lục Đình Vỹ lạnh lùng liếc nhìn bà ta rồi vòng qua đi thẳng về phía cổng lớn. “Nếu hôm nay con rời đi thì em trai Đình Chiêu của con sẽ mất đi tự do

Lục Định Bang lạnh lùng nói.

Lục Đình Vỹ đột nhiên dừng lại nhưng không vẫn quay đầu lại: “Bố vẫn cảm thấy bây giờ có thể động đến tôi và Đình Chiêu sao?” “Con thì ta có thể không chắc nhưng đối với Đình Chiêu, ta có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng nó ngoài dựa vào anh trai là con thì có thể dựa vào ai được chứ?"

Giọng điệu của Lục Định Bang đầy tự tin.

Đường Nhã Phương cảm thấy Lục Đình Vỹ siết chặt tay cô hơn nên không khỏi lo lắng mà nhìn anh: “Đình Vỹ, anh không sao chứ?”

Lục Đình Vỹ khế cười: “Anh không sao.

Sau đó anh xoay người, ánh mắt lạnh như băng hướng về phía Lục Định Bang vẫn đang ngồi trên ghế sô pha: “Tôi sẽ không bao giờ để bố động Đình Chiêu dù chỉ một chút.

Giọng điệu của Lục Đình Vỹ cũng rất đầy tự tin và quyết tâm. Lục Định Bang quay đầu lại nhìn anh, ảnh mắt hai bố con giao nhau không ai nhường ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK