Chương 362: Em rất cảm động
Cuộc đối đầu giữa hai bố con đầy căng thẳng không ai chịu nhường ai.
Cuối cùng Lục Đình Vỹ dứt khoát kéo Đường Nhã Phương bước ra khỏi nhà họ Lục để cho Lục Định Bang thấy được thái độ vô cùng kiên quyết của anh.
Mặc dù đã sớm biết trước được kết quả sẽ như thế này nhưng Lục Định Bang vẫn bị thái độ ngạo mạn của
Lục Đình Vỹ làm cho tức sầm cả mặt lại. “Con đang có thái độ gì vậy hả Đình Vỹ? Sao con lại cứ tùy ý như vậy, con có còn đặt người bố này trong mắt nữa không hả? Làm sao mà bố có thể yên tâm giao sự nghiệp nhà họ Lục cho con được?”
Khi Lâm Tuyết Chi nghe tới việc toàn bộ sự nghiệp nhà họ Lục sẽ được giao cho Lục Đình Vỹ ánh mắt bà ta giống như chim săn nhanh chóng lướt thấy con mồi nhưng cũng rất nhanh đã che đậy lại. Bà ta đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ về lồng ngực đang tức giận của Lục Định Bang ôn nhu nói: “Anh đừng dồn ép Đình Vỹ nữa, ông càng ép thì con nó lại càng phản kháng lại, chúng ta phải từ từ bảo ban con “Bảo ban nó kiểu gì hả?” Giọng điệu của Lục Định Bang vẫn còn hung hãng.
Lâm Tuyết Chi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu thật sự nói chuyện không được thì chúng ta có thể ra mặt nói chuyện với Đường Nhã Phương kia
Nghe thấy vậy Lục Định Bang nhìn bà ta một hồi rồi gật đầu nói: "Chi à, khiến em phải bận tâm lo nghĩ rồi.
Lâm Tuyết Chi cười nói: “Vợ chồng với nhau anh không cần khách sáo như thế làm gì, hơn nữa em thật lòng thương Đình Vỹ giống như con ruột của mình, em cũng hy vọng nó có thể tìm được một người vợ tốt"
Lục Định Bang nghe thấy lời này ánh mắt ông ấy rất cảm động, khuôn mặt nghiêm túc và lãnh đạm cũng nở một nụ cười nhẹ rồi ông nắm tay bà ta và nói với giọng điệu nhẹ nhàng hiếm thấy: “Chi à, thái độ của Đình Vỹ ban nãy thật sự đã làm khó em rồi.
Năm đó ông chính là bị sự dịu dàng của bà ta mà bị mê hoặc nên bằng mọi giá đã đưa bà ta về nhà nhưng cái giá phải trả là ly hôn với mẹ của Đình Vỹ và đồng thời cũng mất đi tình yêu thương của hai đứa trẻ.
Hơn nữa qua nhiều năm như vậy mà sự dịu dàng của bà ta vẫn chưa hề mất đi lại còn vì gia đình này mà cống hiến rất nhiều nên ông ấy không cảm thấy hối hận vì sự bồng bột của bản thân năm đó.
Lâm Tuyết Chi vẫn nhẹ nhàng mỉm cười: “Anh đừng trách Đình Vỹ, dù sao năm đó quả thật cũng vì em mà anh và mẹ của Đình Vỹ mới ly hôn..
Nói đến đây Lâm Tuyết Chi thở dài, vẻ mặt có chút áy này: “Nếu như không có em ít nhất bây giờ cậu ấy cũng có một gia đình hạnh phúc, tính tình sẽ không lạnh lùng như vậy. “Sao lại nói như vậy, đó không phải lỗi của em mà tất cả là do cái tính không hiểu chuyện của nó.” Nghĩ đến thái độ của Lục Đình Vỹ đối với Lâm Tuyết Chi, Lục Định Bang không dễ gì mới nguỗi cơn giận: “Cái thằng nhóc thổi tha đó nếu còn không hiểu chuyện còn tiếp tục hành xử tùy ý như vậy anh sẽ giao sự nghiệp nhà họ Lục cho Thần Đông và Thần Tây.”
Một tia vui mừng thoáng qua trong mắt Lâm Tuyết Chi nhưng ngoài mặt bà ta vẫn giả vờ căng thẳng thuyết phục: “Định Bang à, anh đừng có kích động quả. Cho dù nói thể nào thì Đình Vỹ mới là người thừa kế thực sự của nhà họ Lục, anh đừng có nghĩ đến cái quan điểm kia nữa"
Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của bà ta Lục Định
Bang không khỏi bật cười: "Anh chỉ nói là nếu như thôi, anh sẽ tự biết cân nhắc.
Sau đó ông ấy củi đầu thở dài một cái rồi không nói gì thêm. Nhưng trong lúc cúi đầu ông ấy đã không phát hiện ra dã tâm giống như con chim săn mồi trong mắt của Lâm Tuyết Chi. Bà ta nhìn người đàn ông đã ngủ chung giường với mình hơn hai mươi năm, mặc dù ông ấy đối xử với bà ta rất tốt nhưng chỉ cần nghĩ đến việc ông ấy sẽ giao tất cả cho Lục Đình Vỹ thì mọi sự tốt đẹp của ông ấy với bà ta đều bị xóa sạch.
Con trai bà ta tận tâm tận lực làm việc cho nhà họ Lục, vì gia đình này mà bỏ ra biết bao nhiêu cũng sức nhưng đến cuối cùng cũng chỉ là núp sau chiếc bóng của Lục Đình Vỹ mà thôi.
Với cái giọng điệu này bà ta phải làm sao bây giờ? Chỉ cần Lục Định Bang còn sống và di chúc vẫn chưa được viết thì Thần Đông Thần Tây vẫn còn cơ hội.
Chiếc Maybach màu đen ra khỏi khu biệt thự nhà họ Lục đi xuống núi, trong xe rất yên tĩnh Đường Nhã Phương ngồi trong xe yên lặng ngắm nhìn phong cảnh dọc đường.
Lục Đình Vỹ tập trung ánh mắt vào con đường phía trước với vẻ mặt lãnh đạm nhưng đôi môi mỏng vẫn siết chặt lộ ra tâm trạng không tốt.
Một lúc lâu sau Đường Nhã Phương ngoảnh đầu đầy lo lắng nhìn Lục Đình Vỹ. “Đình Vỹ..” Cô nhẹ nhàng gọi anh. “Hả?” “Anh vẫn còn căng thẳng sao?”
Lục Đình Vỹ nhìn cô, bờ môi hơi cong lên: “Em đừng lo, anh không sao đâu.”
Thật sự là không sao ư? Đường Nhã Phương không tin, cô mím môi lại rồi hỏi tiếp: “Chúng ta cứ rời đi như vậy liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Nghĩ đến những lời bố anh nói Đường Nhã Phương lại có chút lo lắng, cô thật sự lo không biết bố anh ấy sẽ định làm gì với Đình Chiêu. Nói như vậy liệu có phải mối quan hệ của Đình Chiêu và Mẫn Nghi cũng sẽ không được chấp nhận giống như cô ấy?
Đã có một người như cô ấy rồi, cô không muốn bạn thân của mình cũng phải trải qua chuyện giống như bản thân cô ấy. “Nếu như em lo lắng cho Đình Chiêu thì hãy yên tâm đi, có anh ở đây bố sẽ không dám làm gì đến Đình Chiêu đâu? Cập nhật nhanh nhất tr*ên tamlinh247.org
Giọng điệu của anh ấy vô cùng chắc chắn. Đường Nhã Phương không khỏi cảm thấy bản thân mình thật nực cười. Lục Đình Vỹ là ai cơ chứ, tuy rằng anh ấy không có bản lĩnh phi thường nhưng anh ấy đủ bản lĩnh để có thể bảo vệ bạn bè và người thân.
Đường Nhã Phương mỉm cười: “Vâng, vậy thì em không cần phải lo lắng nữa rồi. Em tin tưởng anh. “Cảm ơn em đã tin tưởng anh. Lục Đình Vỹ quay lại nhìn cô mỉm cười.
Đường Nhã Phương cũng mỉm cười nhìn anh sau đó lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ tò mò hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta về thẳng Hải Phòng luôn sao?” “Hiếm có cơ hội đến thủ đô một chuyến anh sẽ đưa em đi dạo một vòng nhé." Lục Đình Vỹ bẻ lái chiếc xe nhanh chóng đi ra khỏi khúc quanh và lái về hướng mà Đường Nhã Phương cũng không rõ.
Có rất nhiều danh lam thắng cảnh ở thủ đô nhưng bây giờ là cuối mùa thu nên nơi được yêu thích nhất là ngầm cây phong. Xe chạy lên núi, từ xa Đường Nhã Phương đã nhìn thấy lá đỏ trên núi hiện lên dưới bầu trời xanh đặc biệt bắt mắt và tuyệt đẹp.
Xe dừng ở lối vào công viên, vừa đỗ xe xong Đường
Nhã Phương đã nóng lòng muốn mở cửa bước xuống xe, những lá đỏ quyến rũ khiến gương mặt cô tràn ngập sự thích thú. “Đi nào, anh sẽ dẫn em đi dạo. Lục Đình Vỹ bước đến và nằm tay cô đi vào công viên.
Bởi vì không phải là kỳ nghỉ cũng không phải là mùa du lịch cao điểm nên trong công viên không có nhiều khách du lich.
Chậm rãi bước đi dọc con đường với hàng cây phong hai bên, những chiếc lá đỏ bị gió thổi bay đung đưa xuống Đường Nhã Phương đưa tay ra bắt lấy một chiếc lá giống như lấy được bảo vật cô cười rất tươi, hạnh phúc ngước nhìn bầu trời.
Lục Đình Vỹ yên lặng nhìn cô, ánh mắt anh đầy dịu dàng nhìn thấy nụ cười của cô ngây thơ như trẻ thơ, trong lòng bỗng rung động anh liên lấy điện thoại ra rồi mở máy ảnh lên chụp một bức ảnh của cô. “Tách tách...
Nghe thấy tiếng máy ảnh Đường Nhã Phương liên quay đầu bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh, khóe môi cong lên nhếch mép cười: “Anh lén chụp ảnh em”
Lục Đình Vỹ mỉm cười: “Cảnh đẹp, người cũng đẹp. Thật là động lòng người mà"
Đường Nhã Phương kinh ngạc sau đó bật cười thành tiếng: “Anh đang nói những lời tâm tình sao?"
Lục Đình Vỹ nhếch lông mày lên nói: “Em cảm thấy đúng như vậy thì chính là như vậy Sau đó anh đưa tay lên ôm cô vào lòng và tiếp tục đi về phía trước.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK