• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chín giờ rưỡi tối, tại nhà Tần Mộng Khiết. Vừa mới tắt đèn đi ngủ đã có cuộc gọi đến, người gọi là Lưu Phi Phi.

- Phi Phi?

- Ây~ Mộng Khiết, đến quán bar chơi đi.

Tần Mộng Khiết hơi nhíu mày, trước giờ cô chưa từng đi bar lần nào hết. Hơn nữa trước giờ gia đình cô đều cảnh báo về việc đi bar chơi nên trong suy nghĩ của cô mấy chỗ như thế chẳng hay ho hay tốt đẹp gì cả. Mặc dù suy nghĩ đó là không hoàn toàn đúng và bây giờ cô cũng đã trưởng thành rồi nhưng Mộng Khiết vẫn khá e dè, không biết có nên từ chối Lưu Phi Phi hay không.

- Đi đi, tớ đến đón cậu.

- ... Thôi được rồi.

Mộng Khiết nhấc người dậy khỏi giường, thay một bộ quần áo khác, chỉnh trang lại đầu tóc rồi ngồi đợi Phi Phi đến. Lần đầu đi bar cũng chẳng biết nên ăn mặc thế nào, hơn nữa cô nghĩ rằng thân con gái ban đêm đi lại thì ăn mặc kín đáo một chút. Cô lấy đại chiếc áo thun trong tủ mặc cùng chiếc quần ống suông, bên ngoài khoác thêm áo khoác cho đỡ lạnh.

*****



Ngồi trên xe, trông thấy vẻ mặt Lưu Phi Phi không tốt lắm, ánh mắt như chứa đựng nỗi buồn nào đấy. Mộng Khiết liếc mắt nhìn qua cô bạn mấy lần rồi hỏi vu vơ vài câu:

- Cậu có chuyện gì buồn à?

Lưu Phi Phi cười trừ, vội vàng phủ nhận rồi lại lảng tránh qua chuyện khác. Hành động đó của Phi Phi lại càng làm Mộng Khiết chắc chắn hơn về việc cô bạn có chuyện mà giấu. Nhưng cô cũng không hỏi thêm nữa, nếu Phi Phi đã không muốn nói thì cô cũng không ép làm gì, đợi chừng nào cô ấy bình tĩnh lại rồi hỏi sau cũng được. Nhưng mà chắc là Mộng Khiết sẽ sớm biết thôi, dù sao thì rượu vào lời ra mà.

Gửi xe xong Lưu Phi Phi cũng không quên dặn dò Tần Mộng Khiết:

- Lát nữa đi đâu cũng phải có tớ bên cạnh đấy.

- Ừ.

Mặc dù biết quán bar là nơi ồn ào nhộn nhịo rồi nhưng cô không nghĩ là nó lại ồn đến mức này, Mộng Khiết đưa tay lên day day thái dương. Ôi, thật là nhức cái đầu quá đi mà.

Lưu Phi Phi vừa tới đã gọi một ly rượu nồng độ cao cho bản thân mình, hớp một ngụm thật to như muốn nuốt hết ấm ức vào trong. Tần Mộng Khiết thì ngược lại, cô chỉ gọi một ly rượu nhẹ nhẹ mà thôi, hai mắt vẫn luôn dán lên người Phi Phi, không dám lơ là.

Uống được một ly thì Mộng Khiết bị Lưu Phi Phi kéo ra quẩy theo tiếng nhạc xập xình. Do không quen ở trong tiếng ồn nên cô cảm thấy khá khó chịu, cũng may Lưu Phi Phi chưa say, tuy ở trong bóng tối nhưng vẫn quan tâm, để ý đến cô bạn ngoan hiền thường ngày của mình.

Lưu Phi Phi ghé sát tai Mộng Khiết hỏi:

- Cậu ổn không, hay chúng ta vào nhà vệ sinh chút nhé?

- Cậu cứ chơi đi, tớ vẫn ổn.



Cô lấy một tay bịt một bên tai lại, tiếp tục nhún nhảy cùng Lưu Phi Phi, dẫu sao cũng đã đồng ý đi chơi với cô bạn rồi thì phải ráng đua theo thôi.

Có vẻ như quẩy hơi quấ trớn nên Lưu Phi Phi đụng phải người đàn ông phía sau, do tối và có men rượu nên vẫn chưa nhận ra người đàn ông ấy. Mộng Khiết tiến lên thay mặt bạn thân xin lỗi họ. Đột nhiên giọng nói quen thuộc cất lên, cô ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Mắt cô cũng tinh lắm nên có thể nhận ra là... Tạ Hoài Du và Hứa Hiểu Minh!

Bốn cặp mắt nhìn nhau, Tạ Hoài Du kéo Tần Mộng Khiết ra một góc khác nói chuyện, để lại Lưu Phi Phi cho Hứa Hiểu Minh trông chừng.

- Sao em lại ở đây?

- Thế tại sao anh lại ở đây?

Rõ ràng bản thân anh ở trường là một giáo viên ưu tú, mặc dù biết anh không phải là kiểu ngoan hiền gì nhưng mà cô cũng không nghĩ là anh sẽ đến đây.

- Thầy Tạ à, bộ anh không bận soạn giáo án hả? Tới đây làm gì thế?

- ...Thế em đến đây làm gì?

Mộng Khiết cũng không úp úp mở mở nữa, trực tiếp nói ra lý do mình đi bar chơi.

- Phi Phi buồn nên rủ em đi cùng.

Tạ Hoài Du bảo Mộng Khiết cùng Lưu Phi Phi về sớm chút, con gái đi đêm cũng nguy hiểm lắm. Nhưng mà Tần Mộng Khiết cứng đầu cứng cổ, nói là chừng nào Phi Phi chơi đã rồi thì mới về.

Phía bên Hứa Hiểu Minh cũng đang chật vật lắm. Tần Mộng Khiết chỉ vừa mới rời đi một chút mà Lưu Phi Phi đã uống thêm mấy ly rượu rồi.

- Này này, cô uống ít thôi.


Lưu Phi Phi đưa tay đẩy Hứa Hiểu Minh ra. Lúc này là cô đã say thật rồi, đứng không vững mà còn đòi chơi tiếp. Hứa Hiểu Minh kéo tay cô lại, bị người khác giữ như thế khiến Lưu Phi Phi cảm thấy khá khó chịu, cộng thêm nỗi buồn hôm nay cô chịu đựng, đem tất cả xả lên người chàng trai đáng thương kia.


- Lũ đàn ông thối tha... Sao anh... dám chia tay tôi!? Đồ tồi, đồ xấu xa!!


Chẳng làm gì nhưng cũng bị đánh, bị mắng, Hứa Hiểu Minh thật đáng thương quá đi.


- Con gái các cô khi thất tình đều thế này đấy à!


Đúng lúc này Mộng Khiết chạy ra, ôm cô bạn vào lòng. Lưu Phi Phí thấy Mộng Khiết chạy tới ngay lập tức òa khóc trong lòng cô, kể lể biết bao đau thương, buồn bã mà tên đàn ông kia đem tới. Mộng Khiết ôm lấy Phi Phi, không ngừng vỗ vỗ lưng cô dỗ dành.


- Đừng quan tâm cái tên tra nam đó nữa, chúng ta về nhà thôi.


Hứa Hiểu Minh còn tưởng là có thể ở lại chơi thêm một lúc nữa, ai ngờ đâu bị Tạ Hoài Du kéo về luôn. Đúng là không nên đồng ý đi cùng cậu ta mà, nhỡ để người khác thấy một giáo vuên như anh có thời gian rảnh rỗi chạy đến đây thì phiền lắm, ông thầy Lý kia chắc chắn sẽ coa thêm lý do để bêu rếu Tạ Hoài Du.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK