• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối trước hôm đi chơi, Trần Bách An nhắn tin với Tần Mộng Khiết:

"Ngày mai cậu khoan hãy ăn sáng, chúng ta đi sớm chút, tớ đưa cậu đi ăn sáng luôn."

Tần Mộng Khiết thấy ý kiến này cũng không tệ, lâu lâu ra ngoài ăn sáng cũng vui. Thấy Mộng Khiết đã đồng ý, Trần Bách An mới lảng qua hỏi thăm việc học hành của cô, thấy cô than vãn với minh mấy môn học không tốt, Trần Bách An đưa thêm ý kiến cho cô.

"Nếu mai mốt có bài nào không hiểu thì cậu cũng có thể hỏi tớ."

"Thật hả, thế thì tốt quá rồi!"

Tần Mộng Khiết làm sao biết được Trần Bách An bây giờ đang cố gắng tìm mọi cách để tiếp cận co nhiều hơn. Cậu ta thích cô từ thuở còn bé đến tận bây giờ kia mà, nếu không phải vì lý do gia đình phải chuyển nhà đi chỗ khác thì có lẽ bây giờ họ đã thân thiết đến mức khó ai có thể chen vào được. Trần Bách An nhận ra được sự thay đổi của cô khi ở gần Tạ Hoài Du nhưng cậu ta nhất quyết sẽ không bỏ cuộc. Quen với Tần Mộng Khiết từ bé cộng thêm việc Mộng Khiết cũng quan tâm đến Trần Bách An, cậu ta tự tin nghĩ rằng bản thân sẽ nắm chắc phần thắng hơn Tạ Hoài Du kia nhiều.



Hai người cứ trò chuyện với nhau thêm một lúc nữa rồi mới đi ngủ. Dạo này được Tạ Hoài Du rủ rê chơi game, thấy bản thân cũng vừa thi xong khá mệt mỏi, cô cũng muốn thư giãn đầu óc một chút. Thế là Mộng Khiết nhắn tin rủ Tạ Hoài Du vào chơi game cùng mình, anh chỉ bảo cô đợi một chút vì đang dở trận.

Kết thúc ván game của mình, Tạ Hoài Du không thương tiếc kick thằng bạn Hứa Hiểu Minh ra, mời Mộng Khiết vào tổ đội. Hứa Hiểu Minh đột nhiên bị đuổi ra, khóe mắt anh giật giật. Thoát game, anh ta nhắn tin vào group chung, hỏi Tạ Hoài Du sao lại kick mình ra.

"Này này, cậu bị gì thế, đột nhiên lại đuổi tôi ra?"

"Nhường chỗ cho Mộng Khiết đi."

Cả đám bạn của Tạ Hoài Du đọc dòng tin nhắn anh gửi đi cũng chỉ biết im lặng bất lực. Châu Chấn Kiệt cũng nhảy vào nhắn thêm:

"Hê, cậu thông cảm cho cậu ta đi."

Aaa, Hứa Hiểu Minh tức muốn điên, thầm mắng Tạ Hoài Du vì bạn gái mà bỏ rơi bạn bè.

—————

Sáng hôm sau,



Hôm nay Tần Mộng Mộng Khiết mặc một chiếc áo ba lỗ phối với quần jeans, bên ngoài khoác thêm chiếc áo sơ mi trông năng động hơn nhiều, khác với vẻ nữa bình thường của cô.

Trần Bách An đến trước cửa nhà cô, bố Từ Mộng Khiết đang tưới cây ngoài sân, thấy cậu con trai này trông khá quen mắt liền đi tới hỏi. Trần Bách An thấy thế cũng lịch sự cúi người chào, đến gần mới bố Mộng Khiết mới nhận ra Trần Bách An chính là cậu nhíc hàng xóm hồi trước. Ông đứng lại hỏi chuyện vài câu rồi lại đi vô thúc giục con gái.

- Xin lỗi, để cậu chờ lâu rồi.

- Không sao đâu.

Trần Bách An đưa Mộng Khiết đi ăn sáng.

- Chúng ta ăn sủi cảo nhé, gần đay có quán sủi cảo ăn khá ngon.

- Ừ, lâu rồi tớ cũng chưa ăn sủi cảo.

Đang ngồi ăn, Mộng Khiết bỗng nhắc lại chuyện lần trước cậu chở vô đến trường. Hôm đó thái độ của cô đối với Trần Bách An có chút khó chịu nên muốn mở lời xin lỗi cậu.


- Hôm trước tớ có hơi khó chịu với cậu, cho tớ xin lỗi nha.


Trần Bách An tươi cười vui vẻ đáp lại: Không cần phải xin lỗi gì đâu.


Thực ra cậu cũng không để ý đến chuyện đó nữa, dù sao hôm đó mọi chuyện cũng do cậu tự quyết quá nên mới như thế. Hơn nữa, muốn theo đuổi con gái người ta thì sao có thể để bụng mấy chuyện lặt vặt này được.


Ăn xong thì cả hai đi dạo phố một vòng, sau đó lại đi đến công viên giải trí. Có lẽ do hôm nay là cuối tuần nên ở đây đặc biệt đông người, có cả người lớn lẫn trẻ con. Trần Bách An chỉ vào đu quay khổng lồ, muốn cùng Tần Mộng Khiết lên đó. Tuy cô sợ độ cao nhưng lâu lâu vẫn muốn chơi thử, thế là cô cũng đồng ý luôn. Đu quay này phải đi vào buổi tối mới đẹp, lúc đó xung quanh đu quay sẽ được thắp sáng bởi những ánh đèn, lên cao rồi thì có thể thấy được cảnh thành phố lúc về đêm.


Vừa đi chơi vừa kể lại những chuyện ngày bé, lần đầu gặp Mộng Khiết cậu cứ ngỡ như gặp được thiên thần, lúc đó cô rụt rè núp sau bóng lưng mẹ cô, còn trong mắt Mộng Khiết, Trần Bách An là một người bạn không thể thiếu trong cuộc đời cô, bởi cậu đã đem đến cho cô những người bạn, những niềm vui thêu dệt nên tuổi thơ đẹp đẽ của cô.


Được ở cùng Mộng Khiết một ngày làm Trần Bách An vui hẳn lên, nó tiếp thêm động lực cho cậu theo đuổi cô gái mà mình thích. Hôm nay Trần Bách An có nói bóng nói gió về mấy vấn đề liên quan đến tình yêu nhưng hình như Mộng Khiết không hiểu được ý đồ của cậu, không biết phải làm gì tiếp nên cũng không nhắc tới nữa.


Trước đó vài hôm, Tần Mộng Khiết có mua cho Trần Bách An một cái áo, cũng rẻ thôi. Cô muốn tặng nó cho cậu như một lời chào đến người bạn lâu ngày gặp lại, thế nhưng do bận quá nên đến hôm nay cô mới mang theo tặng cho Trần Bách An. Cậu ta thấy mình được tặng quà, vui sướng biết bao nhiêu, không kìm chế nổi sự vui vẻ trên khuôn mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK