Dazai Osamu tiến lên một bước.
“Đang đi bộ thì có thủy tinh rơi xuống, không cẩn thận bị cứa rách da… Làm phiền cô băng bó giúp.”
“Sao lại thế này? Cháu trai, mau ngồi xuống đây.”
Trong mắt hai vợ chồng lập tức xuất hiện vẻ thương tiếc, họ vội vàng xử lý vết thương giúp Dazai Osamu, thậm chí còn trìu mến quá mức.
Tuy nói lương y như từ mẫu nhưng đối với bác sĩ đã nhìn quen sống chết thì bị thủy tinh làm rách da gì đó là chuyện nhỏ chứ nhỉ?
Iwanaga Kotoko cũng hiểu Dazai Osamu muốn làm gì.
Bằng vẻ ngoài phúc hậu cùng kỹ xảo nói chuyện khiến người dễ sinh ra thiện cảm, cậu nhanh chóng thân thiết với bác sĩ hơn.
Nhìn dáng vẻ là chuẩn bị dụ lấy tin tức qua cuộc trò chuyện.
Dazai tiên sinh không thể tạo quá nhiều bẫy rập, nếu không sẽ khiến người nghi ngờ.
Nhưng kỳ lạ chính là có thể nhìn rõ thiện ý trong mắt bác sĩ, nhưng nói chuyện thì ông ấy lại không để lọt chút tin tức nào.
Nói như thế này, ngoài nghề nghiệp đặc thù như Dazai tiên sinh ra thì chỉ có những nghề nghiệp như luật sư, cơ quan tư pháp, quan ngoại giao mới nói chuyện kín đáo như vậy, điều này không nên xuất hiện trên người một vị bác sĩ bình thường.
Iwanaga Kotoko khẽ nhíu mày.
Cô có cảm giác không bình thường.
Người phụ nữ mặc kimono rót trà cho vệ sĩ của cô, đồng thời đứng chần chờ bên cạnh cô một lúc.
“Kotoko… Xin hỏi là Kotoko sao?”
“Vâng. Cô biết cháu ạ?”
Vừa rồi hình như cô không nói tên mình ra.
“Kotoko, thật là Kotoko! Ông xã—” Người phụ nữ quay đầu trao đổi ánh mắt với chồng mình, sau đó nhìn lại cô: “Trước kia chúng ta từng gặp ở hoạt động từ thiện, cháu không nhớ à?”
“Thật sự xin lỗi, cháu gặp tai nạn xe cộ nên đã quên mất mọi chuyện trong vòng hai năm nay.”
Người phụ nữ hiện rõ vẻ bi thương.
“Là như vậy sao.”
“Lúc ấy nghe nói cháu xảy ra chuyện, vợ chồng cô đều muốn đến Tokyo thăm cháu. Nhưng ba mẹ cháu từ chối mọi người hỏi thăm, nói vậy chắc lúc ấy trong lòng họ cũng rất khó chịu.”
Bà ấy sờ đầu Kotoko: “Tóm lại, bây giờ không sao là tốt rồi.”
Xem ra là người từng quen biết.
“Cô có thể nói cho cháu một ít việc trước kia không? Cô cũng biết đó, cháu bị mất trí nhớ, bây giờ đang cố gắng nhớ lại.”
Thông qua cuộc trò chuyện với ba mẹ, Iwanaga Kotoko biết được hai vợ chồng Iwanaga một người ở Tokyo, một người ở Yokohama, cho nên tình cảm không sâu đậm cũng không lạnh nhạt.
Ở trong mắt bọn họ, cuộc sống hằng ngày của Iwanaga Kotoko chỉ đơn giản là đi học, đôi khi sẽ thay mặt tập đoàn tổ chức từ thiện.
Không để lộ nhiều tin tức về bản thân cho người ngoài quả thật là tác phong của cô.
“Đúng là có chút chuyện…”
Người phụ nữ suy tư: “Bởi vì vợ chồng cô có thân phận đặc biệt nên lúc ấy cháu đã đến tìm cô chú.”
Người chồng từng là quân nhân, là nghị viên nghị hội. Người vợ cũng xuất thân từ giai cấp thượng lưu.
Hai người đều là người có xuất thân không tầm thường.
Thì ra là thế.
Iwanaga Kotoko thầm nghĩ. Như vậy đủ hiểu vì sao bác sĩ lại nói chuyện kín đáo, vì sao hai vợ chồng lại quen biết cô.
“Xin hỏi là chuyện gì ạ?”
“Về một viện nguyên cứu của quân đội. Kotoko quen biết không ít trẻ lưu lạc trong lúc làm từ thiện, hình như cháu biết được một viện nghiên cứu ở Yokohama thông qua con đường nào đó, cháu nghi ngờ…”
Người phụ nữ nói với âm lượng nhỏ nhất.
“Chỗ đó tiến hành thực nghiệm trên cơ thể người.”
!!!
Iwanaga Kotoko còn chưa kịp phản ứng thì chợt có loảng xoảng vang lên, chén trà trong tay vệ sĩ rơi xuống đất, nước trà đổ hết lên người.
Không biết có phải ảo giác hay không, vẻ mặt của anh ta hơi cứng đờ.
“Trượt tay… Rất xin lỗi.”
“…”
Ánh mắt Iwanaga Kotoko trở nên đầy thâm ý.
“Hơn nữa sau đó không lâu lại nghe nói cháu bị tai nạn xe cộ. Cho nên cô chú đều nhớ rất rõ chuyện này.”
Cuối cùng bà ấy nói như vậy.
“Vậy ạ…”
Nếu là quen biết từ trước thì không cần phải thử như vừa rồi.
Cô bèn mở miệng hỏi thẳng: “Xin tha thứ cho sự đường đột của cháu… Xin hỏi cô chú có con không ạ?”
Người phụ nữ rũ mắt. Từ vẻ mặt ảm đạm thương cảm là có thể nhìn ra bà ấy từng rơi lệ vô số lần vì chuyện này.
“Đã từng có.”
Qua đời à.
“Bị quấn vào chiến tranh… Đều do cô chú không trông coi thằng bé tốt.”
Nói đến con trai của mình, bà ấy bi thương đồng thời cũng tự hào, lại bởi vì tự hào mà càng sinh ra bi thương trầm trọng hơn.
Đứa con khiến bà ấy tự hào đã không còn nữa.
“Thằng bé có mặt nghịch ngợm như những đứa trẻ bình thường khác, nhưng phần lớn thời gian đều rất ngoan ngoãn, trong xương cốt có nghiêm nghị chí khí như ba thằng bé, nếu có thể lớn lên, nhất định… Xin lỗi.”
Bà ấy nghẹn khóc.
Iwanaga Kotoko đưa khăn tay cho bà ấy.
“Xin lỗi vì làm cô nhớ lại chuyện đau lòng.”
Chờ khi người phụ nữ bình tĩnh lại, cô hỏi tiếp: “Trên người đứa bé kia có đặc điểm gì để phân biệt với người khác không, ví dụ như bớt gì đó?”
Người phụ nữ trầm tư. Dazai Osamu đã băng bó xong, cậu đi đến đây cùng bác sĩ.
“Cổ tay phải có vết sẹo màu đen.” Bác sĩ đột nhiên chen vào.
“Hồi học tiểu học, thằng bé từng đánh đứa trẻ lớn hơn nó bốn tuổi nằm bẹp trên đất, còn bị mời phụ huynh. Đến nơi mới biết nguyên nhân nó ra tay là vì đứa bé kia mắng chửi cô chú…. Lúc ấy đứa bé kia cầm bút chì, đâm vào cổ tay phải của thằng bé, ngòi bút bị gãy ở trong. Sau đó chú đã đưa thằng bé đi kiểm tra.”
Bác sĩ nâng cổ tay phải lên: “Nguyên tố than phản ứng rất thấp, đâm vào người cũng khó thay đổi tính chất. Cho nên chỗ này của thằng bé vẫn luôn có miệng vết thương màu đen.”
Trong ký ức của Iwanaga Kotoko, Nakahara Chuuya luôn đeo bao tay đen, không biết có miệng vết thương hay không.
Cô nhìn Dazai Osamu dò hỏi, cậu cũng khẽ lắc đầu.
Hai vợ chồng như đã biết tâm tư của cô.
Bác sĩ: “Làm phiền Kotoko lo lắng. Nhưng mà không cần tìm nữa, cô chú đã xác nhận rất nhiều lần, đứa bé kia đã… Tro cốt ở Phật đàn, linh hồn của thằng bé cũng sẽ ở bên cô chú mãi mãi.”
Người phụ nữ cười bi thương với Dazai Osamu.
“Nếu còn sống, thằng bé chắc lớn như cháu.”
Cho nên, có thái độ ôn hòa với Dazai tiên sinh là vì nghĩ tới con của mình.
Iwanaga Kotoko không tiếp tục đề tài này, cô đi đến bên cạnh Dazai Osamu, giữ chặt tay cậu.
“Dazai tiên sinh thế nào ạ?”
“Không có trở ngại gì.”
Bác sĩ trả lời: “Lỗ tai bị thương chảy máu không nhiều, phía sau cổ bị rách nhỏ, một tuần sau chú ý ít hoạt động cổ để tránh rách miệng vết thương. Cũng may không bị thương đến động mạch chủ ở cổ.”
“Thật đáng tiếc.”
Dazai Osamu thở dài.
Lại muốn chết.
Iwanaga Kotoko nhéo tay cậu một cái thật mạnh.
Dazai Osamu cúi đầu, đối diện với ánh mắt phẫn nộ của cô, đôi mắt nâu của cậu có ý cười, khóe môi hơi cong một độ cung không quá rõ ràng, cậu nghiêng đầu cọ lên đầu cô.
“Tình cảm với bạn trai rất tốt ha.”
Người phụ nữ trêu ghẹo.
“Đúng vậy ạ, nhưng cháu vẫn hy vọng Dazai tiên sinh có thể chủ động hơn một chút, lúc nhìn thấy cháu có thể hưng phấn hơn nữa. Đúng rồi, chỗ cô có thuốc tráng—-“
Lời nói tiếp theo của Iwanaga Kotoko bị mũ chặn lại.
Dazai Osamu cầm mũ Beret chụp lên mặt cô, lôi kéo cô đi ra ngoài.
“Đi thôi.”
“Từ từ,” Iwanaga Kotoko quay đầu lại nhìn về phía hai vợ chồng: “Có thể bái tế không ạ?”
Nếu có bàn thờ, cô muốn đi thắp một nén hương.
Hai vợ chồng hơi ngạc nhiên, nụ cười dịu dàng xuất hiện trên khuôn mặt.
“Đương nhiên là được.”
–
Đi ra khỏi phòng khám, Iwanaga Kotoko và Dazai Osamu nắm tay nhau đi xuống sườn núi.
“Dazai tiên sinh nghĩ thế nào về chuyện hai vợ chồng bác sĩ? Em cứ cảm thấy người họ nói chính là Chuuya tiên sinh.”
“Sao lại nghĩ như vậy?”
“Anh có thể gọi cái này là ‘trực giác của phái nữ’?”
Dazai Osamu bật cười.
“Cũng có điểm không đúng.”
Iwanaga Kotoko buồn rầu.
“Chắc chắn bọn họ đã kiểm tra thi thể rồi, nhưng thi thể có thể giả tạo được, cái này có thể hiểu. Quan trọng nhất là Chuuya tiên sinh không phải con người mà.”
Dù là tư liệu của Cơ quan đặc vụ dị năng hay là Verlaine đều nói như vậy.
Trừ phi tình báo này cũng là sai.
Dazai Osamu liếc nhìn cô một cái.
“Cô đúng là biết không ít.”
Thân thế của Chuuya chính là cơ mật.
“Không, em biết còn chưa đủ,” Iwanaga Kotoko nghiêm túc nhìn vào đôi mắt cậu: “Ví dụ như kích cỡ của Dazai tiên sinh, có thể kiên trì bao lâu, thích trang phục hầu gái hay là quý cô thỏ…”
Đang nói, cô chợt nhật ra điều khác lạ.
“Dazai tiên sinh, tai anh đỏ ạ?”
Dazai Osamu quay mặt sang hướng khác, chỉ có thể nhìn đến mái tóc hơi quăn cùng băng vải.
“… Là miệng vết thương hơi nhiễm trùng.”
A, thật vậy sao?
Có hơi khả nghi nha.
Iwanaga Kotoko muốn ghé sát vào quan sát nhưng bị Dazai Osamu dùng tay chặn khuôn mặt.
“Chú ý nhìn đường.”
Vừa nói xong, cô chợt nghĩ tới: “Không phải Dazai tiên sinh đồng ý cõng em à!”
Vốn dĩ cô cho rằng phải tốn nhiều nước bọt mới lay động được Dazai Osamu, hoặc là cậu sẽ không để ý đến cô, không ngờ Dazai Osamu lại cõng cô lên thật.
Cô không khỏi nghi ngờ có phải Dazai tiên sinh bị người đánh tráo không.
Hay là…
Iwanaga Kotoko nhìn cái gáy xù tóc của Dazai Osamu.
Là không muốn cô nhìn thấy biểu cảm trên mặt sao?
“Tôi cho rằng Chuuya là người.”
Iwanaga Kotoko nhận ra Dazai Osamu đang trả lời câu hỏi khi nãy của cô.
“Đây là ‘trực giác phái nam’ ạ?”
Cô không khỏi nói móc.
Nghĩ giây lát, cô nói.
“Nếu Chuuya tiên sinh là dị năng nhân tạo, trong cơ thể sẽ có code, chắc sẽ có cách lấy được. Nếu Chuuya tiên sinh là người, vậy cũng sẽ có dấu vết ký ức bị xóa bỏ… Như vậy là có thể phân biệt. Muốn thử không Dazai tiên sinh?”
“Không muốn.”
Thái độ của Dazai Osamu lập tức lạnh xuống.
Phản ứng trong dự kiến. Rốt cuộc Dazai tiên sinh và Chuuya tiên sinh bất hòa, hơn nữa cũng không thích làm chuyện phiền toái.
Cho nên cô mới nói đến đề nghị phức tạp trước rồi mới nhắc đến đề nghị mà cậu có thể tiếp thu. Đây cũng là chút kỹ xảo nhỏ khi đàm phán, đưa ra điều kiện cao hơn mong muốn trước.
“Vậy Dazai tiên sinh tìm cơ hội tháo bao tay của Chuuya tiên sinh xuống nhìn xem có miệng vết thương không.”
“Cô quan tâm con sên kia như vậy làm gì.”
Dazai Osamu nói với giọng điệu không tốt.
Iwanaga Kotoko cảm thấy hình như mình đã phát hiện cái gì rồi.
Chẳng lẽ Dazai tiên sinh tức giận không phải ghét Chuuya tien sinh?
“Dazai tiên sinh…”
Cô ghé sát vào bên tai Dazai Osamu, hỏi.
“Anh đang ghen ạ?”