• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Qing Yun

"Đúng rồi, Dazai-san, còn một chuyện này nữa."

Sau khi ăn cơm xong, Iwanaga Kotoko lấy khăn lau miệng, xác nhận vệ sinh sạch sẽ rồi cô mới lên tiếng, hành vi cử chỉ toát ra vẻ tao nhã quý tộc.

"Em phải rời khỏi Yokohama."

Nói xong, cô cố y quan sát phản ứng của Dazai Osamu, đáng tiếc vẻ mặt đối phương vẫn bình tĩnh như thế.

Cái gì chứ.

Không thể tỏ vẻ quan tâm một chút à.

"Bên bệnh viện xác nhận em có thể quay về trường học, chỉ cần phúc tra định kỳ là được. Dù sao tai nạn xe cộ đã làm việc học của em bị chậm trễ quá nhiều rồi, sắp tới lại có kỳ thi quan trọng nữa."

Xem như là giải thích đôi chút.

Tuy rằng hình như... Cũng không cần phải thế, nhìn Dazai-san cũng không quan tâm cho lắm.

Iwanaga Kotoko không nói cho Dazai Osamu biết cô phải chuẩn bị thi "bài kiểm tra của Trung tâm Kiểm tra đầu vào đại học" và "bài kiểm tra thành tích học tập cá nhân", là kỳ kiểm tra đầu vào đại học chung cộng với kỳ kiểm tra trung học trong trường.

Vốn cô mới học lớp 11, trong nhà vận dụng quan hệ làm cho cô nhảy lớp đến lớp 12 tham gia cuộc thi. Lấy thành tích của Iwanaga Kotoko mà nói thì cái này cũng không khó, hơn nữa trường cô chuẩn bị thi vào chính là đại học công lập Yokohama.

Như vậy càng tiện yêu đương hơn!

"Cô không định để yêu quái nói đáp án cho cô à?" Dazai Osamu đột nhiên hỏi.

#Luận một trăm phương pháp sử dụng yêu quái#

Yên lặng lâu như vậy là để nói cái này?

"Yêu quái mới không dùng để làm cái này đâu." Iwanaga Kotoko buồn bực: "Em cũng học tập chăm chỉ mà, mặc dù có hay nghỉ nhưng lần nào thi cũng được A+ hết!"

"Vậy thì từ ngày mai em sẽ không đến đây nữa nha Dazai-kun."

Cô hỏi thử.

"Ừ."

Nói ra chuyện phải xa nhau nhưng từ đầu đến cuối Dazai Osamu không có phản ứng gì, Iwanaga Kotoko rất lấy làm tiếc nuối.

Sắc trời bên ngoài tối sầm xuống, cô mặc áo khoác chống gậy chuẩn bị rời đi thì nghe thấy Dazai Osamu lên tiếng.

"Mang những thứ này đi luôn đi."

"... Cái gì?"

"Dù sao cũng là cô tự quyết định đúng không? Lúc trước cô nói muốn có hoàn cảnh tiếp khách thật tốt, bây giờ dù sao cô cũng phải đi rồi, mang đi luôn là thích hợp nhất."

Iwanaga Kotoko quay đầu lại, vừa lúc thấy Dazai Osamu nghiêng đầu, nở nụ cười vừa lạnh như băng lại không kém phần đáng yêu.

"Mặc kệ thì tôi ném nhé?"

Không phân rõ anh nói đùa hay là thật lòng.

Yêu quái bên người Iwanaga Kotoko nổ tung.

"Sao người này lại như vậy?!"

"Sao lại không có mắt thế, chẳng phải lúc đó công chúa là vì anh ta à!"

"Lúc trước anh ta liên tục từ chối công chúa, rất ngạo mạn vô lễ!"

"Công chúa, chúng tôi dạy dỗ anh ta giúp người!"

"..."

Iwanaga Kotoko nắm tay, xoay người bước nhanh ra ngoài: "Ném thì ném, tùy anh."

Nếu thật là vì hoàn cảnh tiếp đón thì cô đến đây làm gì, ở khách sạn lăn lộn không thoải mái hơn à... Dazai Osamu rõ ràng biết cái này mà!

"Tiểu thư Iwanaga Kotoko."

Trở lại khách sạn, Iwanaga Kotoko liếc mắt một cái là nhìn thấy vệ sĩ đứng trước cửa phòng mình, sắc mặt đối phương không tốt lắm.

"Hy vọng lần sau ra ngoài thì nói cho tôi biết một tiếng. Tôi có trách nhiệm đi cùng bảo vệ sự an toàn của cô."

"Không cần."

Iwanaga Kotoko nhanh chóng đẩy cửa ra, hung hăng ném quần áo vào valy: "Chúng ta quay về Tokyo!"

Không bao giờ... Muốn nhìn thấy tên bạc tình kia nữa!

Những ngày tiếp theo diễn ra như kế hoạch, Iwanaga Kotoko trở lại trường học đi học.

"Còn chưa ở bên nhau đã cảm nhận được nỗi đau chia tay."

"Tình yêu của mình còn chưa bắt đầu đã chấm dứt..."

Cô úp mặt xuống vở, mùi hương của giấy làm cho tâm trạng của cô cũng trầm xuống đôi chút.

Mệt cô lúc trước còn cảm thấy quan hệ của mình và Dazai-kun ngày càng gần hơn.

Lấy tính cách sáng nắng chiều mưa của Dazai Osamu, cô cũng đoán trước được chuyện như thế này sẽ xảy ra, nhưng khi thật sự trải qua vẫn không tránh khỏi tức giận.

Tuy nói lâu như vậy phải nguôi giận rồi.

Iwanaga Kotoko lấy điện thoại di động ra.

Trong lúc ở trong thùng đựng hàng, dưới sự kỳ kèo dai dẳng yêu cầu hợp lý của cô, cô đã lấy được phương thức liên lạc của Dazai Osamu. Lần này cô thông minh nghiệm chứng lại, là đúng:

Iwanaga Kotoko click mở giao diện.

Cuộc nói chuyện vẫn dừng ở tin nhắn đầu tiên cô gửi cho Dazai Osamu.

Không có tin nhắn mới.

Quả thực còn giống nữ sinh trung học hơn nữ sinh trung học chân chính là cô!

Nhóm yêu quái cũng không nói cho cô biết tình hình hiện tại của Dazai Osamu. Đám nhóc kia vốn rất ngứa mắt Dazai Osamu, bây giờ rõ ràng trực tiếp bãi công, lấy lý do hay ho là công chúa không cần quan tâm đồ tồi kia!

Thôi vậy, tạm thời cứ như thế đi.

Cô cũng biết giận mà.

Iwanaga Kotoko tắt di động, ngâm mình vào bầu không khí học tập nồng hậu.

Mình yêu học tập, học tập làm mình vui sướng.

Làm xong đề thi này sẽ đi chơi ~



Yokohama, cuộc sống không trôi qua vui vẻ như vậy, nhất là cấp dưới của Dazai Osamu.

Dazai Osamu đột nhiên gọi đến làm tất cả bọn họ đều nơm nớp lo sợ.

Bọn họ không thể đoán được khi đến gần nơi ở của Dazai-sama, đối phương sẽ có phản ứng gì, có lẽ là tách bọn họ ra rồi giết chết, cũng có thể nâng tách trà nói hoan nghênh. Ai cũng không thể hiểu nổi tâm trạng của sếp lớn kia.

Cũng không thấy cô gái hay tìm Dazai-sama chơi nữa, có lẽ là lành ít dữ nhiều, có thể kiên trì lâu như vậy cũng coi như kỳ tích.

Cũng may lần này Dazai-sama coi như bình thường, chỉ nói nhiệm vụ tiếp theo cho bọn họ, cùng với kêu họ ném một ít đồ trong thùng đựng hàng đi.

Thảm, ghế nằm, đèn thủy tinh... Nhìn còn rất mới, chất lượng cũng tốt, tại sao Dazai-sama lại muốn ném.

Tôi không hiểu, tôi cũng không dám hỏi.

Có tiền, tùy hứng.

Chỗ này chính là bãi đất hoang, phải ném đi đâu nữa?

Nhóm cấp dưới bàn bạc một phen, quyết định tạm thời chuyển sang thùng đựng hàng bên cạnh trước, sau đó lái xe tải mang đi đốt.

Trong lúc vội vàng làm việc, cấp dưới có gan lớn một chút còn trộm nhìn...

Dazai Osamu ngồi ở chỗ sâu nhất trong thùng hàng, đôi đồng tử màu đồng như đọng lại tất cả âm thanh cùng ánh sáng, bao gồm cả tình cảm của chính bản thân. Đồ vật dần được đưa đi, thùng hàng dần khôi phục dáng vẻ trống trải vốn có. Cậu lẳng lặng ngồi đó, hòa hợp một thể với không gian hắc ám trống rỗng kia.

Hơn nữa dường như có tâm sự gì đó, thường thường dùng tay mở di động, như là đợi tin tức, sau đó lại tắt điện thoại đi.

Nhiệm vụ?

Nhưng Dazai-sama là cấp dưới trực tiếp của thủ lĩnh, bình thường có nhiệm vụ thủ lĩnh sẽ gặp mặt nói chuyện hoặc là gọi điện thoại thông báo, rất ít khi gửi tin nhắn.

Loại trừ khả năng là nhiệm vụ ra, dáng vẻ của Dazai-sama chỉ xuất hiện ở một kiểu người.

— Đang trong mối quan hệ yêu đương.

Yêu đương? Dazai-sama???

... Cười chết, sao có thể được!

"Kimura đúng không?"

Tiếng nói của Dazai Osamu ngắt ngang suy nghĩ của cấp dưới.

"Nghe nói cậu mới đến Mafia Cảng không đến ba tháng đã quen hơn mười bạn gái rồi." Dazai Osamu cười nhìn cậu ta, ánh mắt lại rất lạnh lẽo: "Rất có kinh nghiệm?"

Đây là trào phúng đúng không?

Kimura sắp dọa ra nước tiểu: "Vâng, đúng vậy..."

Cứu mạng, ngay cả cái này mà Dazai-sama cũng muốn quản à!

Tôi quen nhiều bạn gái hơn nữa cũng không kịp Dazai-sama ngài!

Đồng nghiệp âm thầm ném ánh mắt thương hại cho cậu ta.

Anh em, bảo trọng.

Năm sau cỏ trên phần mộ còn cao hơn Chuuya-san.

"Kimura, cậu ngồi đi."

"Không không không không, tôi đứng là được. Dazai-sama, ngài ngồi, ngài ngồi... A, không, ngài vốn đang ngồi mà..."

Nhìn dáng vẻ người mới sợ hãi lại cố gắng ra vẻ bình tĩnh, Dazai Osamu rũ mắt lạnh xuống.

Cậu không nổi giận một cách kỳ tích, ý bảo ghế trước mắt. Lúc này người mới đi qua, ngồi xuống ghế.

"Tôi có vấn đề muốn hỏi cậu."

Những cấp dưới khác có ánh mắt đều chuồn đi rồi.

"Tôi có một người bạn —"

Kimuru gật đầu lia lịa.

Ừ, người bạn ngài nói chắc chắn không phải chính ngài.

"Gần đây cậu ấy bị một cô gái điên cuồng theo đuổi, phiền vô cùng..."

Cái này tôi hiểu!

"Bạn ngài ngoài thấy phiền ra thì không còn gì khác đúng không? Đó chính là không có hứng thú với cô ta, không thích thì từ chối thẳng đi!"

"Loại con gái này, không từ chối sẽ hếch mũi lên mặt ngay!"

Dazai Osamu không nói gì.

Kimura chỉ có thể kiên trì nói tiếp.

"Nếu không thích cũng không từ chối, nói thẳng ra chút chính là nuôi lốp xe dự phòng."

"Nếu không phải ôm ý tưởng nuôi lốp xe dự phòng, chỉ có thể nói..." Cậu ta thở dài: "Chỉ có thể nói cậu ta là ngươi nhát gan."

"... Cái gì?"

"Sợ hãi cô độc, lại sợ bị thương, đây không phải người nhát gan thì là gì."

"..."

Dazai Osamu mím môi, cánh tay đặt trên đầu gối cử động nhìn như tùy ý.

"Bây giờ cô ấy đi rồi, như vậy cũng tốt." Cậu thản nhiên nói.

Rốt cuộc Kimura cũng có cảm giác người mình đang đối mặt không phải U Linh màu đen của Mafia Cảng, mà là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi bình thường.

Thiếu niên thời kỳ trưởng thành luôn có những phiền não không tạ tự tôn sang bên được như vậy.

"Nhưng mà nhìn ngài không vui vẻ cho lắm..."

Ánh mắt Dazai Osamu đột nhiên trở nên sắc bén.

"Tôi có nói là tôi sao?"

"Không không không, không nói không nói! Là bạn ngài, là bạn ngài!"

"... Tôi cũng không thấy không vui, cũng không mất hứng, tất cả mọi chuyện ngay từ đầu đã định trước sẽ như vậy." Dazai Osamu rũ mắt, giọng nói như thở dài: "Dù là thứ gì, ở giây phút có được cũng đã định trước sẽ mất đi."

Giống như bây giờ.

Đột nhiên xâm nhập, lại đột nhiên rời đi.

Cậu mở điện thoại.

Bên trên hiển thị tin nhắn Mori Ougai gửi đến.

[Không ghét tiểu thư kia thì có thể thử tiếp cận mà]

[Tình báo của tập đoàn Iwanaga chính là thứ đáng quý hiếm có, tôi tin tưởng Dazai-kun]

Hàng cuối cùng làm cho nhiệt độ hạ xuống vài độ.

[Đây là nhiệm vụ]

Tiếng còi to rõ đánh vỡ không gian.

Xe vận tải tới rồi.

Không thể không nói, dưới sự tàn phá của cấp trên lạnh lùng, cấp dưới hành động trở nên cực kỳ nhanh chóng.

Khu đất hoang dưới màn đêm như cái động đen không đáy, ngay cả chùm tia sáng đèn xe chiếu ra ngoài cũng bị bóng tối cắn nuốt. Dùng dụng cụ nâng đồ nặng, bọn họ nhanh chóng chuyển đồ lên xe.

Lập tực— lập tức hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi đây!

"Dazai-sama?"

Người xếp sau đột nhiên lên tiếng. Không biết Dazai Osamu đi ra khỏi thùng đựng hàng từ khi nào, bình thường cũng không bị cậu nhìn chằm chằm như vậy. Mọi người vội cúi đầu chào.

"Sẽ xong nhanh thôi Dazai-sama."

Dazai Osamu gật đầu.

Cậu nhìn nhóm cấp dưới mang đồ vật cuối cùng lên xe rồi đóng cửa xe lại, ánh mắt đen tối không rõ.

"Khu thiêu hủy giờ còn mở cửa không?" Cậu đột nhiên hỏi.

Đây là Dazai-sama khảo nghiệm sống sao?

"Xin yên tâm, dù đóng cửa chúng tôi cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ!"

Chúng tôi là chuyên nghiệp, đóng cửa rồi cũng bắt người ta mở cửa!

Nếu đêm nay không thể hoàn thành, cái chờ bọn chính là hình phạt cực kỳ khủng bố của Dazai-sama!

"..."

Môi Dazai Osamu khẽ giật: "Hay là..."

"Dazai-sama?"

"Không có gì."

Xe tải khởi động, nhóm người mặc đồ đen chờ xuất phát.

Kimura liếc nhìn Dazai Osamu đứng gần đó.

Cứ cảm thấy Dazai-kun muốn nói gì đó... Là cảm giác sai sao, dáng vẻ của Dazai-kun bây giờ như đứa trẻ bị người đoạt mất món đồ chơi yêu thích vậy.

Kimura cũng không biết mình lấy gan ở đâu mà lại đi đến trước mặt Dazai Osamu.

"Dazai-sama, chúng tôi ném nha."

"Ừ."

"Thật sự ném nha."

"..."

"Ném vào lò thiêu sẽ không tìm lại được đâu. Chính là tất cả tốt đẹp đều bị cháy sạch đến tro cũng không còn, bụi cũng bay mất—"

Dazai Osamu liếc mắt sang, Kimura cảm giác mình đã chết hàng vạn lần.

Vừa rồi mình làm sao vậy, quỷ bám vào người? Ngại mệnh dài?

Cậu ta xám xịt nhảy lên xe.

Đầu ngón tay Dazai Osamu vô thức giật nhẹ, lại nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhói truyền đến.

"Chờ..."

Tiếng xe khởi động bao trùm lên tiếng nói của cậu.

Xe lăn bánh, sắp chở tất cả ấm áp tốt đẹp mà ngắn ngủi biến mất vào bóng đêm—

Đừng đi!


Mũi chân Dazai Osamu giật giật.


"Từ từ—"


Tiếng nói lần này đã lớn đến mức có thể nghe được.


Cậu nhíu mày, giọng điệu có phần không kiên nhẫn.


"Rất phiền toái, để lại đi."


Nói xong, Dazai Osamu lập tức xoay người trở về thùng đựng hàng, cũng không quan tâm vẻ mặt của đám cấp dưới. Tấm lưng kia như hạ quyết tâm, lại như trốn tránh cái gì.


Khu bỏ hoang quay lại yên tĩnh, giống như chưa từng có gì xảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK