Verlaine nhớ tới một ngày khi anh ta còn ở Pháp nhiều năm trước.
Rimbaud mang theo bánh pudding và rượu vang đỏ đến tìm anh ta, nói chúc mừng anh ta ra đời.
“Hôm nay là ngày cậu giết chết thần Faun đạt được tự do, coi như là sinh nhật của cậu đi. Chúc mừng sinh nhật, cho thấy cậu ra đời là có giá trị.”
Rimaud còn tặng anh ta một chiếc mũ đen, nói là quà mừng.
… Không thể hiểu nổi.
Anh ta ra đời thì có thể có giá trị gì?
Không hiểu.
Tình cảm của con người, hành vi, động cơ… Đều không hiểu.
Giống như bây giờ.
Rõ ràng là một cô gái nhỏ yếu đuối nhưng lại đang bình tĩnh đàm phán với mình.
Verlaine cảm nhận được rõ ràng lực lượng thần tính áp bách trên người cô, nếu mình thật sự giết Dazai Osamu ở trước mặt cô, e rằng linh hồn của mình cũng sẽ xuống địa ngục.
Về phần Dazai Osamu—
Ngay từ đầu, Verlaine cảm thấy người này không có cảm giác gì với cái chết, thậm chí là ôm chờ mong.
Nhưng sau đó, sâu thẳm trong ánh mắt của cậu lại hiện lên ánh sáng mỏng manh như tàn đuốc.
Là vì cô gái kia sao, bởi vì cô biểu hiện ra lòng kiên định muốn giữ chặt cậu lại?
Nhưng cậu không muốn đối diện với ánh mắt của cô.
Sợ hãi nếu đối diện rồi, thứ gì đó trong lòng mà cậu đã số gắng giữ vững sẽ sụp đổ.
Sợ hãi cô trách cứ, sợ hãi cô thất vọng, sợ hãi cô khổ sở, càng sợ hãi lòng mình mềm yếu.
…
Verlaine buông lỏng tay ra.
Anh ta chỉ ôm lòng muốn thử, đồng thời anh ta cũng không thể từ chối điều kiện Dazai Osamu đưa ra.
“Vì tỏ lòng kính trọng tâm ý của tiểu thư bé nhỏ, tạm thời tôi không giết cậu, Dazai, nhân thời gian này nói lời tạm biệt đi… Không, tôi cũng có thể cho hai người một cái chết đôi lãng mạn.”
Vệ sĩ nổ súng bùm một tiếng.
Verlaine né tránh, viên đạn đánh vào vách tường kính phía sau Dazai Osamu, tấm kính lập tức chia năm xẻ bảy.
Vệ sĩ bắn vô số lần, tất cả đều bị Verlaine né tránh.
Anh ta bình tĩnh bước đi trên vách tường và trần nhà, giống như đang nhảy một điệu Waltz hoa lệ.
“Tôi sẽ lại đến tìm cậu, bóng ma màu đen của Mafia Cảng.”
Verlaine nhảy ra ngoài từ ô cửa sổ trống rỗng, vệ sĩ lập tức đuổi theo.
“Dazai tiên sinh!”
Các yêu quái vội vàng chuyển những mảnh vỡ thủy tinh trên đất đi. Iwanaga Kotoko lao tới bên cạnh Dazai Osamu.
Nói thật bây giờ cô hơi tức giận, kể từ khi nhìn thấy Dazai Osamu không hề có ý muốn sống.
Thế giới này không đáng lưu luyến như vậy sao, cô… Làm thế nào cũng không làm mềm trái tim sắt đá của anh sao.
Nhưng bây giờ không phải lúc nổi giận.
Cả bức tường kính vỡ ở bên cạnh, nếu bị thương chỗ nào thì rất không tốt, cô đã nhìn thấy có máu thấm ra lớp băng vải trên người cậu rồi!
Trên áo khoác của Dazai Osamu cũng dính đầy mảnh vụn pha lê.
Vì sao dáng vẻ của Dazai tiên sinh vẫn như không cảm nhận được gì cả, anh không cảm thấy đau chỗ nào à!
A a phiền thật, chờ xử lý vết thương xong sẽ tính sổ tiếp!
“Dazai tiên sinh, anh cởi quần áo ra trước đi, nhìn xem có chỗ nào bị thương nặng không.”
Dazai Osamu liếc nhìn cô một cái.
Nhìn ra cậu kháng cự, Iwanaga Kotoko khó thở nói: “Bị em xem hết lúc tắm rửa rồi, sao anh còn không chịu thành thật đi hả!”
“…”
Dazai Osamu dịch tầm mắt, không để ý đến cô.
… Đáng giận.
Thái độ này là sao?
Phải nói là từ sau khi thoát khỏi trờ chơi, thái độ của Dazai tiên sinh bắt đầu kỳ lạ, dù biết tính cách anh sáng nắng chiều mưa, nhưng thế này cũng quá kỳ lạ rồi!
Cuối cùng, vũ trụ nhỏ của Iwanaga Kotoko bùng nổ!
Cô đẩy mạnh Dazai Osamu một cái.
Có lẽ Dazai Osamu không đoán được cô sẽ động tay, cậu lảo đảo mấy bước, sau đó là nắm tay rơi bồm bộp trên người.
“Dazai tiên sinh thật quá đáng!”
Iwanaga Kotoko vừa đánh vừa mắng.
“Anh không nhìn ra Verlaine muốn giết anh à? Tự sát nhưng gặp may không chết nên anh thật sự nghĩ mình bất tử đúng không? Chẳng may anh ta trượt tay thì phải làm sao?! Suốt ngày chết chết chết, không thể nghĩ cái khác à? Nếu anh thật sự chết mất, em, em…”
Ngừng giây lát, tiếp tục mắng.
Vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục đánh.
“Từ lúc ra khỏi trò chơi là không để ý tới em, anh phát bệnh à, tin em bỏ anh không!”
“Ghét em như vậy sao, vậy anh đừng chắn súng giúp em nữa, không thể hiểu được.”
“Còn nữa, xem miệng vết thương một chút thì sao vậy, anh lại không phải thiếu nữ mới lớn! Không xử lý nhanh để bị nhiễm trùng thì sao? Có người không yêu quý cơ thể như anh à?! Anh biết em lo lắng tới mức nào không?!”
“Anh có thể để ý đến bản thân nhiều hơn được không, anh không biết đau à?!”
Iwanaga Kotoko kéo vạt áo Dazai Osamu, cảm xúc dâng cao khiến cô không thể không chế, mắt cô rưng rưng.
“Anh đúng là muốn làm người tức chết, Dazai Osamu!!!”
Sao cô lại để ý một tên khốn thế này chứ!
… Ai bảo mặt anh đẹp trai làm gì.
Iwanaga Kotoko phủi tay, lau nước mắt, hít một hơi sâu để chậm rãi bình ổn cảm xúc.
Cô và Dazai Osamu đứng tại chỗ, hai người cách nhau nửa mét, trong chốc lát không ai nói chuyện, cũng không ai có động tác.
… Hình như Dazai tiên sinh bị cô rống ngốc rồi.
Xong rồi xong rồi.
Iwanaga Kotoko chợt nhận ra, hình tượng thục nữ của cô trước mặt Dazai tiên sinh đã không còn rồi!
Còn chưa theo đuổi thành công đã mất hết hình tượng, có phải cô xong đời rồi không.
Các yêu quái ôm chặt lấy nhau.
“Lần đầu tiên thấy công chúa nổi giận như vậy.”
“Ăn người rồi! Công chúa muốn ăn thịt người rồi!”
Sau một lúc đâu.
Dazai Osamu tiến lên một bước, cậu chần chờ tựa như muốn nói gì.
“Kotoko, cô…”
Iwanaga Kotoko trở lại trạng thái hoạt bát ngày thường, nhưng nhất thời chưa điều chỉnh xong, dẫn tới giọng điệu có phần lạnh lùng.
“Làm gì!”
Dazai Osamu như bị giọng điệu của cô đâm vào người.
“… Không có gì.”
Lại tới.
Lại là dáng vẻ muốn nói lại thôi, cũng không biết Dazai tiên sinh làm cách nào mà giấu được nhiều chuyện trong lòng như vậy.
Cô lườm cậu: “Có gì cứ việc nói thẳng!”
Dazai Osamu mỉm cười, nụ cười kia càng như tự cười chính mình, có thể nhìn ra bi ai giãy giụa bên trong, còn có thể nghe được âm thanh linh hồn rách ra từng mảnh nhỏ.
“Cô khôi phục ký ức thế nào?”
Luôn cảm thấy vẻ mặt Dazai tiên sinh có phần miễn cưỡng.
Vẻ mặt của cậu có thể chia làm hai loại, lười ngụy trang khiến nó trống rỗng chán đời, cùng với ngụy trang hoàn mỹ.
Nhưng mà lúc này, loại nào cũng không phải, mặt nạ nứt ra một đường, để lộ nội tâm chân thật.
Muốn biết đáp án, rồi lại sợ hãi biết đáp án.
Yếu ớt, cũng cô đơn.
“Lần này em không khôi phục ký ức.”
Chuyện tới bây giờ cũng không cần thiết phải che giấu nữa, Dazai tiên sinh có thể đoán được.
“Trò chơi kia mỗi lần chỉ có thể khôi phục một phần ký ức thôi. Muốn khôi phục toàn bộ thì chắc phải chơi vài lần nữa.”
Dazai Osamu hơi nheo mắt, tiếng nói mơ mịt như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi tan.
“Như vậy à… Là như thế này….”
Thì ra cái Dazai tiên sinh để ý chính là cái này sao?
Mình khôi phục ký ức không có ảnh hưởng gì đến anh nhỉ, hệ thống đã nói cô không nhận sai người mà.
Không biết Dazai tiên sinh suy nghĩ cái gì, dáng vẻ từ chối tiếp xúc với người khác cuối cùng cũng tiêu tán đôi chút.
Tóm lại tạm thời đã giải quyết được vấn đề, Iwanaga Kotoko nhớ tới vết thương của cậu.
…. Haizz, không được không được, vẫn còn tức giận.
Để cô yên tĩnh một mình trước đã, không để ý đến Dazai Osamu hai ba ngày rồi nói tiếp!
Iwanaga Kotoko lấy điện thoại ra, cô muốn gọi điện cho Nakahara Chuuya để cậu ấy đến đón người.
Nếu mặc kệ thì chắc chắn Dazai tiên sinh sẽ không đi xử lý miệng vết thương, chủ yếu cô cũng không có số liên lạc của những người khác trong Mafia Cảng.
Haiz, xem ra thật sự nên hỏi số điện thoại của Odasaku tiên sinh.
Dazai Osamu như nhìn ra ý đồ của cô.
“Cô muốn làm gì?”
“Gọi điện thoại cho Chuuya tiên sinh.”
Di động lập tức bị rút ra.
“?!”
“Dazai tiên sinh trả lại cho em!”
Bằng vào ưu thế về chiều cao, Dazai Osamu dễ dàng khống chế được cô. Một tay cậu chống đầu cô, tay kia linh hoạt ấn điện thoại.
Ném trả điện thoại cho cô, số điện thoại của Chuuya đã bị xóa ỏ.
“Không cần chú lùn.”
“… Dục vọng chiếm hữu thật mạnh,” Iwanaga Kotoko nói thầm: “Vậy Odasaku tiên sinh cũng được, anh cho em số đi?”
“…”
Nhận thấy được hơi thở không vui từ Dazai Osamu, cô vội giành nói trước khi cậu kịp mở miệng: “Em phải về nghỉ ngơi.”
“Dazai tiên sinh tự xử lý vết thương đi, em sẽ nói yêu quái nhìn anh chằm chằm.”
Iwanaga Kotoko xoay người, nhưng cô phát hiện gậy chống của mình không nhúc nhích, cúi đầu nhìn lại mới phát hiện một đầu khác đang bị người nào đó nắm trong tay.
Đối diện tầm mắt cô, Dazai Osamu nhẹ giọng mở miệng.
“Đau.”
“Tôi đau.”
Sợi tóc cậu hỗn độn trước mặt, sắc mặt trắng bệch, máu thấm ra băng vải có xu thế mở rộng—
… Không thể mềm lòng!
Trong lòng Iwanaga Kotoko đang có một hồi giao chiến giữa thiên thần và ác quỷ, nhưng trên cô mặt vẫn duy trì lãnh đạm.
“Tôi sợ đau…”
Dazai Osamu run rẩy, đôi mắt nâu ướt át nhìn cô.
Vậy anh đi bệnh viện đi.
Nhìn dáng vẻ Dazai tiên sinh là muốn cho cô đi cùng, tuy rằng không rõ vì sao cậu lại thay đổi thế này, nhưng Iwanaga Kotoko phát hiện đây là một cơ hội tốt để ra điều kiện.
“Em bị Verlaine dọa sợ, không đi được.”
“Tôi có thể cõng cô.”
Dazai Osamu trả lời.
“Em đói bụng, vừa rồi Verlaine làm ảnh hưởng khiến em ăn bánh ke cũng thấy mất ngon.”
“Tôi đi ăn với cô.”
Dazai Osamu lại trả lời.
“Em muốn ăn chuối to của anh.”
“…”
Dazai Osamu im lặng.
A, đàn ông.
Như là phát hiện cô phải đi, Dazai Osamu buông cánh tay đang nắm gậy của cô ra, đổi sang nắm tay cô, giống như cô đã làm trong trò chơi, cậu mạnh mẽ đan ngón tay mình vào kẽ hở giữa các ngón tay cô.
Không cho đi.
Trong lòng ngượng ngùng, không thể dùng phương thức trực tiếp để biểu đạt, ngay cả bây giờ dùng động tác nhỏ này để biểu đạt cũng là cô nỗ lực nhiều lần kèm ép bức, bắt đối phương nhìn thẳng vào trong lòng mình với có chút tiến bộ.
Iwanaga Kotoko thở dài.
Dazai Osamu phát hiện cô mềm hơn, trên mặt nhiễm ý cười, cậu kéo cô đi ra ngoài.
“Đi thôi.”
“… Từ từ.”
Iwanaga Kotoko muốn viết địa chỉ liên lạc đưa cho chủ quán, để bọn họ cho người đến lấy tiền bồi thường.
Nhưng Dazai Osamu lấy giấy bút ném đi: “Không sao cả, Verlaine sẽ bồi thường hết.”
Anh xác định anh ta nghe lời vậy hả?
Đối diện với tầm mắt của cô, Dazai Osamu cong môi cười.
“Đây là dự đoán của tôi. Tất cả những gì tôi đoán trước đều sẽ thành thật.”
Ra bên ngoài, vệ sĩ đi đến với vẻ mặt ảo não.
“Xin lỗi cô chủ Iwanaga, tên kia bỏ chạy rồi.”
Vệ sĩ là cô nói yêu quái gửi định vị qua điện thoại cho anh ta.
Sau khi bị tai nạn xe cộ, trong nhà càng theo dõi cô chặt chẽ hơn, lần này vất cả lắm mới ra ngoài một mình được thì lại bị Verlaine tìm đến. Nhưng cũng may có vệ sĩ nên mới phá vỡ cục diện bế tắc giữ cô và Verlaine.
“Anh không sao là tốt rồi.”
Dị năng của Verlaine cũng không phải loại mà dị năng khác có thể so được.
“Nếu anh xảy ra chuyện gì thì chắc lại đổi sang tôi phải băn khoăn.”
Vệ sĩ nghe vậy chỉ cúi đầu thật sâu.
Iwanaga Kotoko nhớ tới trên đường đến đây cô đã thấy một phòng khám, cũng ở ngay trên sườn núi này, vì thế cô lập tức kéo Dazai Osamu đến đó.
Vệ sĩ đi theo với khoảng cách đủ để không quấy rầy bọn họ.
Đó là một căn nhà bằng ghỗ thiết kế theo phong cách châu Âu, ngoài cửa có treo một tấm biển gỗ cũ, viết hai chữ “Phòng khám.”
Mảnh vườn ngoài sân trước có trông cây leo và một cây hạnh, dưới cây hạnh nhân, dưới cây hạnh nhân có bộ bàn ghế màu trắng, chiếc bàn được phủ một chiếc khăn trải bàn hoa, bên trên có bày rổ quả hồng. Thỉnh thoảng có gió thổi qua, lá hạnh nhân rụng xuống bàn ghế.
Cả khu nhà đều khiến người khác cảm thấy thoải mái, có thể khiến lòng người an tĩnh.
Khẳng định phẩm vị của chủ nhân nơi đây cũng rất cao nhã.
Đi vào trong nhà, đến bước chân cũng không khỏi thả nhẹ.
“Quấy rầy.”
“Xin chào, xin hỏi hai bạn cần gì?”
Iwanaga Kotoko và Dazai Osamu đều sửng sốt.
Nguyen nhân chính là vẻ ngoài của đôi vợ chồng này giống Nakahara Chuuya tám chín phần… Không, phải nói là Chuuya tiên sinh giống bọn họ mới đúng!
Vợ chồng.
Diện mạo tương tự.
Rất khó để người khác không liên tưởng đến bố mẹ và con cái. Nhưng đặt trên người Chuuya tiên sinh thì không dùng được, bởi vì cậu ấy không phải người.
Nhưng mà…
Iwanaga Kotoko không nhịn được, lại nhìn hai vợ chồng kia.
Ngoài mặt mày ra, kể cả khí chất lẫn hành vi đều giống Chuuya tiên sinh đến mức muốn bỏ qua cũng không được.
Đến cả Dazai tiên sinh cũng có vẻ kinh ngạc… Chẳng lẽ có chuyện gì mà cô chưa tìm hiểu kỹ à?