• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài cửa bước vào hai lão ma ma.

Tả phu nhân chỉ tay vào Thẩm Tinh Phong đang quỳ dưới mặt đất, "Đem hắn nhốt vào sài phòng cho ta, trước trông chừng hắn cho thật kỹ."

Hai lão ma ma nghe lệnh hung hăng đi về phía Thẩm Tinh Phong.

Tả Dịu An thấy vậy cuống lên, mặc kệ ngày thường luôn luôn sợ hãi Tả phu nhân, nàng trực tiếp nói thẳng: "Mẫu thân, đệ ấy không phải là nam sủng của Hầu gia, người không cần phải làm khó đệ ấy."

Đó…Đó là người mà Tiêu Kì Hàn coi trọng hơn cả mạng sống của mình a.

Sắc mặt Tả phu nhân lập tức tối sầm lại, giọng nói càng thêm uy nghiêm, "Dịu An, con là đại tiểu thư của Thừa Tướng phủ, là nữ chủ nhân duy nhất của Ninh Nguyên Hầu phủ, cần gì phải nể mặt hắn ta mà quên đi thân phận của chính mình!"

"Mẫu thân, con không có…"

Ta phu nhân lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Tinh Phong đang bị hai lão ma ma giữ chặt lấy, trên môi nở nụ cười lạnh lùng, "Cho dù phu quân của con có thích nam nhân này, lại cưng chiều hắn thế nào đi chăng nữa, nhưng con mới là chính phi! Hơn nữa, hắn ta là nam nhân, ngay cả chức vị tiểu thiếp cũng chẳng thế sắc phong, cuối cùng cũng chỉ có thể nuôi trong phủ làm nam sủng mà thôi, con cần gì phải quan tâm hắn như vậy?"

Tả Dịu An bị Tả phủ nhân chặn họng chẳng thể nói được lời nào.

Tả phu nhân hùng hổ nói: "Con xuất thân từ Tướng phủ, nhất cử nhất động đều đại biểu cho Tướng phủ. Ở trước mặt một nam sủng lại nhẹ nhàng khiêm tốn, còn để cho hắn ta gọi mình là đại tỷ, như vậy là muốn để phụ thân con đối mặt với người bên ngoài như thế nào chứ?"

Mặt Tả Dịu An liền đỏ bừng.

Trông thấy Tả Dịu An như vậy, sắc mặt Tả phu nhân dịu đi một chút, sau đó liền kéo lấy tay Tả Dịu An, giọng nói đầy ẩn ý: "Con gái, tuổi tác con vẫn còn nhỏ, còn nhiều chuyện vẫn chưa hiểu, lại mới thành hôn có mấy tháng phu quân đã đem người từ bên ngoài về, để cho người ta trèo lên cổ con như vậy, sau này làm sao chấn chỉnh hạ nhân trong phủ đây?"

Tả phu nhân nhẹ giọng nói: "Con nói ta nghe xem, có phải tên nam sủng này khiến con chịu uất ức hay không?"

Tả Dịu An ngay lập tức lắc đầu.

Không phải, Tùy An làm sao làm sao lại khiến cho nàng cảm thấy uất ức được chứ!

Tả Dịu An gấp gáp, khuôn mặt đỏ bừng, nghiến răng nói: "Đệ ấy thế nào đi chăng nữa cũng là người của Hầu gia. Cứ cho là Tùy An không đúng đi chăng nữa, muốn đánh muốn nhốt, cũng phải chờ Hầu gia quay trở lại đã…."

"Nha đầu ngốc, nếu như con sợ phu quân mình thì để mẫu thân làm chủ thay cho con. Ta lại không tin, lúc phu quân con trở lại, vì bảo vệ tên nam sủng này có thể tính toán với nhạc mẫu hắn hay không?"

Tả Dịu An vô thức nhìn Thẩm Tinh Phong.

Thẩm Tinh Phong khẽ cau mày nhìn cô sau đó lắc lắc đầu.

Tả Dịu An sững sờ trong giây lát.

Tùy An…

Thẩm Tinh Phong ngoan ngoãn cúi đầu, trầm giọng nói: "Chuyện này không liên quan gì đến phu nhân cả. Phu nhân đang mang thai, không nên quấy rầy đến người chỉ vì chuyện như vậy."

Tả phu nhân cười lạnh, "Thật là khéo ăn khéo nói, đó là cách ngươi dụ dỗ Hầu gia trên giường về bên người của mình, đúng chứ?"

Thẩm Tinh Phong cũng nở nụ cười lạnh lùng không kém, "Đó là chuyện của Hầu gia, phu nhân nhúng tay hơi sâu vào chuyện này rồi. Phu nhân vừa rồi mỗi câu nói ra đều là Tướng phủ, ta thực sự không hiểu, có phu nhân Tướng phủ quốc gia nào lại thích đi quan tâm chuyện giường chiếu của người khác, ngài cũng không sợ chính mình làm mất mặt Tướng phủ sao?"

Thẩm Tinh Phong câu môi, nụ cười có phần xấu xa, cố ý chọt vào cái gai trong ngực Tả phu nhân mà nói: "Tái giá thì chính là tái giá, mãi mãi cũng không bằng chính thê…" (Tự nhiên nhớ đến câu: Cay nghiệt thì cay nghiệt nhưng lại là sự thật:))

Sắc mặt Tả phu nhân thay đổi đột ngột!

Bà ta không thèm quan tâm đến thể diện và thân phận tôn quý của mình, đập bàn đứng dậy, hất chén nước trên tay mình vào mặt Thẩm Tinh Phong, ngón tay không ngừng run rẩy.

"Ngươi….hỗn xược!"

Thẩm Tinh Phong mỉm cười chế giễu.

"Người đâu, lôi hắn ra ngoài, mau lôi hắn ra ngoài!"

Hai lão ma ma nghe thấy lập tức kéo Thẩm Tinh Phong ra khỏi cửa.

Tả Dịu An chỉ có thể chặt răng mà trông thấy Thẩm Tinh Phong bị lôi đi.

"Con đúng là quá nhu nhược! Để cho hắn ta đè đầu cưỡi cổ mình như vậy mà cũng chịu được! May mắn hắn ta chỉ là một nam nhân, không thể sinh con đẻ cái, bằng không nếu là nữ nhân, thì vị trí Hầu phủ phu nhân của con không phải đem dâng cho người ta sao?"

Tả Dịu An thấy bà tức giận như vậy không dám nói thêm gì cả, chỉ mong bà nhanh chóng rời đi rồi đem Tùy An ra ngoài.

Sau bữa tối,Tả Dịu An tiễn Tả phu nhân rời phủ, sau đó vội vã quay người đến sài phòng tìm người.

Người hầu trong sài phòng run rẩy quỳ dưới mặt đất: "Là Tùy An công tử sao? Tùy An công tử….đã bị Tả phu nhân đưa đi rồi ạ…."

"Cái gì?"

Cơ thể Tả Dịu An lảo đảo, suýt chút nữa thì ngất đi.

Đông Tuyết vội vàng đỡ lấy nàng, "Phu nhân, cẩn thận cơ thể người."

"Mau, chuẩn bị xe, cùng ta trở về Tướng phủ!"

Tả Dịu An vội vàng đến Tướng phủ đòi người.

Tả phu nhân trông thấy Tả Dịu An đến liền ngẩng đầu lên cười, "Con yên tâm đi, ta đã sai người đánh gãy chân hắn ta, đuổi hắn ta ra khỏi kinh, hắn ta có tài giỏi đến mấy đi chăng nữa cũng chẳng thế leo lên vị trí cũ được đâu."

Nghe thấy bà ta nói vậy, chân tay Tả Dịu An phát run rời khỏi Tướng phủ.

Nàng run rẩy nắm chặt lấy tay Đông Tuyết, "Nhanh, phái người đi tìm đệ ấy! Còn có, lập tức sai người đi báo cho Hầu gia!"

…….

Lúc Thẩm Tinh Phong tỉnh dậy, phát hiện ra chân phải của mình đã không còn cảm giác.

Nằm trên mặt đất lạnh lẽo, cậu thấy một thứ chất lỏng rơi xuống trên mặt mình.

Mưa rồi.

Cậu cố gắng mở mắt ra sau đó muốn đứng dậy, mới phát hiện ra chân phải của mình trông rất kì lạ.

Đã bị người đánh gãy rồi.

Thẩm Tinh Phong ngây người một hồi sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn xung quanh.

Vùng hoang vu hẻo lánh này, mưa càng ngày càng nặng, xung quanh bốn bề mênh mông không có lấy một bóng người.

Thẩm Tinh Phong khó khăn bò về phía trước, thân thể vừa động một chút cậu liền cảm thấy đau dữ dội, cậu chỉ đành nằm trên mặt đất, ngực phập phồng kịch liệt, sau đó cắn chặt lấy phục, từng chút từng chút một bò đến một gốc cây bên đường.

Y phục cậu từ lâu đã ngấm nước, cơ thể đau đớn lạnh lẽo. Một làn gió lạnh thổi qua, hơi lạnh liền nhanh chóng xuyên qua y phục chui vào trong xương cốt cậu.

Thẩm Tinh Phong ngồi dựa vào gốc cây một lúc, sau đó túm lấy nhánh cây bên cạnh, xé y phục buộc vào chỗ xương gãy của mình, lúc siết lại cổ họng không nhịn được mà rên lên hai tiếng, toàn thân căng cứng.

Cậu lúc này vừa đau vừa lạnh, không lâu sau cảm thấy nóng bừng, cả người như là bốc hỏa.

Đại khái là phát sốt rồi.

Thẩm Tinh Phong trong lòng nghĩ thầm mình thật là vô dụng, sự đau đớn và mệt mỏi bủa vây khiến thần trí cậu trở nên mơ mơ màng màng.

Cậu bị người khác gọi tỉnh dậy.

"A, tỉnh, tỉnh!"

Có người chọc chọc cành cây vào mặt Thẩm Tinh Phong.

Thẩm Tinh Phong đột ngột mở mắt ra, cảnh giác nhìn người đàn ông trung niên trước mặt mình, dáng vẻ hắn ta hàm hậu, đơn giản, lương thiện, có lẽ là người tốt.

"Tiểu huynh đệ, sao ngươi lại ở đây một mình?"

Thẩm Tinh Phong rốt cuộc nhìn thấy được nguồn sống, vội vàng nói: "Ta…ta gặp phải thổ phỉ, chân bị thương rồi! Ngươi có thể đưa ta về nhà được không, ta sẽ trả nhiều tiền hậu tạ ngươi!"

Người đàn ông ngồi xổm xuống, sau đó nhìn cái chân bị gãy của Thẩm Tinh Phong, cười nói, "Có thể a, bất quá trước tiên tìm đại phu xem cái chân của ngươi đã, nếu không đến lúc trở về nhà có lẽ sẽ hỏng mất a!" (Ơ sao mình thấy có gì bất ổn nhỉ:((

Thẩm Tinh Phong cắn chặt môi sau đó nhẹ nhàng nói "Cảm ơn" một tiếng.

Người nam nhân nọ cõng Thẩm Tinh Phong lên lưng.

"Ngươi cứ gọi ta là Đại Lưu ca đi."

"Đại Lưu ca."

Người đàn ông cõng Thẩm Tinh Phong trên lưng sau đó đi lòng vòng.

Xung quanh trở nên vắng vẻ hơn.

Thẩm Tinh Phong nhịn không được nói: "Ở đây có đại phu sao?"

Đại Lưu ca hắng giọng: "Gấp cái gì a? Ta về nhà lấy bạc đã."

Ánh mắt Thẩm Tinh Phong trầm xuống vài phần: "Ngươi thả ta xuống đi, ta không cần đi tìm đại phu."

"Ai, tiểu huynh đệ, sắp tới nơi rồi, gấp cái gì chứ!"

Vừa nói xong, trước mặt hiện ra một ngôi đền cũ bị bỏ hoang.

Đại Lưu thả Thẩm Tinh Phong xuống, vẫy vẫy tay: "A, đều ra đây, có người mới đến!"

Từ trong ngôi đền bước ra bảy tám người.

Đều là hài tử.

Có người chỉ tầm bảy tám tuổi, lớn hơn chút có lẽ bằng tuổi Thẩm Tinh Phong.

Tất cả đều mặc y phục rách rưới thủng lỗ chỗ, trên tay cầm bát vỡ, ngày lạnh lẽo như vậy mà những đứa trẻ ở đây một nửa là đi chân đất.

Ánh mắt chúng lạnh lẽo nhìn về phía Thẩm Tinh Phong.

Trong lòng Thẩm Tinh Phong gấp gáp, đây đều là….đều là ăn mày.

Cậu vừa mới né tránh tên cầm đầu liền bị người phía sau đạp ngã xuống đất. Chân phải đau đớn khiến cậu nhịn không được mà rên lên một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK