• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bên cạnh điện hạ không có người hầu hạ, sao ngươi dám như vậy chứ? Ta thấy ngươi là đang thiếu đánh đúng không? Còn không mau đi vào hầu hạ, đợi đến tối ta sẽ xử lý ngươi sau.”

Chiếc phất trần trên tay Lý công công đập mạnh vào đầu Thẩm Tinh Phong hai cái.

Thẩm Tinh Phong một lời cũng không nói, xoa xoa đầu, mặt không chút cảm xúc cầm tách trà đi vào bên trong.

Sau lưng cậu Lý công công nghiến răng ken két: “Tiểu súc sinh! Trà phải nóng bảy phần mới được!”

Tâm trạng Duẫn Tu Duệ hôm nay không được tốt, sắc mặt hắn đen kịt. Trong đại sảnh có một nam nhân trẻ tuổi mặc bộ y phục đen, tay cầm kiếm đang quỳ xuống, trông có vẻ rất hung hãn.

Đó là một người luyện võ.

Có lẽ là một ảnh vệ Hoàng gia ẩn náu ở bức tường trong cung điện này.

Nhìn thấy Thẩm Tinh Phong đi vào, người nam nhân nọ nhanh chóng đứng dậy “vù” một tiếng biến mất trước tầm mắt của cậu không chút dấu vết.

Thẩm Tinh Phong đăt trà xuống trước mặt Duẫn Tu Duệ.

Duẫn Tu Duê liếc cậu một cái: “Ngươi đã đi đâu?”

Thẩm Tinh Phong nhìn chằm chằm bàn chân của mình: “Đi dạo một vòng.”

Duẫn Tu Duệ chế nhạo: “Hỗn xược, ngươi nghĩ Hoàng cung là nơi thích đi đâu thì đi sao?”

Thẩm Tinh Phong không kiêu ngạo không tự ti nhìn xuống mặt đất: “Chính là ta đã đi dạo vô số lần trong Hoàng cung này rồi, đến cả viên ngói trên nóc nhà ở Thịnh Minh cung của điện hạ ta cũng từng lấy xuống trét bùn lên chơi đùa mấy lần. Nếu điện hạ cho rằng đám nô tài hạ tiện đã làm dơ bẩn nơi ở của ngài, sao không thỉnh với bệ hạ, phá bỏ bức tường cũ trong cung của Đại Chu, sau đó xây dựng lại một cái mới?”

Lồng ngực Duẫn Tu Duệ dâng lên hạ xuống một cách kịch liệt, đôi mắt lạnh lùng đỏ như máu dán chặt vào Thẩm Tinh Phong, hắn gật đầu cười: “Thẩm tiểu Tướng quân thật khéo ăn khéo nói, chẳng trách hồi đó nổi tiếng khắp kinh thành.”

Hắn cúi thấp đầu, vuốt ve miếng ngọc trên tay, sau đó ngẩng đầu lên cười: “Nghe nói Thẩm gia có bản lĩnh từ đời này qua đời khác, hơn nữa Thẩm Tướng quân lại là người kiện toàn, hổ phụ không sinh khuyển tử, con trai ông ấy nhất định cũng rất có bản lĩnh, bổn điện hôm nay thực sự muốn lĩnh giáo một chút.”

Bả vai Thẩm Tinh Phong lập tức đông cứng lại, vừa ngẩng đầu lên liền nghe thấy Duẫn Tu Duệ hạ lệnh: “Thập Tứ.”

Bóng đen lúc trước biến mất không chút bóng dáng ngay lập tức xuất hiện trong điện, cung kính quỳ xuống: “Tham kiến điện hạ.”

Duẫn Tu Duệ đứng lên: “Đây là ảnh vệ ưu tú nhất bên cạnh ta, tên Cố Thập Tứ, nhỏ hơn ngươi nửa tuổi nhưng cứ xem như các như cùng tuổi. Thẩm tiểu Tướng quân đã luyện võ từ nhỏ, nghĩ đến các ngươi trạc tuổi nhau,võ nghệ lại cao cường, không bằng tỷ thí một trận đi?”

Ánh mắt Thẩm Tinh Phong khẽ rung động.

Ba năm trước, kinh mạch tay chân của cậu bị cắt đứt, võ công của cậu cũng bị phế, cậu giờ sao có thể là đối thủ của một ảnh vệ Hoàng tộc được huấn luyện chuyên nghiệp chứ?

Duẫn Tu Duệ thấy sự bất an trong mắt cậu liền mỉm cười khinh miệt: “Thẩm tiểu Tướng quân sợ rồi sao? Nếu sợ thì quỳ xuống….” (Mịa ghét ghê thật chứ)

Thẩm Tinh Phong trực tiếp cắt đứt lời hắn: “Vậy thì tới đi.”

Duẫn Tu Duệ đột nhiên sững sờ.

Ngay cả Cố Thập Tứ đang quỳ trên mặt đất cũng không nhịn được liếc cậu một cái.

Một thanh kiếm với lưỡi dao sắc bén được ném tới bên cạnh chân của Thẩm Tinh Phong.

Thẩm Tinh Phong cúi người, nắm chặt thanh kiếm trong tay, lửa giận trong ngực bùng lên, giống như gió xuân tháng ba thiêu đốt vùng đồng bằng hoang vu, vừa nổi lên đã mất kiểm soát.

Cậu nhớ lại khi còn nhỏ, dường như cũng vào một ngày xuân như thế này, phụ thân lần đầu tiên đưa cậu đến sân tập võ.

Binh lính luyện tập phía xa đồng thanh kêu lên một tiếng kinh thiên động địa, phụ thân cậu hai mắt rực lửa.

“Tinh Phong, nam nhi mang dòng máu Thẩm gia ta trung quân ái quốc, hôm nay phụ thân sẽ dạy ngươi luyện kiếm, không cầu ngươi trở thành người đội trời đạp đất, chỉ hy vọng tương lại có một ngày, ngươi có thứ mình muốn bảo vệ, trong tay cầm kiếm, có thể bảo vệ nó một đời bình an.”

Thẩm Tinh Phong thở dốc rút kiếm ra, ánh sáng lạnh lẽo của thanh kiếm chìm xuống phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của cậu, huyết mạnh trong xương tủy lại sôi sục lên một lần nữa, cậu vung tay hất kiếm một cái, những bông hoa xinh đẹp rơi xuống tạo thành một vòng, mũi kiếm chĩa thẳng vào Cố Thập Tứ, “Xuất chiêu đi.”

Cố Thập Tứ sững sờ, lập tức rút thanh kiếm ra.

Thẩm Tinh Phong nghiến răng mấy lần, khi xoay người lại thanh kiếm của Cố Thập Tứ đã xuyên qua xương quai xanh của cậu ghim vào cây cột được chạm khắc bên trong điện.

Bộ đồng phục thái giám của Thẩm Tinh Phong bị máu nhuộm đỏ, máu theo mép kiếm rơi xuống từng giọt một.

Cố Thập Tứ như một con chim ưng nhìn chằm chằm vào cậu: “Ngươi không phải là đối thủ của ta.”

Môi Thẩm Tinh Phong run lên, sắc mặt tái nhợt vì mất máu, cậu nắm chặt trường kiếm trong bàn tay yếu ớt, đột ngột rút thanh kiếm ra khỏi người.

Máu không ngừng tuôn ra từ cái lỗ, thân thể Thẩm Tinh Phong lắc lư hai cái rồi đứng lại.

Duẫn Tu Duệ không chịu nổi mùi máu trong điện liền ra lệnh, “Lui xuống đi.”

Trước mắt Thẩm Tinh Phong tối sầm, khi quay đầu lại giẫm phải một vũng máu.

Duẫn Tu Duệ quay đầu nhìn Cố Thập Tứ: “Ngươi và hắn giao thủ với nhau, thế nào?”

Cố Thập Tứ thu kiếm lại, quỳ xuống nói: “Võ công của hắn rất tốt, có điều không có nội lực, không thể đả thương được ai.”

“Nếu như hắn có nội lực thì sao?”

Cố Thập Tứ nhíu mày.

Một người không có chút nội lực nào vậy mà chịu được gần mười chiêu dưới kiếm của hắn ta.

Cố Thập Tứ cúi đầu, “Nếu như có nội lực, võ công của hắn tuyệt đối không bại dưới tay thuộc hạ.”

Ánh mắt Duẫn Tu Duệ liền chìm xuống, không biết đang suy nghĩ gì, trầm tư nói: “Tất cả lui ra.”

Thẩm Tinh Phong vừa về đến phòng liền lập tức ngất đi.

Dưới thân chảy ra một vũng máu chói mắt, tiểu thái giám a Phúc trở về phòng lười biếng trực tiếp bước qua người cậu, khi bước qua nhìn thấy vết máu liền sợ hãi đến mức suýt chút nữa hồn bay phách tán, vội vã chạy đi tìm Lý công công.

Lý công công lạnh lùng liếc nhìn a Phúc: “Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy, đến Thái y viện lấy chút thuốc không phải tốt rồi sao?”

Chỉ dựa vào thuốc của Thái y viện, vết thương trên người của Thẩm Tinh Phong làm sao có thể lành lại, cả người cậu trắng bệch trong suốt như viên ngọc minh châu, toàn thân lạnh lẽo.

A Phúc tuổi còn nhỏ, tâm không có ý xấu, cậu đoán rằng Thẩm Tinh Phong sẽ không qua khỏi đêm nay, vì vậy nước mắt lưng tròng ngồi trên giường xoa xoa tay y.

Hai bàn tay bị xoa đến đỏ hết cả lên, nhưng thân thể Thẩm Tinh Phong càng ngày càng lạnh, chẳng có chút ấm áp nào.

Những thái giám khác trong phòng sợ xui xẻo liền chạy sang phòng bên cạnh chen chúc nhau ngủ, chỉ còn lại một mình a Phúc ở lại với Thẩm Tinh Phong.

Khi sắc trời đang chìm dần xuống, Thẩm Tinh Phong đột nhiên tỉnh lại.

A Phúc vừa cả kinh vừa vui mừng: “Ngươi tỉnh lại rồi! Ngươi có muốn uống chút gì không?”

Cậu vội vàng muốn đi rót trà cho Thẩm Tinh Phong.

Thẩm Tinh Phong giữ cậu lại.

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Tinh Phong, đôi mắt cậu tỉnh táo lý trí, a Phúc cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, nghĩ rằng đây hẳn là hồi quang phản chiếu.

Qủa nhiên, cậu nghe thấy Thẩm Tinh Phong nói: “Lấy bổng lộc hàng tháng của ta, mua cho ta một bộ y phục màu xanh lam, còn lại…ngươi giữ lấy, không cần an táng, chỉ cần ném xuống hố chôn tập thể cho chó hoang ăn là được rồi.:((((((

Thẩm Tinh Phong nói xong, hai mắt liền nhắm lại, hơi thở liền trở nên yếu ớt.

A Phúc “òa” lên một tiếng liền bật khóc.

Đang than khóc thảm thiết, cậu cảm thấy sau gáy đau dữ dội, tiếng khóc vẫn còn đang dở dang trong cổ họng, cả người vì đau đớn liền ngã quỵ xuống.

Người trong bóng tối liền nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Tinh Phong, động tác nhẹ nhàng như sợ mạnh bạo người trong lòng sẽ tan biến, trong miệng lại phát ra âm thanh lại nghiến răng nghiến lợi: “Để chó hoang đến ăn….Thẩm Tinh Phong, sao ngươi lại nhẫn tâm đến như vậy…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK