Dương công công không để ý đến biểu hiện khác lạ của người trước mặt, lại nói tiếp: “Sau khi vương triều trước bị lật đổ, đám vương tôn công tử đáng chết kia đều bị giết, một nhà Thẩm gia đương nhiên không thoát được, chỉ là năm đó Thẩm Tinh Phong vẫn chưa tròn mười bốn mới giữ lại được một mạng.”
Dương công công cười nhăn nhở, khoa trương nói: “Đây là lòng tốt của bệ hạ chúng ta a!”
Ánh mắt Tiêu Kì Hàn trở nên lạnh lẽo hơn.
“Chỉ là tên nô lệ hèn mọn này không biết ơn, lần nào cũng ăn nói lung tung, làm trái ý các cung nhân, năm ba ngày lại dính đánh, ăn roi vào thì mới thành thực! Nhờ ân huệ của bệ hạ hắn mới lưu lại được một mạng chó, vậy mà còn không biết trân trọng….”
Tiêu Kì Hàn đánh gãy lời hắn, “không biết công công có thể đưa người đến cho bổn hầu xem xem?”
“Hầu gia này là……”
“Bổn hầu có chút ân oán với tiền triều Thẩm gia vẫn chưa giải quyết.” Tiêu Kì Hàn đoạn nói xong liền tháo xuống mặt dây chuyền ngọc bích quanh eo của mình.
Dương công công hết sức hoảng sợ, vội vàng nói: “Nô tài không dám, Hầu gia không cần khách khí như vậy, nô tài lập tức đưa hắn đến cho Hầu gia xem.”
Một lát sau, con trai tướng quân tiền triều – Thẩm Tinh Phong – quý công tử nổi tiếng một thời trong Kinh, đứng trước mặt Tiêu Kì Hàn với những vết roi đẫm máu khắp người.
Từ lúc bị đè lại đứng trước mặt Tiêu Kì Hàn, cậu cúi gục đầu xuống, không biết đang suy nghĩ gì, cả người đứng thẳng không nhúc nhích.
“To gan, thấy Điện hạ cùng Hầu gia còn không mau quỳ xuống cho ta!”
Dương công công ấn cậu quỳ xuống, thiếu niên mười bảy tuổi vừa mới bị tra tấn trông rất suy nhược, tuy cao nhưng lại gầy, suy nghĩ một chút sau đó khom lưng nặng nề quỳ xuống phiến đá lạnh lẽo cứng rắn kêu “đông” một tiếng.
Cái trán đau nhức của Thẩm Tinh Phong đổ mồ hôi nhễ nhại, đầu gối đau đớn như bị kim châm dày đặc đâm vào, cậu nhanh chóng cắn chặt môi dưới, nuốt cơn đau vào bụng.
Đau đớn, từng bộ phận trên cơ thể đau đến không chịu nổi, trong miệng Thẩm Tinh Phong tràn đầy máu ngọt, hai vai lắc lư run rẩy, như thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.
Tiêu Kì Hàn dùng chiếc quạt gấp nhẹ nhàng nâng cằm Thẩm Tinh Phong, chậm rãi đem đầu cậu ngẩng lên.
Bốn mắt đối diện nhau, khi nhìn rõ người trước mặt, đồng tử Thẩm Tinh Phong đột nhiên kinh ngạc mở to ra.
“Tinh Phong công tử, dạo này khỏe không, ba năm không gặp, liệu công tử còn nhớ ta chứ?”
Chiếc quạt nhẹ nhàng vỗ vỗ vào gò má nhuốm máu của Thẩm Tinh Phong, giọng nói của Tiêu Kì Hàn lạnh như thể sắp đóng băng.
Thẩm Tinh Phong ngơ ngác nhìn Tiêu Kì Hàn, tên ăn xin nhỏ bé ăn mặc rách rưới năm đó, nay lại ăn mặc đẹp đẽ, thực sự là một bước lên mây.
Dương công công vừa gọi hắn là Hầu gia….
Ồ, hắn đã là Hầu gia rồi sao?
Phải mất một lúc Thẩm Tinh Phong mới có thể nhận ra Tiêu Kì Hàn trong quá khứ với vị Hầu gia trước mặt này, cậu đưa tay ra hất chiếc quạt gấp đi “ba” một tiếng.
“Ồ, con trai của kĩ nữ, Thẩm Tinh Phong ta làm sao có thể quên được!”
Dương công công sắc mặt đại biến.