Tiêu Kì Hàn sờ tay vào gáy quạt mát lạnh, không mặn không nhạt câu môi: “Hắn ta còn có một muội muội.”
Ba năm trước, trong trận Hổ Vũ Môn, tướng quân Thẩm Hành Chi mang theo hai trăm tàn quân đến bảo vệ tường thành cuối cùng của Chu quốc.
Thẩm Hành Chi cuối cùng tử trận, vợ và con gái lớn của ông rút kiếm tự vẫn tại chỗ, hi sinh xương máu vì lá cờ Chu quốc. (Câu này kiểu như quyết tử cho tổ quốc quyết sinh, nhưng mk kb dịch ntn cho hay)
Sau khi tân Hoàng đế lên ngôi, với thân phận là tướng quân tiền triều, Thẩm gia một nhà trên dưới đều bị mang ra chém đầu.
Duy chỉ có Thẩm Tinh Phong chưa đầy mười bốn tuổi cùng một muội muội bảy tuổi yếu ớt sống sót.
Tuy nhiên sự sống bất quá cũng chỉ như kéo dài chút hơi tàn.
Thẩm Tinh Phong bị đày làm nô lệ, sau đó bị chuyển đến Huấn hình ti, về phần muội muội của cậu…..
Đôi mắt Tiêu Kì Hàn hơi nheo lại, khóe môi lại cong lên. (Đoạn này hoang mang ghê, có khi nào tên này đưa cô bé vào kĩ viện không:( nếu như thế thì tội quá)
Duẫn Tu Duệ không nhìn thấy tia sáng lạnh lẽo trong mắt Tiêu Kì Hàn, mỉm cười nói: “Ra là như vậy. Ta nghe nói, Thẩm gia toàn những người trung thành lại còn hung dữ, làm sao có thể chấp nhận bị ức hiếp ở một nơi như Huấn hình ti, hóa ra là vì nguyên nhân này.”
Một khi nô lệ thấp hèn trong Huấn hình ti tự sát, người nhà cũng sẽ bị liên lụy theo.
Thẩm Tinh Phong còn phải chiếu cố muội muội, sợ là không dám tự sát.
Sau khi Tiều Kì Hàn rời đi, Thẩm Tinh Phong thiếp đi một giấc dài.
Trong lúc đầu óc còn mơ hồ, cậu nghe thấy tiếng chửi bới của Dương công công bên tai, sau đó là tiếng roi vụt trên người cậu, từng roi từng roi một cứ thế rơi xuống.
Nhưng là cậu thực sự đau đến không thể cử động được, vừa hít một hơi liền cảm giác được da thịt đau đớn, sau đó dần dần mất đi cảm giác, chẳng cảm nhận được đau đớn nữa, mí mắt nặng trịch, ngất lịm đi.
Hai năm trước, ngay cả khi đứt gân và mất hết võ công, cậu cũng chưa bao giờ cảm thấy đau đớn nhục nhã như thế này.
Thẩm Tinh Phong lên cơn sốt cao, kéo dài suốt ba ngày liền không dứt.
Người ở Huấn hình ti cho cậu uống thuốc, cuối cùng cũng giữ lại được một mạng.
Ngày thứ tư, Thẩm Tinh Phong lại quay trở lại thân phận làm nô lệ.
Việc bị xâm phạm giống như là một giấc mộng, sau khi Tiêu Kì Hàn rời đi, cậu vẫn là một nô lệ trong Huấn hình ti.
Công việc thường ngày của Thẩm Tinh Phong là phụ trách giặt y phục.
Mười bảy tuổi, cái tuổi đáng lẽ ra phải được phát triển cả về thể chất và tinh thần, nhưng mà cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, lâu lâu lại bị lôi ra đánh đập, hàng ngày còn phải lao động khổ sai để đổi lấy miếng cơm manh áo.
Cái thứ cơm khó nuốt trôi này, may mắn lắm thỉnh thoảng mới được ăn một hai miếng.
Phần lớn đồ ăn mà cậu nhận được chỉ là vài cọng rau và ít nước cháo loãng, thậm chí một hạt cơm cũng là điều xa xỉ.
Những người ở đây đều biết cậu từng là công tử con nhà quyền quý – một tướng quân trẻ tuổi được Hoàng đế đời trước coi trọng, để lấy lòng tân Hoàng, cậu trở thành mục tiêu khi dễ của hầu hết mọi người trong Huấn hình ti.
Con của bại tướng tiền triều, dù cho có bị chà đạp thành cát bụi, ai mà quan tâm chứ?
Thẩm Tinh Phong bị phế đi võ công, sức lực rất yếu, giặt xong một chậu y phục cũng hết cả một ngày.