Mục lục
Thần y vương phi: Vương gia tránh ra (full) – Triệu Khương Lan – Truyện tác giả: Sủng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 332

Ngay cả Mai Hương- người mới đến đây được vài ngày cũng gật đầu: “Nô tỳ có thể nhìn ra quan hệ giữa Vương phi và Vương gia rất tốt.”

Nàng gật đầu, có chút lơ đễnh.

Thực ra, cho đến bây giờ nàng vẫn chưa rõ tình cảm giữa mình và Mộ Dung Bắc Uyên là loại tình cảm gì..

Ngay từ khi bắt đầu, tất cả những gì nàng muốn là một cuộc sống yên ổn và không để người khác dễ dàng ức hiếp mình nữa.

Sau đó, mối quan hệ giữa họ ngày càng thân thiết, nàng cũng cảm thấy rất vui khi đạt được điều đó.

Một vị phu quân sẵn sàng đối xử tốt với mình thì nhất định sẽ tốt hơn một vị phu quân suốt ngày oán giận mình.

Thậm chí họ cũng đã có hành động thân mật nhất.

Có lẽ bây giờ Mộ Dung Bắc Uyên thích nàng. Vậy còn nàng thì sao? Nàng cũng thích Mộ Dung Bắc Uyên sao?

Nghĩ đến đây, cây kim trong tay nàng chợt rung lên.

Mũi kim đâm vào một điểm trên đầu ngón tay, Sở Sở vội vàng kêu một tiếng: “Vương phi cẩn thận!”.

Triệu Khương Lan hờ hững xua tay: “Không sao”  Mộ Dung Bắc Uyên bước vào Tịch Chiếu Các, nhìn thấy những mảnh vải vụn trên bàn.

Hắn đã đoán ra được điều gì, trong lòng vui mừng khôn xiết liền quay đầu hỏi Triệu Khương Lan: “Hôm nay Vương phi bận làm gì vậy? Ta nghe Chu Khiết nói nàng đi ra ngoài mua ít đồ. Nếu nàng cần gì thì cứ sai hạ nhân đi mua là được rồi.”

Triệu Khương Lan vừa nhìn thấy nụ cười không che giấu được trong mắt hắn, nàng liền biết Mộ Dung Bắc Uyên đây là chiếm lợi còn khoe mẽ.

Nàng không nói với hắn, ngược lại còn cố ý lạnh nhạt nói: “Thần thiếp mua đồ của nữ nhân, không tự mình đi dạo xem thì làm sao biết được có vừa ý hay không? Có nói ra ngài cũng không hiểu đâu”.

Mộ Dung Bắc Uyên đi tới, áp vào mặt nàng: “Thật sự chỉ mua đồ cho mình nàng, không có mua những thứ khác sao?”

Triệu Khương Lan trịnh trọng gật đầu: “Tất nhiên rồi” Trong lòng hắn rất muốn nói rằng nàng là một kẻ lừa đảo.

Nhưng hắn lại cảm thấy lúc này nói toẹt ra cũng không hay, sau này nhận được lễ vật mới bất ngờ.

Vì vậy, Mộ Dung Bắc Uyên kìm lại, lại nói với Triệu Khương Lan vài câu rồi mới đứng dậy đi đến Lạc Hương Các..

Triệu Khương Lan nhìn ra được, mỗi khi phải đến Lạc Hương Các thì tâm trạng của Mộ Dung Bắc Uyên sẽ không được tốt.

Nhưng lại không biết, đợi khi hắn đến đó, tâm trạng của hắn càng trở nên tồi tệ hơn.

Thẩm Hi Nguyệt đang dạy dỗ hạ nhân ở trong viện.

Một tiểu nha đầu lạ mắt quỳ xuống trước bậc thềm, đầu tóc rũ rượi, miệng không ngừng nói: “Trắc phi, nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên tùy tiện nói chuyện của chủ tử, nô tỳ không dám làm vậy nữa”

Mộ Dung Bắc Uyên tuy không muốn quản nhiều nhưng cũng không khỏi hỏi một câu: “Làm sao vậy?”

Thẩm Hi Nguyệt tựa hồ vừa nhìn thấy hắn liền dán đến gần người hắn: “Vương gian

Trong lòng hắn nổi lên một trận ớn lạnh, hắn không chút lưu tình kéo người ra xa: “Xảy ra chuyện gì? Nói cho bổn vương nghe xem”

“Còn không phải do con nha đầu này không hiểu phép tắc hay sao! Chuyện gì cũng dám nói lung tung trước mặt thần thiếp, thân thiếp vì quá tức giận nên mới phạt nàng ta.

Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy mất kiên nhẫn, nhưng vẫn nhẫn nhịn hỏi tiếp: “Nàng ta nói cái gì?”

Thẩm Hi Nguyệt trừng mắt nhìn ả nô tỳ, khiến nàng ta tự mình kể ra đầu đuôi câu chuyện.

“Vương gia, là phu nhân của Liên phủ đã mời trắc phi cho người đến thăm hỏi, trắc phi phái nô tỳ đến. Liên phu nhân hỏi nô tỳ về quan hệ giữa Sơn vương và Vương phi của chúng ta. Nô tỳ đã nói sự thật rằng hai chủ tử rất tâm đầu ý hợp. Ai ngờ rằng, Liên phu nhân lại trông có vẻ đau khổ và nói rằng cuối cùng nàng ấy đã biết lý do tại sao Vương phi lại muốn nhắm vào nàng ấy rồi”.

“Liên phu nhân nói rằng gần đây nàng ấy đã nghe rất nhiều lời đàm tiểu bên ngoài, nói rằng mối quan hệ giữa Vương phi nhà chúng ta và Sơn vương có chút kỳ lạ. Vốn dĩ nàng ấy không hiểu tại sao Vương phi lại luôn nhắm vào mình. Bây giờ mới hiểu ra, sợ rằng Vương phi không vui vì nàng ấy từng là vị hôn thê của Sơn vương điện hạ. Hơn nữa mấy ngày trước, Liên công tử còn vô tình đâm bị thương Sơn vương, điều này càng đắc tội với ngài ấy, nghĩ lại điều đó càng khiến Vương phi không hài lòng.”

Nghe xong câu chuyện Mộ Dung Bắc Uyên liền cười lạnh: “Cái quái gì vậy! Chuyện của Sơn vương thì liên quan gì đến Vương phi của bổng vương. Là kẻ nào đã tung ra những chuyện vô căn cứ này, ngay cả người trong Liên phủ cũng mặt dày mà tin vào nó. Tự bản thân Lâm Uyển Tây dùng những thủ đoạn hèn hạ khiến Vương phi tức giận, nhưng lại dám nói rằng Vương phi không đúng. Quả thật là một mưu kế hoàn hảo”

Khi nghe được những lời mà Mộ Dung Bắc Uyên bảo vệ cho Triệu Khương Lan, Thẩm Hi Nguyệt liền cảm thấy buồn bực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK