Chương 1933
“Sao điện hạ dám đến mà chẳng kiêng nể gì cả vậy, không sợ hoàng thượng tìm được Khương Lan sao?”
“Nhạc phụ yên tâm, phụ hoàng đã đồng ý với bổn vương rồi, sẽ không lại ngăn cản chuyện của chúng ta nữa. Khương Lan đâu rồi?”
Triệu Đường khó xử chỉ về phía hậu viện: “Bây giờ con bé có chút không thoải mái.”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe vậy thì khẽ giật mình, bước vào trong.
Triệu An Linh ngủ gật trong phòng, vừa nghe thấy có động tĩnh liền tỉnh dậy.
Thấy Mộ Dung Bắc Uyên đến, nàng giật mình hỏi: “Tỷ phu, sao huynh lại đến đây? Không phải đã nói là tạm thời không gặp nhau sao?”
“Tỷ tỷ của muội không thoải mái sao, nàng ấy có chuyện gì vậy, chẳng lẽ bị cảm lạnh?”
Triệu An Linh tức giận hừ một tiếng: “Tối hôm qua đến Sơn Vương Phủ một chuyến, trở về thì trở thành cái dáng vẻ quái quỷ này. Huynh không biết đâu, tối qua tỷ ấy sốt đến nỗi không nói được tiếng nào.”
Mộ Dung Bắc Uyên mở to hai mắt nhìn: “Muội nói cái gì, tối hôm qua nàng ấy đến Sơn Vương Phủ?
Được rồi, đến Sơn Vương Phủ làm gì?”Là do Hứa trắc phi đã đến mời, nói là thân thể của Sơn Vương điện hạ không khỏe, muốn tỷ ấy giúp gì đó. Muội cũng không biết cụ thể cho lắm.”
“Lúc nào thì nàng ấy về lại nhà họ Triệu”
“Dù sao thì về cũng rất trễ, mười hai giờ hơn.”
Hắn nhớ lại lời Chu Khiết nói.
Rõ ràng Chu Khiết có đến Sơn Vương Phủ một chuyến, mượn binh lính trong phủ của Mộ Dung Bắc Hải rồi mới vào trong rừng chi viện cho mình.
Nhưng căn cứ vào khoảng thời gian này, lúc đó Triệu Khương Lan cũng phải ở trong Sơn Vương Phủ.
Vì vậy, nàng ấy không thể không biết rõ là mình đã đến cầu Minh Nguyệt, có thể Mộ Dung Bắc Hải đã mơ thấy chuyện có liên quan đến tiếng đàn, chắc chắn cũng đã uống máu của Triệu Khương Lan.
Hô hấp Mộ Dung Bắc Uyên trì trệ, bước dài đến bên cạnh Triệu Khương Lan.
Quả nhiên nàng vẫn còn đang mê man, tinh thần uể oải.
Tuy hắn không am hiểu về y thuật, nhưng để ý từ trong hơi thở của Triệu Khương Lan, có thể thấy nàng bị nội thương rất nặng.
“Nàng ấy bị nội thương?”
“Đúng vậy!”
Mộ Dung Bắc Uyên nắm chặt lấy ngón tay: “Đồ ngốc này!”
Hắn đỡ người nàng dậy, từ phía sau truyền một nội lực vào trong cơ thể nàng.
Triệu Khương Lan không thông võ nghệ nên không biết điều hòa, cơ thể không hiểu mà nóng lên.
“Nóng, khó chịu.”
Nàng lẩm bẩm một câu.
Mộ Dung Bắc Uyên nắm vành tai của nàng: “Nàng cũng biết không thoải mái sao! Vậy mà nàng còn dám liều mình đi cứu ta, đồ ngốc, cứu ta đã không biết nói một tiếng, lại còn để cho Chu Khiết gạt ta.”
Hắn đau đớn ôm nàng vào trong ngực, Triệu Khương Lan bị giày vò cuối cùng cũng tỉnh lại.
“Uyên nhi? Chàng, sao chàng lại đến đây.”
“Ta mà không đến thì nàng đã giấu ta chuyện này mãi rồi. Vì cứu ta nên nàng mới bị thương đúng không?”
“Không có, là do ta không cẩn thận…”