Chương 178
Xem ra Mộ Dung Bắc Uyên thật sự hoàn toàn không thèm để ý đến trong sạch của nàng rồi! Việc này làm sao có thể khiến nàng ta cam tâm cho được?
Lúc này Triệu Khương Lan phải người tìm đến Khê Hà, lòng dạ Thẩm Hi Nguyệt càng nảy sinh do dự.
Nhưng trong lòng nàng ta lại lo sợ nếu như Khê Hà không đi thì làm sao có thể thăm dò ý tứ của Triệu Khương Lan được.
Cho nên Thẩm Hi Nguyệt nhìn về phía Khê Hà, trong ánh mắt mơ hồ có ý cảnh cáo: “Khê Hà, nếu vương phi đã sai người tới mời thì người cứ đi xem thử đi.” Khê Hà chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo, vừa mới được dẫn tới trước mặt Triệu Khương Lan, chỉ thấy nàng ngồi ngay thẳng, một đôi mắt phượng nặng nề nhìn chính mình. Cái nhìn này khiến Khê Hà sinh ra sợ hãi, cúi thấp đầu chờ đợi.
Ánh mắt Triệu Khương Lan cũng di chuyển xuống, rơi vào trên đôi tay đặt ở trước mặt nàng ta.
Nàng ta không phải nha hoàn làm việc nặng nhọc nên ngón tay đầy đặn trắng như tuyết như thể tya của tiểu thư nhà nào.
Mà trên mười ngón tay rõ ràng chính là sơn móng tay màu đỏ.
Lại nhìn ngón út của tay trái, quả nhiên màu đỏ bị bong tróc phân nửa, không khác gì so với lời Tiểu Dương nói:
Tốt lắm, Thẩm Hi Nguyệt, quả đúng là Thẩm Hi Nguyệt
Triệu Khương Lan chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều giận đến phát run, nếu như có thể thì nàng rất muốn xách đạo đi chém người phụ nữ có lòng dạ rắn rết kia ngay lập tức.
Khê Hà trông thấy nàng nhìn mình chằm chặp thì càng hãi hùng.
Nàng ta nghĩ thầm không phải là nàng đã biết điều gì rồi chứ nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không có khả năng đó.
Nếu người trung gian đó dám làm mối thì hả lại có thể tự làm mình bại lộ, tự dưng rước họa vào thân. Huống hồ lúc đầu khi nàng ta đi tìm người rõ ràng là đã mang theo mũ sa che lại, cho dù là ai cũng không thể nhận ra.
Nghĩ như vậy, Khê Hà lại có chút sức mạnh.
Nói không chừng là Triệu Khương Lan bị sơn phỉ động tay động chân nên trong lòng có nỗi bực dọc muốn tìm người phát tiết mà thôi.
Vương gia không tỏ ra bên ngoài, nhưng lúc không có ai thì cũng chưa chắc đã không nổi giận với nàng nên đương nhiên là nàng muốn tìm trắc phi gây khó dễ.
Hừ, ngang ngược cái gì, không phải chỉ là một ả đàn bà bị sơn tặc làm ô uế hay sao? Nàng ta thầm nhục mạ ở trong lòng, nét mặt cũng mang thêm vài phần không kiên nhẫn: “Vương phi tìm nô tỳ tới rốt cuộc là vì chuyện gì? Nếu không có phân phó thì nô tỷ xin về trước, nô tỳ không thể rời chỗ trắc phi lâu được.”
“Đứng lại!”
Triệu Khương Lan lớn tiếng mở miệng: “Bổn cung còn chưa lên tiếng, ngươi đã dám tự ý bỏ đi? Trong mắt người còn có người chủ tử như bổn cung nữa chăng?”
“Vương phi nói gì vậy, nếu không phải coi ngâif là chủ tử thì hà cớ gì nô tỳ lại tới chỗ này chứ?”
“Hồng Mai vào đây.” Sắc mặt Triệu Khương Lan lạnh nhạt, gần như đang cố nén sự kíhc động muốn giết nàng ta lại, nói với Hồng Mai: “Vả miệng nàng ta cho bổn cung”
“Dựa vào cái gì chứ?” Khê Hà vừa vội vừa sợ, phản bác theo bản năng. “Dựa vào cái gì?” Triệu Khương Lan nở nụ cười: “Dựa vào việc ngươi bất kính đối với vương phi, bổn cung tiện thể dạy ngươi quy củ. Đánh mười cái cho ta, đánh thật mạnh vào!”
Hồng Mai thấy thái độ của Triệu Khương Lan không phù hợp, ban đầu không dám ra tay đối với người của Thẩm Hi Nguyệt nhưng lúc này lại không dám khuyên.
Nàng ấy chỉ có thể giơ tay lên vả mặt Khê Hà.
Mới vừa bị đánh hai cái, Khê Hà đã muốn giãy dụa, Sở Sở cũng đi ra từ phía sau để đè xuống người, để cho nàng ta không nhúc nhích được.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Triệu Khương Lan, mười cái tát này không hề nhẹ chút nào, mặt Khê Hà chẳng mấy chốc đã sưng tấy lên. “Trở về nói cho Thẩm Hi Nguyệt biết đừng có làm mấy trò mờ ám nữa. Bổn cung biết hết tất cả những chuyện xấu xa mà nàng ta lén lút làm cả rồi, còn dám xằng bậy thì chúng ta cử chống mắt lên mà xem.”