Chương 167
Sợ rằng thế nào, không cần Đông Diêu nói ra cặn kẽ, Triệu Khương Lan cũng đã có thể đoán ra được.
Mộ Dung Bắc Uyên che giấu cũng chỉ vì nghĩ thay cho danh dự của nàng, lần này Ninh Vân chẳng qua là mượn lý do xem bệnh để vạch trần sự thật,
Tâm tư thật ác độc.
Nàng vẫn còn đang nghĩ thì Giang Dương cũng đến rồi. Nhìn thấy Triệu Khương Lan, Giang Dương kinh ngạc hô lên một tiếng: “Vương phi, người đã trở về?”
“Ừ” Triệu Khương Lan có chút bất ngờ, xem ra Mộ Dung Bắc Uyên định đưa Giang Dương đi thay nàng. “Nếu như bản cung chưa quay lại, người định sẽ nói như thế nào?”
Giang Dương gãi gãi đầu: “Dựa theo ý của vương gia, sẽ nói răng người bị bệnh truyền nhiệm.
Triệu Khương Lan nở nụ cười, đây cũng coi như một ý kiến hay.
Nếu như trong cung đã có lời mời, vậy bọn họ cũng không thể chậm trễ được nữa.
Triệu Khương Lan nhìn về phía đám người sau lưng, với Mộ Dung Bắc Uyên: “Bọn họ là những người đã cứu ta, sự việc phức tạp trong đó ta sẽ giải thích với vương gia rõ ràng. Nhưng giờ đã quá muộn rồi, vẫn nên để Giang quản sự sắp xếp phòng khách trước, thu xếp ổn thỏa cho bọn họ ở lại đã.
Mộ Dung Bắc Uyên lúc này mới chú ý đến bọn họ, gật đầu tỏ ý một chút.
Những người đi đầu nhìn qua rất có phong độ, không hề giống kẻ bắt cóc.
Hắn không nói gì, chỉ dặn dò Giang Dương sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ.
Triệu Khương Lan nói với bọn họ “Có chuyện gì để ngày mai rồi nói, các ngươi nghỉ ngơi trước đi Nói xong, nàng vội vàng theo Mộ Dung Bắc Uyên vào cung
Trên đường vào cung, Triệu Khương Lan lợi dụng linh lực tìm ra một cái hòm giải phẫu
Mộ Dung Bác Uyên vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, hạn cầm lấy tay áo của nàng loay hoay kéo trước kéo sau, trên mặt lỏe lên một tia thán phục. “Nhưng mà, nàng lấy hòm giải phẫu để làm gì vậy?” Hãn nhìn thấy các loại dao khác nhau trong đó, vẫn luôn cảm thấy nàng đang dự tính làm chuyện gì.
Triệu Khương Lan khéo léo mim cười: “Lát nữa rồi huynh sẽ biết. Ninh Vân công chúa khua chiêng gõ trống đến mời ta, ta đâu thể không tăng lại nàng ta một phần lễ vật lớn chứ “Kẻ cướp nàng đi ngày đó rốt cuộc là ai? Thật sự là sơn tặc sao?”
Nàng ừ một tiếng: “Là sơn tặc, chỉ là có người cổ ý sắp xếp “Nàng bị bắt vào sơn trại, những người cứu nàng kia lại là chuyện gì vậy?”
“Không phải, trên đường ta nhận thấy người bắt cóc ta không phải người của mình, liền nhân lúc hắn không phòng bị, dùng trầm cải giết chết người kia”
Mộ Dung Bắc Uyên híp mặt. “Nàng vậy mà lại giết người? “Để bảo vệ mình, bất đắc dĩ mà thôi. Nhưng con ngựa kia cũng bị sợ hãi, dưới tình thế cấp bách ta bị nó đã ra ngoài, rơi xuống sườn núi mất đi ý thức. Lúc ta tỉnh lại đi được một đoạn đường thi đụng phải một đội thương nhân, liền xin bọn họ cứu ta.
Nàng nói rất hợp tình hợp lý, Mộ Dung Bắc Uyên tạm thời không nghi ngờ gì, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là nghĩ đến việc nâng bất đắc dĩ phải tự tay giết một người, trái tim hàn lại co thất lại. Triệu Khương Lan là đại phu, đôi tay cứu người này lại phải đi giết người, nàng chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Sự việc cụ thể vẫn nên chờ đến ngày mai rồi bản bạc.
Trong lúc bọn họ nói chuyện thì đã tiến vào cung.
Ma ma đi trước một bước lên thì thầm trước mặt Ninh Vân: “Công chúa, lão nô nhìn thế nào cũng không thấy Thần vương điện hạ có nửa phần căng thẳng, liệu không phải là vương phi thực sự ở trong phủ chứ
Ninh Vân lạnh lùng hừ một tiếng: “Người nghĩ quá nhiều rồi, vị hoàng huynh kia của ta am hiểu nhất là giấu giếm, Triệu Khương Lan tuyệt đối sẽ không ở trong phủ. Người của bọn họ lên đi tìm có lẽ đã tìm đến phát điện mà không thấy bóng dáng của nàng ta, nếu không vừa rồi nàng ta nhất định đã đi cùng người rồi. Hoàng huynh chẳng qua là muốn kéo dài chút thời gian để nghĩ đối sách mà thôi.”
“Tiếc rằng lần này ta tuyệt đối sẽ không để hoàng huynh lừa gạt trước mặt phu hoảng. Đến lúc đó tin tức Triệu Khương Lan bị sơn tặc bắt đi sẽ truyền đi khắp nơi, xem nàng ta còn mặt mũi nào mà sống tiếp.”