Hành động thiếu lịch sự của anh làm Vi Tiểu Mẫn hơi khó xử, còn Tô Thanh Anh bật cười thành tiếng. Thế là lúc trước cô nói rất đúng, nếu gặp được Vi Tiểu Mẫn, có lẽ Tôn Vũ sẽ bị thu hút, rất tốt!
"Tiểu Mẫn, đây là Tôn Vũ, Tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Tôn rất nổi tiếng, là con trai duy nhất của Tôn gia, tính tình rất tốt. Cậu làm quen với anh ấy đi!"
Tô Thanh Anh rất tự nhiên giới thiệu về thân phận của Tôn Vũ như một người rất thấu hiểu, mục đích chính là muốn khoe mẻ những thứ tốt của Tôn Vũ cho Vi Tiểu Mẫn biết, để cô từ bỏ người đàn ông Tu Tử Văn xấu xa kia.
Mà Vi Tiểu Mẫn là người đa tình, làm sao có thể lay động? Tuy người trước mắt cô ấy thoạt nhìn rất ưu tú, gương mặt sáng láng dễ nhìn, gia thế cũng rất tốt, nhưng trong lòng cô ấy chỉ có Tu Tử Văn.
"Chào Tôn tổng, tôi là Vi Tiểu Mẫn, hân hạnh được gặp anh!"
Tôn Vũ vẫn dán mắt nhìn đăm đăm Vi Tiểu Mẫn, Tô Thanh Anh cảm nhận Tôn Vũ này đúng là thiếu nghị lực thật, thầm đá mạnh vào chân của Tôn Vũ một cái, khiến anh giật mình nhìn sang Tô Thanh Anh, cô cười cười lên tiếng:
"Tôn Vũ, Tiểu Mẫn đang chào hỏi anh kìa."
Anh ta "à" một tiếng, dùng chút thời gian chấn chỉnh lại tinh thần, điềm đạm chào lại Vi Tiểu Mẫn, thoạt nhìn qua đã thấy sự khẩn trương của Tôn Vũ, Tô Thanh Anh cười thầm, quan sát kĩ bọn họ cũng khá là hợp đôi đó chứ, mong rằng Tôn Vũ này sẽ không phụ sự kỳ vọng của cô.
"Hai người nói chuyện với nhau đi, tôi đi ra ngoài mua một ít đồ một lát. Tiểu Mẫn, nhớ ở lại chờ mình về nhé!"
"Thanh Anh…"
Vi Tiểu Mẫn rối rắm gọi cô, Tô Thanh Anh chỉ cười dửng dưng rồi quay người đi ra khỏi cửa quán.
Nhìn dòng xe cộ chạy loạn xạ trước mắt, Tô Thanh Anh chẳng biết muốn đi đâu, cô nói như thế là vì muốn để lại không gian riêng tư cho đôi trẻ.
Cô lấy điện thoại ra xem thời gian, không ngờ vào lúc không chú ý, một chiếc xe tải lớn đột ngột rẽ trái, nhắm đến ngay hướng Tô Thanh Anh đứng. Nghe tiếng còi xe inh ỏi của những chiếc ô tô khác trước giây phút kinh hoàng, cô ngẩng đầu nhìn, mắt thấy cảnh tượng này hoàn toàn bàng hoàng, chân cứng như đá không thể chuyển động được nữa. Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một một sức lực mạnh mẽ tóm lấy người cô lách về một hướng. Chiếc xe tải cứ thế xẹt qua thổi vào người Tô Thanh Anh một làn gió lạnh buốt, sau đó cô nghe thấy tiếng đổ nát tanh bành, cả người lúc này được bao bọc trong một vòng tay cứng rắn.
Trong một khoảnh khắc, Tô Thanh Anh nghĩ đó là Tô Cảnh Thần, nhưng sau đó liền gạt bỏ suy nghĩ này đi, cảm giác thật sự không giống, liền ngẩng đầu nhìn. Người đàn ông đó khiến cô điêu đứng.
"Thanh Anh, em có sao không, sắc mặt tái nhợt thế này… anh đưa em về nhé!"
Cô lập tức thoát khỏi ngực anh ta, ngoảnh đầu nhìn chiếc xe tải biến dạng, Tô Thanh Anh khẩn trương chạy đến, Tu Tử Văn lên giọng ngăn cản:
"Đừng chạy đến, coi chừng xe sẽ nổ đấy!"
Tô Thanh Anh không thu nổi vào tai, chạy đến đầu chiếc xe đang ngả nghiêng hỏng bét, mở cửa lôi người đàn ông bên trong ra, việc đầu tiên là đưa tay lên mũi ông ta. Cả người ông ta đều bị thương nặng, phần đầu bị va đập chảy máu rất nhiều, hơi thở lúc này rất yếu ớt.
Cô hơi sợ cùng khẩn trương hỏi ông ta:
"Là ai làm?"
"Là… là…"
"Thanh Anh, chiếc xe bốc cháy rồi!"
Tu Tử Văn quát lớn, chạy đến kéo Tô Thanh Anh ra xa ngay lúc người đàn ông sắp nói ra chân tướng. Ngọn lửa nhanh chóng lan ra theo dầu nhớt chảy quanh xe lập tức bốc cháy, tận mắt chứng kiến người đàn ông đó bị thiêu cháy, vang lên tiếng kêu yếu ớt mà không làm gì được, cô tức vô cùng, quay sang mắng chửi Tu Tử Văn:
"Anh bị điên à? Ai bảo anh lôi tôi đi?"
Xém chút là biết được chân tướng lại bị tên phá hoại này làm càng, cô rất tức. Tu Tử Văn lo lắng nắm chặt lấy tay Tô Thanh Anh, thở phào nhẹ nhõm:
"May quá, em không sao. Nếu lúc nãy anh không nhanh tay có khi em đã bị lửa thiêu đốt rồi đấy!"
"Không cần anh quan tâm!"
Cô buông lại một câu, rồi cất bước đi, mắt lướt qua mọi người đang tụ lại xem chiếc xe bị cháy, có người tạc nước nhào vào ứng cứu người đàn ông nhưng cô đủ hiểu đám cháy đó rất lớn, người kia sẽ không qua khỏi, thâm tâm thêm bức bối.
Nếu biết ai dám giở ra trò này với cô mà bất chấp mạng người, cô sẽ cho kẻ đó lãnh đủ hậu quả.
Tu Tử Văn bước nhanh theo cô, ngăn cản cô đi. Anh ta với thái độ chân thành, ánh mắt chuyên chú vào mặt cô.
"Thanh Anh, em còn yêu anh đúng không?"
Cô cau mày nhìn Tu Tử Văn, im lặng không nói gì, anh ta được đà lấn tới, nắm tay cô càng chặt hơn.
"Anh hiểu là tên Tô Cảnh Thần đó bắt ép hăm doạ em. Không sao, anh hiện tại đã ra trường tiếp quản công ty của ba anh rồi, với lại còn có mối quan hệ thân thiết với nhà mẹ Sơ gia của em. Nếu cả hai hợp tác cùng nhau chắc chắn sẽ lật đổ được Tô Cảnh Thần, Tô Thị sẽ trở về tay em."
Vẻ mặt cô thoáng buồn bã, nắm ngược lại bàn tay của Tu Tử Văn, thở dài:
"Anh có biết suốt thời gian qua em đã đau khổ thế nào không? Em rất muốn đi gặp anh nhưng sợ Tô Cảnh Thần làm hại anh, chỉ đành diễn kịch buông bỏ anh trước mặt hắn. Em thật sự chịu hết nổi rồi."
Ánh mắt Tu Tử Văn hiện lên sự kinh ngạc, vậy là, suy nghĩ trước nay của anh ta đã đúng, Tô Thanh Anh là bị bức ép chứ không không còn yêu anh ta. khẽ vuốt mái tóc dài của cô, Tu Tử Văn ôm cô vào lòng.
"Anh sẽ đưa em thoát khỏi hắn. Nhưng trước hết em cần phải ở lại Tô gia diễn kịch một thời gian. Lúc nào địa vị anh vững chắc, đủ điều kiện lật đổ Tô Cảnh Thần sẽ lập tức đón em đi."
"Được!"
Cô trong ngực hắn ngoan ngoãn gật đầu, vẻ mặt hiện lên vô cùng chán ghét, là ai diễn kịch trước mặt ai còn chưa biết.
Trong quán cà phê, ở góc độ của Vi Tiểu Mẫn có thể quan sát rõ ràng mọi chuyện xảy ra bên ngoài. Thấy Tu Tử Văn ôm lấy Tô Thanh Anh, tim cô ấy đau thắt lại, ánh mắt to tròn lộ rõ vẻ ưu buồn.
Bọn họ đã về bên nhau rồi, cô cuối cùng cũng chỉ là đồ dư thừa!