"Anh tốt với cô ta hơn em, cô ta có gì hơn em, em mới là người anh nên đối xử tốt mà? Anh hết thương em rồi đúng không? Em chính là…"
"Thôi nào!"
Tô Cảnh Thần đẩy nhẹ cơ thể Tô Thanh Anh ra khỏi người mình, đặt cô ngồi ngay ngắn trên ghế, bộ dạng mệt mỏi bất lực thở dài.
"Em biết hiện tại em giống con bạch tuộc lắm không?"
Cô ngây ngô mắt nhắm mắt mở cười hì hì, rồi lại ngã vào người Tô Cảnh Thần tiếp tục bám víu.
"Đúng vậy, em là con bạch tuộc, bỏ tất cả mọi thứ để bám lấy anh cả đời."
Đôi mắt cô lấp lánh tựa sao trời nhìn hắn, ý cười ngây ngô hiện cả khuôn mặt. Trong mắt hắn hiện tại, cô nhỏ nhắn như một cô bé. Ánh mắt ấy cuốn Tô Cảnh Thần u mê không lối thoát, mê hoặc hắn động vào đôi gò má xinh đẹp của cô. Trong người hắn dâng trào sự dịu dàng vô bờ.
Tiếng kèn xe inh ỏi vang lên làm Tô Cảnh Thần thất tỉnh, tay rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Tô Thanh Anh cũng bị tiếng động làm cho giật mình, hắn cau mày nhìn Lục Hách phía trước, hỏi:
"Gì mà ồn thế?"
Cậu ta giải thích:
"Phía trước kẹt xe quá. Nghe nói có một sự kiện ở gần đây của một cô minh tinh nổi tiếng nào đó, vừa tan sự kiện nên xe ra về rất đông. Chắc có lẽ rất lâu mới về đến nhà."
Hắn cất mắt nhìn dòng xe tấp nập phía trước, rồi nhìn cô gái nhỏ trong lòng đã ngủ từ lúc nào. Hai gò má cô đo đỏ vì men rượu, đôi mắt to tròn đã nhắm tịt lại, chỉ thấy hàng mi cong dài đẹp đẽ, sống mũi cao thanh tú cùng khuôn môi đầy đặn, tất cả hòa quyện lại tạo thành một dung nhan tuyệt sắc khuynh thành. Khi nhìn vào cô, hắn thấy bình yên đến lạ. Lại chạm vào gò má cô, nói nhỏ:
"Em say rồi!"
…
Về đến Tô Gia đã là chuyện của gần một tiếng sau, Tô Cảnh Thần từ trong xe bế Tô Thanh Anh về phòng, tận tay cất túi xách, cởi giày cho cô.
"Nóng quá đi… ưm!"
Tô Thanh Anh nhăn mi tâm, cựa quậy, tay nắm lấy cổ áo của mình giật giật trông khá khó chịu, vô tình để cổ áo bị kéo xuống khá sâu, lộ làn da trắng sáng trước vòm ngực đầy đặn, thế mà cô lại càng kéo thêm. Tô Cảnh Thần không thể không chú ý đến, nắm chặt cổ tay cô ý bảo dừng lại, cô khó chịu vùng vẫy.
"Ưm… em nóng lắm!"
Cô hiện tại say mèm, không hiểu mình đang làm ra hành động nhếch nhác gì. Mặt Tô Cảnh Thần hiện lên chút sắc đỏ, sau đó tê rân rân cả da mặt, quay mặt nhìn sang hướng khác cố dời đi sự chú ý. Tô Thanh Anh chụp lấy bàn tay hắn đưa lên mặt mình thoả thích cọ cọ.
"Mát quá!"
Tiếp đó, cô còn lớn mật kéo cả người hắn nằm đè lên mình. Hơi thở Tô Cảnh Thần bắt đầu nặng nề như có đá đè, cô gái kia vẫn không cảm nhận được nguy hiểm, hí hửng dùng hai tay nâng mặt hắn mà cười cười.
"Anh cả đẹp trai quá đi!"
Tô Thanh Anh khi say phải nói quá ư là bạo dạng, bạo dạng đến mức Tô Cảnh Thần còn thấy ngại thay cô gấp bội. Hắn là đàn ông, với sự vô tình khiêu khích liên tiếp này của Tô Thanh Anh, làm sau mà tránh khỏi phản ứng sinh lý thuần túy, thậm chí nó còn mãnh liệt cuộn trào, hành hạ hắn quằn quại, thật sự rất khó chịu, nhưng hắn biết người dưới thân là ai nên không thể hành động lỗ mãng, cố dùng lý trí khắc chế cơ thể của mình, giọng nói khàn khàn vang lên, cố tỏ ra kiên nhẫn.
"Thanh Anh, em say rồi, ngủ đi!"
"Anh cả ngủ với em đi, em ngủ một mình buồn lắm đó, nha nha!"
Cô phụng phịu kể khổ, nũng nịu như một đứa trẻ mè nheo với anh trai, thân thể cũng không chịu nằm yên mà cựa quậy. Bỗng cảm nhận được gì đó không đúng, cô ngốc nghếch nhìn xuống.
"Cái gì đâm vào đùi em ấy nhỉ, nóng thật nha!"
"Tô Thanh Anh, nằm yên cho anh!"
Hắn bỗng nhiên quát lớn làm cô giật mình một cái, sau đó sợ hãi không dám hó hé nửa lời, nằm im thin thít, đôi mắt to tròn nhìn Tô Cảnh Thần không hiểu chuyện gì. Hắn chống vào thành giường ngồi dậy rời khỏi người cô, hơi thở vẫn nặng nề, cả người nóng rực. Chết tiệt, cô em gái này đúng là thích hành hắn, để khi cô tỉnh táo, xem hắn trừng phạt cô thế nào.
Chưa kịp bình tĩnh thì Tô Cảnh Thần nghe được tiếng nấc vỡ vụn, nhìn đến Tô Thanh Anh, thấy đôi mắt cô ngấn ngấn nước uất ức quan sát hắn, sau đó oà khóc lên thật to, hắn hoảng hốt kích động, bàn tay như muốn như không đưa lên không trung ý muốn đỡ lấy người cô.
"Sao thế?"
Tô Thanh Anh càng khóc càng hăng, rống đến khàn giọng, nức nở quở trách:
"Anh quát em, anh vậy mà quát em, oa…"
Hắn bị cô làm cho khiếp đảm, không còn nghĩ đến gì nữa, trực tiếp kéo lấy cô vào lòng dỗ dành, vuốt lấy tấm lưng mảnh mai, vén những sợi tóc dính nước mắt lên mang tai cô, vẻ mặt mang theo hòa khí ôn nhuận, chứa một chút khó xử, vụng về dỗ cô, miệng liên tục thốt lên:
"Được rồi, là anh sai, anh không quát em, không quát em nữa."
"Oa… em ghét anh, em không thương anh nữa đâu, em sẽ bỏ nhà đi, em đi theo Tu Tử Văn cho anh xem!"
Cả người hắn chợt cứng đờ, hoà khí ôn nhuận ban nãy đều tiêu tan sạch sẽ, để lại hắn với bộ dạ sát khí tàn bạo, hung hăng trừng cô.
"Em dám?"
"Anh lại…"
Lần này không để cô tiếp tục mè nheo, Tô Cảnh Thần nâng mạnh lấy mặt của cô lên, ánh mắt sát khí chứa đầy cảnh cáo.
"Nếu em dám đi theo hắn ta, anh bẻ gãy chân em, đời này em cũng đừng hòng nhìn thấy ánh mắt trời lần nữa!"
Tô Thanh Anh đã từng trải, hiểu rõ ý tứ trong câu nói của hắn, ý đầu tiên cô chưa từng bị, tuy nhiên ý thứ hai, thật ra là nói nhốt cô mãi mãi trong căn phòng này, đến cửa sổ còn không cho cô mở, bị khoá chặt, đề phòng cô trèo đi mất.
Tuy cô say nhưng cô vẫn hiểu rõ, vô thức rùng mình một cái, cái cảm giác giam cầm tối tăm đó cô thực rất sợ.
Thân thể cô bỗng chốc run rẩy từng đợt làm đáy mắt Tô Cảnh Thần thoáng qua hơi cau lại. Sau cùng mang tâm tình không tốt đẩy cửa rời đi.
"Thiếu gia!"
Trân Nhi đi đến hướng phòng của Tô Thanh Anh, thấy Tô Cảnh Thần với sắc mặt khó coi đi ra mà hơi dè chừng, mang theo vài phần dò hỏi có cần bản thân giúp gì cho cô ở trong phòng hay không. Hắn bảo Trân Nhi vào trong lau người, thay quần áo cho Tô Thanh Anh, căn dặn chăm sóc cô thật cẩn thận rồi cất bước vào thư phòng.