• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qua ngày hôm sau, Trân Nhi không cam lòng để Tô Thanh Anh nhịn đói cả ngày, đến tối đã không còn kiên nhẫn, mang thức ăn lên phòng cô.

Vừa mở cửa phòng ra, Trân Nhi thấy sắc mặt của Tô Thanh Anh trắng bệch, nằm nhắm mắt trên giường, vẻ tiều tụy như sắp không chống cự được, cô ấy khẩn trương nhanh chân chạy tới, động vào người cô đánh thức.

"Tiểu thư, tiểu thư!"

Trong cơn mê man, cô bị Trân Nhi thức tỉnh, mắt như sắp không thể mở được, cố sức nheo mi nhìn cô ấy, giọng nói yếu ớt vang lên:

"Tôi không sao, đừng lo."

Đã đến mức này còn bảo mình không sao? Trân Nhi vừa thương vừa giận, nói:

"Chờ em, em mang cơm lên cho cô."

Cô ấy liền quay người tức tốc rời đi, Tô Thanh Anh hé môi muốn bảo Trân Nhi đừng mang thức ăn lên nhưng sức lực cô yếu đến khó khăn không thở ra hơi, đến khi nói chuyện được thì Trân Nhi đã ra khỏi cửa rồi. Chẳng bao lâu sau, trên bàn kề bên giường được đặt một khay đầy thức ăn, Trân Nhi đỡ Tô Thanh Anh ngồi dậy, khẩn trương xới cho cô một bát cơm.

"Tiểu thư, ăn nhiều một chút để hồi phục sức khỏe."


"Dọn đi, cô sẽ bị phạt đấy."

"Không sao đâu tiểu thư…"

Cách cửa phòng lúc này đột ngột mở mạnh, một thân ảnh to lớn xuất hiện liền thu hút sự chú ý của Tô Thanh Anh, đáy mắt cô chứa đầy bất ngờ. Trân Nhi cũng mang theo lo sợ, nương theo ánh mắt của cô quay đầu lại nhìn, lập tức đứng dậy cúi đầu chào:

"Thiếu gia!"

Hắn không buồn nhìn Trân Nhi một cái, lướt mắt đến khay thức ăn trên bàn.

"Ai cho cô mang thức ăn lên đây?"

"Thiếu gia, tiểu thư rất yếu…"

"Lục Hách, phế tay cô ta cho tôi!"

Lục Hách ngẩng người bối rối, không dám không nghe theo mệnh lệnh của hắn đi lên, lại khó xử đứng sựng lại.

Tô Thanh Anh không nhìn nổi nữa, nói cho cùng Trân Nhi cũng vì lo cho cô, cô dứt khoát chìa tay ra trước mặt hắn, cánh môi nhợt nhạt bật ra tiếng:

"Là em bảo Trân Nhi mang cơm lên đó, người có tội là em, phế tay em đi!"

"Tưởng tôi không dám làm sao?"

Hắn lập tức bóp chặt cổ tay cô, đáy mắt xẹt lên tia hung bạo. Cổ tay Tô Thanh Anh liền truyền lên cơn đau thấu xương, cô quật cường nhắm mắt lại, chờ hắn phế tay mình, nhưng cô chờ rất lâu cánh tay chẳng bị gì, chợt mở mắt ra. Hắn chán ghét quăng tay cô xuống.

"Nếu cô không phải em gái tôi thì đừng nói là phế tay, đến mạng cô tôi cũng dám giết."

Nói rồi, Tô Cảnh Thần hậm hực quay người rời khỏi phòng, để lại âm vang lạnh lùng của cánh cửa. Lục Hách gấp gáp cúi đầu chào cô rồi nhanh chân đuổi theo hắn. 

Trân Nhi được một phen khiếp vía, trông thấy nét mặt Tô Thanh Anh lộ ra nỗi buồn tủi mà xót thay, đụng nhẹ vào vai cô an ủi:

"Tiểu thư đừng buồn, thiếu gia chỉ vì giận…"

Thiếu gia chỉ vì giận dỗi quá mới làm như vậy, câu này Trân Nhi đã an ủi cô từ hôm qua đến hôm nay không biết bao nhiêu lần, đến nổi hiện tại nhắc lại cô ấy còn ngượng miệng không dám nói những chữ tiếp theo. Tô Thanh Anh cố tỏ ra bình thường nhất có thể bảo Trân Nhi:

"Thấy không? Đừng dại dột mang đồ ăn lên cho tôi."

"Em hiểu rồi!"

Trân Nhi cúi đầu xin lỗi Tô Thanh Anh một tiếng, gương mặt tràn đầy sự hối lỗi đi ra ngoài. Cánh cửa vừa đóng lại, sắc mặt Trân Nhi liền thu lại vẻ hối lỗi, thay bằng sự nặng nề bước nhanh đến thư phòng của Tô Cảnh Thần, nâng tay gõ cửa.

"Vào đi!"

Nghe hắn lạnh nhạt bảo, Trân Nhi bắt đầu đẩy cửa vào, cẩn thận khóa trái cửa lại. Cô thấy bộ dạng Tô Cảnh Thần nghiêm túc xem tài liệu, dần dần cất bước đến đứng trước bàn làm việc của hắn. Hắn sau một lúc mới nhìn đến Trân Nhi, cau mày.

"Tìm tôi làm gì?"

Trân Nhi của hiện tại rất khác với lúc bình thường, âm giọng và sắc mặt cô lạnh tanh, lên tiếng:

"Thiếu gia đối xử với Tô tiểu thư như vậy rất quá đáng, cô ấy cả ngày không ăn uống, trên người lại bị thương, nếu cứ tiếp tục thế này khác nào để cô ấy chết đói?"

"Từ lúc nào cô quan tâm đến cô ta như vậy?"

"Mục đích thiếu gia thuê tôi chẳng phải là để tôi bảo vệ cô ấy sao? Tôi chỉ hoàn thành đúng trách nhiệm của mình, nhắc nhở thiếu gia đừng nên quá đáng, nếu cô ấy gặp chuyện không may thì không phải do tôi mà chính là anh."

Với thái độ nghiêm túc này, Trân Nhi khác một trời một vực khi hầu cận bên Tô Thanh Anh hiền hậu ngày thường, còn lớn mật nói chuyện thẳng thắn với Tô Cảnh Thần. 

Thật ra cô ấy là một sát thủ được hắn thuê về dưới thân phận làm người hầu cho Tô Thanh Anh, mục đích chính là bảo vệ tốt cho cô.

Hắn gấp tài liệu lại, mệt mỏi ngả lưng vào thành ghế nghỉ một lát, mắt nhìn lên đèn trần, tâm tư là một đống hỗn loạn.

"Nhu Huyền Trân, vậy cô nói xem tôi nên làm gì?"

"Cớ chi thiếu gia lại không nghĩ đến tại sao Tô tiểu thư lại oán hận Lưu Tuyết Nhiên mà làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?" 

Trân Nhi không muốn nhiều lời quanh co dài dòng, trước khi đi để lại một câu:

"Tôi chỉ nói như thế xem như đóng góp ý kiến, chuyện còn lại do thiếu gia quyết định, tôi lui đây!"

Chưa đi được mấy bước, cô bị hắn gọi lại:

"Nấu cháo cho Thanh Anh đi, đừng để cô ấy ăn đồ cứng, đừng nói tôi bảo."

Trân Nhi thầm nhếch môi lộ ra chút khinh thường, rõ là quan tâm lại che dấu để người ta không biết.



"Tiểu thư, ăn chút cháo nào, ăn xong thì uống thuốc cho khỏe hẳn lại."

Tô Thanh Anh nheo mắt nhìn Trân Nhi, bực bội nói:

"Đã nói đừng đem thức ăn lên cho tôi mà, cô muốn chết à?"

Trân Nhi hứng khởi bảo Tô Cảnh Thần vừa rồi đã rút lại lệnh bỏ cô nhịn đói, nhưng xem ra Tô Thanh Anh chẳng có chút vui mừng gì mấy, nghe theo Trân Nhi, ăn cho có lệ rồi uống thuốc.

Cô không phải là dạng người chịu nhịn nhục, nhưng vì kiếp trước Tô Cảnh Thần đã hi sinh cho cô rất nhiều, cô muốn xem đó là báo ứng của mình, vấn đề hiện tại là cô muốn vạch trần Lưu Tuyết Nhiên, còn có những bọn xấu xa chung quanh chưa dẹp yên được.

Cùng lúc này Tô Cảnh Thần đang trầm mặt trong thư phòng nghe Lục Hách báo cáo kết quả điều tra về vụ bắt cóc hôm đó của Tô Thanh Anh. 

Người đàn ông ngoại quốc kia đã bị người của hắn bắt lại, truy hỏi thế nào cũng không chịu nói, dùng mọi biện pháp tra tấn vẫn cắn răng chịu đựng, miệng kín như bưng. Thật sự rất khó hiểu.

"Điều tra gia đình hắn rồi chứ?"

"Đã điều gia đình hắn ở Pháp, có lẽ vợ hắn không biết gì về chuyện của hắn ta ở đây cả. Nhưng tính tình bà ta rất hung dữ, người của chúng ta khó khăn lắm mới có thể ngồi xuống nói chuyện. Qua đó biết được cậu con trai của gia đình họ đã mất tích cùng ngày với Tô Tiểu thư trốn thoát được."

"Nói rõ sự tình cho bà ta biết rồi?"

Lục Hách lắc đầu, chưa có lệnh của Tô Cảnh Thần, hắn không bao giờ hành động xằng bậy.

"Người của chúng ta bên Pháp đang chờ chỉ thị của Tô tổng."


Hắn nâng điếu thuốc lên, rít một hơi, thổi ra một làn khói mờ nhạt, dung mạo hiện sau lớp khói chứa đầy vẻ nguy hiểm tàn độc.


"Nói cho bà ta biết đi, vạch trần bộ mặt của chồng bà ta cho thật vô lại vào, có khi có thể giúp ích cho chúng ta. Cho người truy tìm con trai của bọn họ, chắc chắn là có người đứng sau giở trò với đứa con này mới uy hiếp được David." 


Điện thoại Lục Hách bỗng vang lên một tiếng, cậu lấy ra xem, sắc mặt có chút biến đổi.


"Đã bắt được đám vệ sĩ của David trốn ở trong nước, bọn chúng khai người đàn ông cả người mặc đồ đen hôm đó đưa Tô tiểu thư ở trong vali giao cho David thật ra đã chết rồi, mục đích chuẩn xác chính là giết người diệt khẩu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK