Thấy chồng chật vật như vậy, bà Jade không hề có một chút bất ngờ, tức giận hậm hực, quay sang nói với hai vị cảnh sát bằng tiếng Pháp:
"Làm phiền các anh có thể thả ông ấy ra một lát được không?"
Hai vị cảnh sát bắt đầu tháo xích trên cổ tay ông ta ra, David rơi từ trên cao xuống, la lên một tiếng thảm thiết nhưng chẳng ai thèm đoái hoài, một cảnh sát thông báo thời gian thăm chỉ có mười phút để nói chuyện, sau đó đi ra khỏi phòng giam đóng cửa lại.
Người đàn bà kích động tiến đến lập tức dán cho chồng mình một bạt tay, hét toáng lên:
"Đồ khốn, ông dám có ý đồ phản bội tôi? Tôi đã chuẩn bị sẵn đơn ly hôn, chỉ cần chờ ông ký, khối tài sản của gia đình tôi để lại sẽ không còn liên quan đến ông một đồng nào."
"Bà…"
Ông ta ho khù khụ ra máu, người phụ nữ càng nhìn càng chướng mắt, lại tức giận đá ông ta đang nằm quằn quại dưới đất một cái mạnh.
"Đã ngoại tình thì thôi đi, còn làm liên lụy đến con trai của tôi, nói đi, thằng bé bị tên nào bắt cóc rồi?"
"Tôi… tôi không thể nói được, bà… bà đừng lo. Nếu tôi nói ra thân thế của người đó thì chắc chắn con trai của chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."
Người phụ nữ mất bình tĩnh, lại hét lớn:
"Vậy ông nghĩ ông không khai ra thì con trai của tôi được thả sao, hay là bị giết diệt khẩu? Tên chó chết nhà ông, đều là do ông mà con trai tôi phải gặp nguy hiểm thế này, sao ông không chết quách từ ban đầu đi chứ?"
Bà ta hét ồn đến nổi cảnh sát bên ngoài phải mở cửa nói vọng vài câu vào trong cảnh cáo đừng làm ồn. Bị nhắc nhở, bà Jade hạ giọng xuống, nhưng sắc mặt vẫn mang đầy sự thù hằn.
"Nói mau, con trai tôi ở đâu?"
David cất mắt cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó ra hiệu cho bà ta đến gần mình nói với âm giọng cả hai đủ nghe.
…
Ánh mắt Tô Cảnh Thần âm trầm nhìn vào màn hình máy tính quan sát, Mộ Trình Lâm thoạt nhìn hắn chăm chú, lên giọng:
"Mọi thứ đều từng chút một tra ra được, duy chỉ có người đầu sỏ phía sau thì không. Người này hành động rất kín đáo không để chúng ta tìm ra manh mối gì được. Cậu nghĩ em gái cậu đã làm thù chuốc oán gì với ai?"
Cô sao? Tính tình đanh đá, kiêu ngạo một chút vì ngặt nỗi cô là thiên kim đại tiểu thư ngọc ngà của Tô gia, tuy nhiên cô không phải xấu tính, ngoài bọn nữ sinh hôm đó làm khó dễ Tô Thanh Anh ra thì hắn chẳng biết ai có thù hằn với cô. Bọn nữ sinh đó đã điều tra cả, chẳng ai có liên quan. Mộ Trình Lâm thấy hắn yên lặng cũng bỏ qua vấn đề kia.
"Một lát người đàn bà kia ra thì hỏi bà ta là được rồi!"
Chẳng bao lâu sau người bà Jade đi ra, với đôi mắt đôi mắt dò chừng trộm nhìn hai người đàn ông trước mặt, một người là soái khí quân nhân ngút trời, một người thì cao lãnh như băng, thâm tâm không ngừng run rẩy.
"Bà ngồi đi!"
Mộ Trình Lâm lịch thiệp vươn tay đến bên ghế, bà Jade chầm chậm ngồi xuống.
"Cho hỏi, chồng bà khai con trai bà đang ở đâu, chúng tôi sẽ cử người đến cứu giúp."
Bà ta lập tức lắc đầu tỏ ý từ chối.
"Không cần đâu, chuyện này chúng tôi sẽ giải quyết được, với lại chồng tôi không hề khai ra gì hết, ông ta thật là cứng miệng, tôi chẳng làm gì được.
"Bà có hai lựa chọn, một là nói, hai là bị cắt lưỡi."
Chất giọng lạnh băng của Tô Cảnh Thần phát ra nhẹ tênh mà đầy hăm dọa, làm cho người phụ nữ kia thảng thốt. Dưới ánh nhìn nộ khí của hắn, bà ta rất sợ, phải nói là chưa bao giờ sợ như lúc này, không nghĩ đến gì nữa kể lại tất cả.
…
Cả đêm Tô Cảnh Thần không hề về Tô gia, Tô Thanh Anh ở nhà khá yên ả, ăn tối chỉ một mình dưới phòng ăn cô quạnh, tuy đi ngủ sớm nhưng đến nửa đêm mới chợp mắt. Buổi sáng cũng chỉ có một mình cô ăn sáng, ăn rồi đi xem tivi, mắt chăm chú nhìn màn hình nhưng thực chất chẳng tiếp thu những gì phát trong đó.
Cô rảnh rỗi như thế vì hiện tại đang trong kì nghỉ hè, sau kì nghỉ, cô mới bắt đầu bước sang năm cuối đại học.
Ngoài cửa vang lên tiếng chuông làm Tô Thanh Anh giật mình nhìn đến, trong lòng có chút khẩn trương quan sát phía cửa, tâm trạng đầy phấn khởi khi thấy hình bóng cao lớn bước vào. Tuy trước đó Tô Cảnh Thần đối xử với cô không tốt nhưng chẳng biết vì sao cô muốn nhìn thấy hắn đến vậy.
Tô Thanh Anh muốn gọi tiếng "anh cả" thì cửa lại thêm một người bước vào, là bóng dáng mảnh mai của Lưu Tuyết Nhiên, đôi mắt sáng ngời lập tức điêu đứng.
Tô Cảnh Thần ngang nhiên đưa Lưu Tuyết Nhiên lên lầu không buồn liếc mắt đến cô một cái. Phòng khách vang vọng tiếng tivi chiếu chương trình ca nhạc do Tô Thanh Anh bắt nhưng trong tai của cô ù ù chẳng nghe thấy gì, ra sức siết chặt điều khiển tivi, giây sau liền đứng dậy hướng đến cầu thang, Trân Nhi linh cảm không lành, đứng ra ngăn cô lại:
"Tiểu thư, đừng lên!"
Cô trực tiếp đẩy cô ấy ra, nhanh chân bước lên lầu, nhắm ngay hướng phòng đang mở cửa bước vào, đập vào mắt cô là cảnh tượng Tô Cảnh Thần đang ôm trọn cơ thể của Lưu Tuyết Nhiên, máu trong người Tô Thanh Anh sôi sục tiến đến kéo mạnh hắn về phía mình.
Cô giận đến bàn tay run run, mặt mũi đỏ au.
"Ai cho cô vào đây? Đây là Tô gia, cô có tư cách gì?"
Tô Cảnh Thần rụt tay mình lại, đảo ngược siết chặt lấy tay cô như muốn trừng phạt thái độ của cô.
"Nhà là của tôi, tôi thích đưa ai vào nhà là quyền của tôi, cô không có tư cách quản."
Tô Thanh Anh cứng họng với anh, đáy lòng bấn loạn. Lưu Tuyết Nhiên đắc ý cười thầm, bắt đầu diễn xuất.
"Thanh Anh, nếu cô không thích thì tôi đi chỗ khác, xin cô đừng bày kế hãm hại tôi nữa, tôi biết sai rồi."
Bên má Lưu Tuyết Nhiên bắt đầu rơi xuống hai giọt lệ, lộ ra vẻ rất thảm thương, bộ dạng này, năng khiếu diễn xuất này sinh ra đúng là để mê hoặc đàn ông.
"Được, cô ta ở đây thì tôi đi!"
Thái độ của Tô Thanh Anh rất quyết đoán, ngoảnh mặt bước đi. Tô Cảnh Thần nhìn theo bóng lưng cô, khuôn mặt cau lại, ay siết thành đấm. Lưu Tuyết Nhiên để ý thấy sắc thái của hắn không tốt biết rằng hắn có chút lung lay, nắm lấy cánh tay hắn bảo:
"Hay là em đi nhé, em ở căn nhà kia cũng rất tốt."
"Em yếu quá, xém chút đã ngã rồi. Nghỉ ngơi cho tốt, anh đi làm việc."
Hắn chỉ buông một câu rồi hờ hững ra ngoài. Bề ngoài Tô Cảnh Thần không thể hiện gì thái quá nhưng Lưu Tuyết Nhiên cảm nhận được anh đang cực cùng khó chịu. Vì Tô Thanh Anh sao? Cô cho người làm nhục cô ta, Tô Cảnh Thần vẫn có thể tiếp tục để ý đến Tô Thanh Anh? Bàn tay cô ta lại vô thức siết chặt thành nắm đấm.
Tô Thanh Anh còn xuất hiện ngày nào chính là mối hoạ lớn của cô ta. Lưu Tuyết Nhiên bức rức ngồi gục xuống giường, hơi thở bắt đầu dồn dập nghĩ cách xử lý cô.