Mộc Sinh có chút hoài nghi, nếu dựa vào tốc độ tay của hắn, thì ba ngày sau, nhất định sẽ bị loại.
Bất quá đây không còn là vấn đề để hắn suy nghĩ rồi.
Giết hết một đàn hoả kiến cấp hai, Đông Phương Uyển Ngọc liền đưa người đi.
"Chúng ta làm sao đi nhanh thế?" Mộc Sinh giằng co, thực ra hắn còn muốn giết thêm hai con nữa, thật không dễ dàng mới gặp phải ma thú không phản kháng, hắn không muốn từ bỏ a.
Đông Phương Uyển Ngọc nói, "Câm miệng, có người đến."
Ngay sau lúc bọn họ rời đi, có một nhóm năm người đột nhiên xông đến, "Đám ma thú cấp hai này đã bị người khác giết thảm rồi, chúng ta đến chậm mất một bước."
Đám người đi đến bên cạnh tử thi của hoả kiến xem, phát hiện vết thương trên xác có hai loại thủ pháp, một loại cực kỳ bạo lực, trực tiếp một quyền đấm vỡ vỏ não của hoả kiến, móc ra năng lượng ma hạch, thủ pháp còn lại lại vô cùng yếu ớt, có lẽ là dùng vũ khí nhọn để tách ra.
"Hai người."
"Hai người mà lại giết được nhiều ma thú cấp hai thế này, quá ngầu." Một người trong số đó không nhịn được huýt sáo.
Đông Phương Uyển Ngọc nhìn con số trên ngọc bội, cười mỉa một cái, "Chúng ta tiếp tục đi."
Mộc Sinh trong một ngày có thể khiến Tiểu Bạch phun mười lần khói độc, bọn họ lựa chọn ma thú thành bầy mà hạ thủ, chưa thất bại lần nào, giết được rất nhiều ma thú từ cấp một đến cấp ba.
Con số cứ lần lượt tăng lên, ngay cả Mộc Sinh cũng tăng lên năm trăm, một canh giờ trước báo ba thứ hạng đầu, tên của Đông Phương Uyển Ngọc đã nằm trên bảng, đứng thứ ba, 1093. Chỉ cách thứ nhất 200.
Mộc Sinh đối với Đông Phương Uyển Ngọc bội phục đến tâm phục khẩu phục, bất quá lúc này hắn sắp chết rồi. Đối phương ngày đêm không ngừng nghỉ tìm ma thú để giết, giống như vật gì đó không biết mệt mỏi.
Nhưng hắn không như thế, hắn hiện tại tay để nhấc kiếm cũng không làm được.
"Ngươi không cần nghỉ ngơi sao?" Mộc Sinh đi không nổi nữa, dựa lên đại thụ thở dốc.
Đông Phương Uyển Ngọc đá hắn một cái, "Mau đứng lên, cuộc đấu tranh thực sự nằm ở mười hai canh giờ cuối, ta trước đây đã cho ngươi nghỉ ngơi rồi."
Mộc Sinh trợn mắt, bọn họ cũng chỉ nghỉ ngơi được vài canh giờ mà thôi.
Bất quá thấy nàng ngày càng đi xa, Mộc Sinh vẫn là vội vàng bò dậy, cuống cuồng đuổi theo.
"Ngươi đã đứng hạng ba rồi, vì sao vẫn như thế bán mạng." Mộc Sinh không hiểu, cần gấp cũng phải là hắn gấp a, bởi vì hắn mới được năm trăm điểm.
"Im miệng, giữ sức mà giết ma thú."
Sau đó, bọn họ gặp phải một đợt bầy ma thú, cũng không biết là bị thứ gì đuổi, hoảng loạn chạy trốn, cuống cuồng loạn cả lên.
"Oa, nhiều ma thú quá, có nên để Tiểu Bạch thả khói độc?" Mộc Sinh đã làm chuyện này đến quen tay rồi, nhìn thấy đám ma thú sợ hãi đến thế, ngược lại còn có chút hưng phấn, gan bị ma thú luyện cho lớn rồi.
Đông Phương Uyển Ngọc lắc đầu, doạ đám ma thú cấp ba sợ chết khiếp thế này không phải là Thánh thú cũng chính là ma thú lớn hơn hai đẳng cấp đã xuất hiện.
"Cách đây trăm mét, có hai con ma thú cấp sáu lại gần, ngươi mau tìm một nơi trốn." Thanh Mặc nhắc nhở.
Ma thú cấp sáu tương đương với Linh Quân, đó không phải là cảnh giới của Đại Linh Sư, mà còn cao Đại Linh Sư ba cấp.
Đông Phương Uyển Ngọc lập tức kéo người chạy, nàng miễn cưỡng đối phó với một Đại Linh Sư còn có thể, nhưng để nàng đối phó với Linh Quân, hờ, trừ phi là không muốn sống nữa.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Mộc Sinh bị người lôi kéo, suýt nữa bị cổ áo đè muốn chết. Nhưng nhìn thấy đối phương mím môi, liền ý thức ra hỏi.
Đông Phương Uyển Ngọc chạy loạn theo đám ma thú, cũng không biết đã chạy đến nơi nào, bất quá cảm ứng xung quanh, không phát hiện năng lượng xung động lớn của ma thú.
"Ma thú cấp sáu vừa ra, độ nguy hiểm tăng cao, thời gian khảo hạch của các ngươi đại khái sắp kết thúc rồi." Thanh Mặc phán đoán nói.
Đông Phương Uyển Ngọc gật đầu, mọi người đều là tân sinh, thiên phú có tốt hơn nữa, cũng chỉ là Linh Sư, Đại Linh Sư, đối phó với hai con ma thú cấp sáu, đánh không lại.
Cho dù ngay cả năm trăm học viên cùng xông lên, đều đánh không lại hai con.
Mộc Sinh hít một ngụm lớn, "Có phải lúc nãy xảy ra chuyện gì không?"
"Đúng, cuộc thi sắp kết thúc, điểm săn bắt ma thú của ngươi bao nhiêu rồi?" Đông Phương Uyển Ngọc đột nhiên hỏi.
"Cũng được tầm 536 rồi." Mộc Sinh quen nàng lời nói lạnh lùng, ngữ khí đột nhiên ôn hoà khiến hắn không quen, sau đó nghi hoặc nói, "Ngươi làm thế nào để biết cuộc thi sắp kết thúc, không phải vẫn còn năm canh giờ rồi sao?"
Đông Phương Uyển Ngọc không giải thích, đá hắn một cái nói, "Đi, bổ sung điểm số cho ngươi."
Hai người đi về hướng nam, trên đường rậm rạp, trong động cây rậm rạp có rất nhiều tàn tích của tật phong thỏ ẩn trốn ở trong góc tối, Đông Phương Uyển Ngọc từ trong không gian lấy ra một bình sứ, đem thuốc rải xuống bên ngoài cỏ, rải thành một vòng.
"Thất tỷ, đây là một đồ vật tốt, gọi là ngưng hoa lộ dược đan, đừng nghe thấy tên của nó hay, thực ra dùng để câu dẫn đồ ăn, là phương thuốc dân gian, do ta tự nghiên cứu, đặc biệt là thỏ ô, sau này nếu như ngươi không tìm được thứ gì ăn, có thể ở trên hốc cây rải một vòng tròn, ta ước tính sẽ có rất nhiều thỏ bị dính bẫy."
Đông Phương Uyển Ngọc cong lên nụ cười, nàng còn nhớ Cửu muội nói thế này với nàng. Không biết hiệu quả của thuốc như thế nào?
Mộc Sinh nghi hoặc nhìn nàng, "Thứ này có tác dụng gì?"
Đông Phương Uyển Ngọc ra động tác im lặng với hắn, bọn họ ngồi canh nửa tiếng đồng hồ, liền nhìn thấy từ trong hốc cây từng con từng con tật phong thỏ mắt đỏ tốc độ nhảy đến cái bẫy của các nàng đã chuẩn bị, một con dính chiêu rồi, con còn lại vẫn ngốc ngếch nhảy vào bên trong, nhảy một lúc, đã thành cả đàn.
Mộc Sinh nhìn đến ngây ngốc, thế giới ma thú làm sao sẽ có những con vật ngốc nghếch thế này.
"Mau để Tiểu Bạch dùng tuyệt chiêu." Đông Phương Uyển Ngọc thấy hắn còn ngây người, không nhịn được đá hắn một cái.
"Ô ô."
Hắn suýt nữa quên mất bọn hắn là săn bắt ma thú, Mộc Sinh lập tức triệu hồi tiểu hoả bàn của mình, Tiểu Bạch, mau đi."
Tiểu Bạch trèo lên đầu ngọn gió, lắc đầu của mình một chút, ra sức phát ra khói độc, rất nhanh thỏ tật phong ngửi ngửi, từng con đều bị trúng chiêu, đổ xuống thành một vùng.
"Động tác mau lẹ." Đông Phương Uyển Ngọc đá vào mông Mộc Sinh một cái.
Mộc Sinh tuy không hiểu nàng rốt cuộc vội cái gì, vẫn là nghe lời nhặt hết đem về, từ đầu từng con lấy ra năng lượng ma hạch.
Màu xanh trúc tuy rất đẹp, bất quá chỉ là hệ phong cấp một, hắn tạm thời cũng không cần, liền để những thứ đó vào trong nhẫn không gian.
Ngọc bài liên tục phát ra âm thanh đinh đinh, cũng là nói điểm số của hắn không ngừng tăng lên, ngay lúc hắn sắp xử lý hết xong, âm thanh nhắc nhở đột nhiên dừng lại.
"Các vị học viên, chào mọi người, ta là khảo hạch quan của mọi người, hiện tại ta muốn công bố một tin tức. Liên quan đến sự cố ngoài ý muốn xảy ra trong khảo hạch, thông qua các vị trưởng lão trong hội đồng khảo hạch đều thống nhất đồng ý, kết thúc cuộc thi sớm hơn dự kiến. Tất cả khảo sinh nghe rõ, từ bỏ tất cả những thứ không liên quan ở trong tay, lập tức rời khỏi điểm thí luyện."
Cũng không biết từ đâu phát ra âm thanh, thông báo lặp lại ba lần, toàn bộ học viên ở điểm thí luyện đều nghe rõ.
Mộc Sinh ngơ người, tình huống này ở một canh giờ trước đã bị Đông Phương Uyển Ngọc lường được, vì thế đối phương tranh thủ từng giây từng phút là để giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ.
"Đi thôi."
Vòng loại ba ngày đầu tiên vì gặp sự cố mà như thế kết thúc.
Mộc Sinh nhìn ngọc bài của mình dừng ở con số 687, ngốc nghếch cười. Nếu như ba ngày trước, hắn nhất định sẽ không tin mình săn bắt được nhiều ma thú đến thế này.
"Thiên Uyển Ngọc, lần này thực cảm ơn ngươi rồi."
Đông Phương Uyển Ngọc xua tay, "Đừng quá cao hứng quá sớm."
Dựa theo quy tắc trước đây, dựa theo bảng xếp hạng săn bắt ma thú, nằm ngoài thứ hạng hai trăm sẽ bị loại bỏ. Khi hệ thống công bố số liệu, Mộc Sinh trốn ở một bên căng thẳng nhìn, hắn vừa thấp thỏm, vừa sợ hãi.
Thấp thỏm nhỡ như vòng một qua rồi, vòng bỉ thí thứ hai hắn làm sao qua a? Đáng sợ ở chỗ, bản thân cũng coi như cực khổ ba ngày vùng vẫy, từ một người không có hiểu biết gì về ma thú đến thành thạo tách đầu ma thú, cũng là một loại trải nghiệm khi trưởng thành.
"Chúc mừng ngươi." Đông Phương Uyển Ngọc vỗ vai hắn, khiến Mộc Sinh còn đang mơ màng nhảy dựng lên.
"Chúc mừng cái gì?"
Đông Phương Uyển Ngọc chỉ lên màn hình thứ hạng 168, tên là Mộc hệ điện đường Mộc Sinh.
Mộc Sinh tim rơi xuống đất, hắn vui mừng đến nhảy cả lên, "Oa, ta cuối cùng cũng làm được rồi."
Sau đó hắn nghiêm túc tìm tòi, phát hiện tên Thiên Uyển Ngọc đứng thứ ba, Lôi điện đường, "Uyển Ngọc tỷ, ngươi thật lợi hại."
Nói hạng ba chính là hạng ba, Mộc Sinh nhớ lúc đối phương cuồng ngạo nói sẽ đứng hạng ba, hắn còn không quá tin, đến bây giờ bị nàng thuyết phục đến bội phục rồi.
Phấn khởi xong, Mộc Sinh thấy mình cả người đều nhức, ở chỗ nào cũng mệt, hắn phải nghỉ ngơi.
"Xem kết quả trên màn hình, mời những người đứng sau hạng 200 đứng ra." Một đám người lặng lẽ đứng dậy, bọn họ là những người bị loại trong vòng loại đầu tiên.
Mộc Sinh che miệng, hắn cảm giác bản thân suýt nữa trở thành một người trong số bọn họ.
"Toàn bộ đứng sang bên trái, lát nữa khảo hạch quan sẽ tiễn các ngươi đi."
"Tiếp theo, ta chúc mừng các ngươi đã thông qua vòng loại đầu tiên, thành công bước vào vòng thứ hai. Ta là khảo hạch quan của các ngươi Âu Dương, các ngươi có thể gọi ta là Âu Dương lão sư. Vòng hai tiếp theo, ta sẽ lần nữa tuyên bố quy tắc cho các ngươi, ngay từ lúc này, ta sẽ đem năm viên linh thạch bỏ vào trong ngọc bội các ngươi, linh thạch có tác dụng cho cuộc sống sau này của các ngươi đạt được địa vị nhất định, linh thạch nó có thể là phương tiện trao đổi, có thể đổi lấy linh dược, có thể giúp các ngươi vào tháp Tượng Nha tu hành, còn có rất nhiều rất nhiều... Ở đây ta chỉ nói, linh thạch là đồ sinh tồn bắt buộc phải có, vòng khảo hạch thứ hai giống như vòng một, ưu thắng yếu loại, trong tay ai có nhiều linh thạch nhất, người ấy có thể thăng cấp, bất quá, trong trường thí luyện, còn có các sư huynh sư tỷ cao hơn các ngươi vài bậc, bọn họ sẽ cướp linh thạch của các ngươi, đem năm viên linh thạch ở trong ngọc bội cướp sạch, sau khi năm viên linh thạch trong ngọc bội của ngươi bị cướp mất, trong vòng một canh giờ nếu như không thể cướp của người khác, linh thạch vẫn nằm ở mức không, trực tiếp bị loại."
Công khai tranh cướp, toàn hiện trường bùng nổ.
Mộc Sinh nghe quy tắc cuộc thi xong có chút ngơ, hắn nhìn đám người xung quanh như hổ như sói, doạ đến dựa vào thân Đông Phương Uyển Ngọc.
"Bọn họ cũng sẽ cướp của ta đi?"
"Nói không chắc nha."
Đông Phương Uyển Ngọc híp mắt cười với hắn, sau đó là ngọc bội ở trong tay hắn.
Lúc mọi người vào trong điểm thí luyện, đã lập nên những đội mới.
Đông Phương Uyển Ngọc vốn còn muốn bỏ rơi Mộc Sinh, một mình đi vào, nhưng thấy đối phương sắc mặt như sắp chết, bộ dạng đáng thương, khiến cho nàng nhớ đến Cửu muội, luôn cảm giác nếu như không mang theo đối phương, trong lòng sẽ luôn ẩn ẩn cảm giác tội lỗi.
"Uyển Ngọc tỷ, ngươi nói những sư huynh sư tỷ lịch miếu kia sẽ không đang ẩn nấp mai phục ở nơi nào đó, sau đó xông ra đánh cướp chúng ta?" Mộc Sinh cái đầu nhỏ xoay còn rất nhanh, từ khi khảo hạch quan tuyên bố sẽ có một đám sư huynh sư tỷ đến tranh cướp, hắn một chút cảm giác an toàn cũng không có.
Đông Phương Uyển Ngọc liếc hắn một cái, "Nhất định, bất quá cướp cũng sẽ là cướp của ngươi."
Học viên chia ra đi vào trong điểm thí luyện, rất nhanh Đông Phương Uyển Ngọc thấy bọn họ bị học trưởng học tỷ cướp mất của học viên.
"Cứu mạng a, có ai không."
Một đám người hô to cầu cứu, năm người một đội trực tiếp bị một người dùng dây leo trói lại, buộc lại thành một đoàn.
Đông Phương Uyển Ngọc giả vờ cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn, tiếp tục đi.
"Bọn họ giống như đang cầu cứu, Uyển Ngọc tỷ, chúng ta có nên đi xem xem?"
"Có thể a, ngươi đi xem xem."
Đây coi như là đồng ý rồi? Đầu nhỏ của Mộc Sinh suy nghĩ tức khắc, liền lắc mông chạy lại.
"Í, Mộc Sinh, mau đến giúp chúng ta cởi trói."
Mộc Sinh nhìn qua năm người, bên trong còn có một người quen, "Tiêu Nhược, ngươi làm sao ở đây?"
Hai người coi như là đồng thời cùng vào Học viện Hoàng gia, cùng là tân sinh trong Mộc điện đường, bởi vì vòng một hai người hỏi đường mà quen biết, sau đó quan hệ cũng tự nhiên so với học viên phổ thông tốt hơn chút.
Nhưng mà, đây đều là Mộc Sinh tự cho là.
"Vừa nãy có một đội sư huynh đến cướp đồ của chúng ta, sau đó còn trói chúng ta lại." Tiêu Nhược đáng thương nói.
Mộc Sinh một bên giúp hắn cởi trói, một bên nói, "Vậy các ngươi lần sau chú ý chút, đừng gặp lại bọn hắn nữa."
"Mộc Sinh, ngươi chỉ có một mình sao?" Tiêu Nhược không có chuyện gì khác để hỏi.
Mộc Sinh tự nhiên là lắc đầu, bất quá kì quái vì sao Uyển Ngọc tỷ một chút thanh âm cũng không có, hắn quay đầu lại xem, không còn bóng dáng của Đông Phương Uyển Ngọc nữa, lập tức hiểu ra câu "Có thể a" của nàng là có ý gì.
"Hiện tại hình như chỉ còn một người." Mộc Sinh đặc biệt đau khổ, hắn không ngờ đến Uyển Ngọc tỷ nói đi là đi.
Năm người dùng ánh mắt xác nhận, đột nhiên có người lao lên khắc chế hắn, sau đó bọn họ dùng dây trói vừa nãy trói hắn lại.
Mộc Sinh đặc biệt hoang mang, "Ngươi muốn làm gì? Vì sao lại trói ta?"
Tiêu Nhược áy náy đứng ở trước mặt hắn, "Mộc Sinh, thực sự xin lỗi, nhưng quy tắc cũng đã nói, nếu như trong ngọc bội của chúng ta trong vòng một canh giờ linh thạch vẫn là không, liền bị đào thải. Đúng lúc, ngọc bồi của ngươi có năm viên, chia chúng ta mỗi người một viên, chúng ta sẽ không bị loại nữa."
Mộc Sinh: "..." Vì thế hắn bắt buộc bị loại?
"Tiêu Nhược, ngươi cùng hắn lảm nhảm làm gì nhiều, cho dù hiện tại hắn không cho, lát nữa đụng phải những sư huynh như lang như hổ, nhất định sẽ bị loại, mau lấy linh thạch của hắn."
Mộc Sinh ngây ngốc, hắn cảm giác được sự đáng sợ của thế giới xấu xa này.
Năm người lấy được linh thạch liền biến mất.
Mộc Sinh khóc không ra nước mắt, cuối cùng thử được vị chát khi làm người tốt, khiến hắn đau lòng hơn là, tiểu hoả bàn của hắn cư nhiên bảo hắn đợi, nói một canh giờ sau sẽ có người đến đón.
"Hu hu, làm thế nào đây? Ta một chút cũng không muốn bị loại."
Hắn vất vả bao lâu, không dễ dàng từ năm trăm người đến hai trăm người, vòng thứ hai mới bắt đầu, còn chưa đến một canh giờ hắn đã bị loại, hắn cũng không can tâm.
"Hu hu, Uyển Ngọc tỷ."
Mộc Sinh ở một bên khóc nhè, một bên lải nhải tên của Thiên Uyển Ngọc.
"Ồn chết đi được, kêu cái gì mà kêu?"
Đông Phương Uyển Ngọc trực tiếp ném một quả lên mặt hắn, mặt đều dính nước quả.
"Uyển Ngọc tỷ." Mộc Sinh vốn còn đang bộ dạng đời không có gì để tiếc, nhìn thấy người nằm ở trên cây liền ngây ngốc cười, "Uyển Ngọc tỷ, hoá ra ngươi vẫn chưa đi."
Đông Phương Uyển Ngọc lần nữa ném quả xuống, Mộc Sinh bị nàng ném trúng mặt cũng không tức giận, ngốc nghếch cười, còn liếm nước quả trên mặt.
"Nghỉ ngơi một canh giờ."
Mộc Sinh càng tuyệt vọng, "Uyển Ngọc tỷ, ta sai rồi, ngươi thả ta ra đi."
Nghỉ ngơi một canh giờ nghĩa là hắn trực tiếp bị loại rồi?
Đông Phương Uyển Ngọc lạnh lùng liếc hắn một cái, "Không phải ngươi muốn thả người sao?"
Mộc Sinh chột dạ gật đầu, "Ta cho là —"
"Ngươi cho là ngươi đang cứu người, kết quả bọn hắn có cảm kích ngươi không? Khảo hạch quan đã đem quy tắc nói rõ ràng, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu, đồng môn cũng cần đề phòng, chứ đừng nói người lạ."
Đông Phương Uyển Ngọc ở trong Đông Phương gia lĩnh đủ mọi loại thủ đoạn hèn hạ, vì thế bản thân mới trở nên lãnh khốc vô tình.
Mộc Sinh cúi thấp đầu, lẩm bẩm nói, "Ta sai rồi, xin lỗi, Uyển Ngọc tỷ."
Thực ra lúc nãy nàng ngồi ở trên cây xem kịch, nàng có thể đưa tay ngăn chặn, bất quá, một người muốn trưởng thành, nhất định phải trải qua bị lừa gạt, mùi vị của phản bội, bởi vì chỉ có thể như này, hắn mới có thể nhớ rõ mùi vị đau khổ.
Mộc Sinh sau đó lại nói, "Uyển Ngọc tỷ, ngươi giúp ta cởi trói đi, ta hứa lần sau gặp lại bọn họ, nhất định sẽ cướp lại những thứ của ta từ bọn họ."
"Chỉ dựa vào ngươi? Từ trong tay bọn họ cướp linh thạch?"
Đông Phương Uyển Ngọc nhảy từ trên cây xuống, híp mắt cười vỗ vào mặt hắn, "Ta thả ngươi ra, nhỡ như ngươi cướp linh thạch của ta thì sao? Ngươi thấy ta rất ngốc sao?"
Mộc Sinh triệt để ngốc lăng, hắn làm sao sẽ, làm sao dám cướp linh thạch của nàng.
"Uyển Ngọc tỷ, đừng cười nữa, cho dù ngươi cho ta một trăm lá gan, ta cũng không dám." Mộc Sinh đều sắp đưa tay lên trời xin hứa rồi, nếu như tay của hắn không bị trói.
Kết quả, Đông Phương Uyển Ngọc xua tay, cứ thế rời đi.
Đi rồi, đi rồi, đi rồi... Mộc Sinh không còn gì nuối tiếc nghĩ.