Thực ra trong lòng rất hoang mang, ai ma, lúc ở Tử Ma sơn mạch cô đã thay nữ chủ đại nhân nghiền ép dịch dược để trị ngoại thương, sau đó cũng không động đến dược thảo những thứ này nữa, càng không hiểu dược tề sư các nàng làm sao luyện chế dược.
Nghe nói dược tề sư luyện dược đều sẽ bế quan, mỗi người tự có cách riêng của mình, vì thế muốn trộm sư cũng không trộm được.
Cô tự biết bản thân có bốn tiếng, mặc dù không biết làm thế nào để luyện dược, nhưng lại hiểu quy luật cân bằng. Cô dựa theo linh lực lớn nhỏ của mỗi cây linh dược mà sắp xếp.
Cô mặc dù là vô tâm, nhưng viện trưởng xem là có ý khác.
"Kĩ năng luyện dược tuy là vẫn có chút non nớt, nhưng linh cảm của tiểu nha đầu này rất mạnh."
Gọi là linh cảm, nghĩa là năng lực cảm ứng linh lực lớn nhỏ.
Đông Phương Minh Huệ sợ bản thân bất cẩn, trong chốc lát đều dùng hết sáu cây linh dược, đến cuối cùng luyện không ra sẽ làm trò cười cho đám người kia.
Vì thế giữ một tay, mỗi một cây linh dược cô đều tìm được nơi có linh lực yếu nhất, sau đó tách chúng từ linh dược ra, nếu không có ai sẽ đem làm thí nghiệm.
"Ngươi xem cô ấy đang làm gì?"
"Cái lá này có thể có tác dụng gì?"
"Ấy, cô ấy còn nếm thử, không sợ trúng độc sao?"
Mọi người đều không hiểu hành động của Đông Phương Minh Huệ, thế là bắt đầu thảo luận sôi nổi.
Đông Phương Uyển Ngọc cũng không hiểu, bất quá nàng đoán đối phương đang làm gì, hình như là đang thử? Đều nói lúc nữ nhân nghiêm túc là đẹp nhất, nàng hiện tại phát hiện Tiểu Cửu nhà mình càng ngày càng chói mắt.
"Uyển Ngọc, ngươi đã nghĩ đến về sau làm thế nào để luyện chế thần hồn đan của ngươi chưa?" Thanh Mặc nói đến miệng đều khô, đối phương hoàn toàn không để tâm, "Ngươi lãng phí hai canh giờ tu luyện để ở cái nơi này, ngươi gần đây làm sao rồi?"
Đông Phương Uyển Ngọc nhận được tin đối phương sẽ tham gia khảo hạch dược tề sư sơ cấp, cũng đã do dự qua, bất quá về sau vẫn đến. May mắn là nàng đi một chuyến, nếu không bộ dạng bất lực vừa nãy của Cửu muội, nghĩ đến đều khiến người — khó chịu.
"Ta sẽ cho người đi tìm dược liệu khác, nếu như không được, thì sẽ dùng đan khác thay thần hồn đan." Đông Phương Uyển Ngọc nói rất thoải mái.
Thanh Mặc không biết nên nói gì, tất cả dược liệu, bọn họ phải chuẩn bị mất nửa năm, đến cuối cùng lại vì người khác, Đông Phương Minh Huệ quả là khắc tinh của Uyển Ngọc.
Lần thí nghiệm đầu tiên của Đông Phương Minh Huệ thất bại, cô đem tất cả linh dược nghiền nát thành dịch thể, muốn lợi dụng linh lực của những dịch thể này luyện chế, cũng có khả năng là khống chế linh lực của cô có vấn đề, đến cuối cùng dịch thể linh dược bị cô chưng cất đến khô, chỉ còn thành một bãi bột.
"Ai, bột cũng được đi." Cô đã thử qua một tiếng, mùi vị cực kỳ đắng chát, linh lực cũng chỉ còn một tí.
Thấy cô đang thử thuốc, viện trưởng đại nhân cũng muốn biết lần đầu bột thuốc mà cô luyện chế có hiệu quả gì, bất quá vướng bận thân phận, chỉ có thể tiếp tục ngồi ở trên vị trí tiếp tục đợi.
Lần thứ hai, cô lại lấy một bộ phận nhỏ ở trên thân dược liệu, không ngừng nghiền nát, chia ra đổ vào sáu bình sứ nhỏ khác nhau. Lần đầu tiên cô đem sáu loại dược liệu, một loại linh khí phát ra mạnh nhất kết hợp với một loại yếu nhất, để tìm ra sự tương đồng, nhưng lần thứ hai, cô phá huỷ quy luật trước, đem hai loại linh dược mạnh nhất để trộn vào nhau, ai biết mạnh gặp mạnh, linh khí bạo nổ, triệt để lấn át mất dược liệu yếu ớt đi kèm, không cần tiếp tục, cô biết lần thứ hai cũng thất bại rồi.
Cô đem toàn bộ linh dược đổ lại vào nhau, rút ra một quy luật, linh lực yếu mạnh thay nhau bổ trợ, mới có thể tiếp tục làm tiếp.
Lần thứ ba, cô lại lấy một ít dược liệu, đem chúng nó nghiền nát thành chất lỏng, bất quá đem thứ tự của lần thứ nhất đổ vào một ít, sau đó dùng linh lực khống chế một chút, cô thấy linh dược dần dần dính lại, vẫn còn cơ hội, cô đem chúng áp chế, dùng sức nén lại, cuối cùng bị cô vo nặn thành một quả cầu nhỏ.
"He he, viên thuốc." Đây là tâm nguyện lớn nhất của cô khi đến Thất Sắc đại lục, chính là đem linh dược thành viên thuốc, mang đi cực tiện lợi.
Đông Phương Minh Huệ há miệng, muốn liếm liếm, kết quả bị dược tề sư sơ cấp bên cạnh ngăn lại.
"Ngươi còn nửa canh giờ."
Cô lập tức đem viên thuốc bỏ vào bình sứ, đem tất cả những nơi linh lực nồng nhất cắt bỏ, nghiền áp, bất quá thời gian chỉ còn nửa canh giờ, sau đó chính là vấn đề khống chế linh lực, cô yếu nhất ở khoản này.
Nếu như có Tiểu Sắc ở, cơ hội thành công còn có thể cao hơn chút.
Cô cẩn thận khống chế linh lực, đem linh lực vào trong bình sứ đựng dịch thuốc trộn lẫn lại với nhau, từ từ đổ vào bốn loại dịch thuốc của linh dược còn lại, từng nắm lại từng nắm trộn lại, cô cực kỳ nhẫn nại, mắt đều nhìn chằm chằm vào đồ vật nhỏ kia.
Thành bại ngay tại lúc này.
Đông Phương Minh Huệ cẩn thận bọc dịch thể lại, xem nó trở nên dính nhớt, thế là bước cuối cùng cô càng làm chậm hơn, càng tỉ mỉ hơn.
Quần chúng còn đang thảo luận sôi nổi thấy trán cô đẫm mồ hôi, nhưng vẫn dùng linh lực cấy ghép dịch thể, rất nhanh, hình dạng viên thuốc dần hình thành.
Trước lúc dược tề sư sơ cấp hô hết giờ, cô một mực dùng linh lực bao lấy viên thuốc, dùng sức ép lại, giống như những linh lực loạn chạy không ở nghe lời ở trong Hồn Hải trước đây.
Thời khắc này, cô tỉnh ngộ rồi.
Linh lực vốn đang bị chèn ép đột nhiên bạo phát, linh khí nồng đậm từ trên người cô phát ra.
Đông Phương Uyển Ngọc và viện trưởng đại nhân gần như cùng lúc đứng lên, viện trưởng đại nhân lên tiếng, "Tất cả dược tề sư nghe lệnh, mọi người toàn bộ lùi xa ba trăm mét, không có mệnh lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được lại gần."
Đông Phương Uyển Ngọc lại bước lên một bước, dùng tốc độ nhanh nhất cướp lấy viên thuốc, để vào trong bình sứ. Sau đó ở bên vành tai cô nói, "Cửu muội, chuyên chú tâm thần, khoanh chân mà ngồi, Thất tỷ sẽ bảo vệ cho ngươi, ngươi an tâm thăng cấp."
Viện trưởng đại nhân vốn còn muốn đuổi nàng ra ngoài, nhưng thấy Đông Phương Uyển Ngọc tìm một nơi cách Đông Phương Minh Huệ khá xa ngồi xuống, một thanh kiếm từ trong không gian của nàng rút ra, cắm ở đường ra vào của mọi người, hành động này rõ ràng muốn nói, nếu có ai tiến lên một bước, thì máu bắn ba thước.
Đông Phương Minh Huệ đã không cảm giác thấy bất kỳ thứ gì bên ngoài nữa, cô chìm vào một thảo nguyên lớn đầy cỏ xanh, không khí trong lành, trời xanh mây trắng, đằng xa còn có một đàn cừu đáng yêu.
"Ngu ngốc, giữ lấy tâm thần, đừng nghĩ mấy thứ vớ vẩn." Tiểu Sắc đột nhiên mở miệng nhắc nhở, hiển nhiên nó đã cảm thấy linh lực dập dờn ở trong Hồn Hải, mới miễn cưỡng để bản thân tỉnh lại.
Đông Phương Minh Huệ bắt đầu ứng phó linh lực cuồn cuộn ở trong đan điền của mình.
"Nhớ kĩ, từ hôm nay về sau, ngươi phải thăng cấp từng cấp một, cho đến khi tìm được kĩ năng thích hợp với ngươi." Tiểu Sắc ở trong Hồn Hải cảnh cáo.
Lớp màng giữa Linh Sư cấp Một đến Linh Sư cấp Hai rất mỏng, cô thả một ít linh lực ra, đã nhẹ nhàng phá vỡ.
Đông Phương Minh Huệ mở mắt ra đã phát hiện nữ chủ đại nhân đang ngồi ở đối diện tu luyện, bất quá lúc cô động nhẹ, Đông Phương Uyển Ngọc cũng mở mắt.
"Cung hỉ, Cửu muội."
Đông Phương Uyển Ngọc mặc dù không hiểu vì sao đối phương chỉ thăng một cấp nhỏ, nhưng vẫn thay cô vui mừng. Nàng nhẹ nhàng rút kiếm lại, trực tiếp vứt vào bên trong không gian.
"Đây là đan dược ngươi vừa nãy luyện?" Đông Phương Uyển Ngọc đưa bình sứ cho cô.
Đông Phương Minh Huệ vừa sửa đúng lại, "Ta gọi nó là viên thuốc."
Được, Đông Phương Uyển Ngọc vẫn là nhìn thấy thứ gì đó giống như đan dược, "Cái này với đan dược có gì khác?"
Câu hỏi này thực làm khó cô, điểm chung là cả hai cơ bản trông giống nhau, khác biệt đại khái chính là đan dược là do luyện đan sư dùng đan lô mà luyện chế thành, còn viên thuốc là do cô dùng linh lực ngưng tụ lại.
"Ngươi ngược lại khiến cho chúng ta mở to tầm mắt, cùng lúc luyện dược, lại lĩnh ngộ thăng cấp." Viện trưởng từ lâu đã không gặp người trẻ nào có thiên phú thế này rồi, hắn híp mắt cười vươn tay ra, "Cho ta xem viên thuốc ngưng tụ mà thành."
Đông Phương Minh Huệ đem đồ giao ra, trong lòng lại thấp thỏm, viên thuốc cô luyện chế thành này vẫn còn chưa kịp thử.
Ngay cả hiệu quả, cô còn chưa kịp kiểm tra đã phải giao rồi.
Viện trưởng đại nhân đem vật từ trong bình sứ đổ ra, trong viên thuốc còn có đường vân màu xanh lá nhạt, xem ra giống như luyện đan ở trong phòng, nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy Minh Huệ ngưng kết mà thành, có lẽ là sẽ không tin.
Phẩm tướng còn có thể, bất quá còn một cái khuyết điểm nhỏ, thiếu mất một góc nhỏ.
Viện trưởng đại nhân đem lên mũi ngửi, mùi thơm nhạt, linh lực nồng nàn xộc vào mũi, không cần cái khác, chỉ dựa vào viên thuốc có thể lưu giữ linh lực không tan này là có thể coi như Thiên Minh Huệ thông qua.
"Không tệ."
Có thể được viện trưởng của viện dược tề khen một câu không tệ, Đông Phương Uyển Ngọc thay Đông Phương Minh Huệ vui vẻ.
Đông Phương Minh Huệ cũng không dám tin tưởng, lần đầu tiên cô ngưng tụ viên thuốc này thành công lại có thể được khen ngợi.
"Nhưng mà, tiểu nha đầu, ta hôm nay thấy ngươi luyện chế thủ pháp còn non nớt, hoàn toàn là một tân thủ, lúc phối viên thuốc, tuy loạn mà có thứ tự, nhưng rốt cuộc vẫn là điểm yếu của ngươi. Ngày sau đi theo ta học hỏi một phen, làm cho ngươi gia tăng kiến thức." Viện trưởng nói ra những điểm chưa tốt của cô, đừng cho rằng hắn mắt mờ lẩm cẩm, hắn nhưng vẫn còn nhìn rất rõ, lúc tiểu nha đầu này luyện chế, tay đều luôn run, hiển nhiên nội tâm không giống như vẻ ngoài bình tĩnh.
Bất quá đối phương vẫn luyện chế ra hình dạng thuốc mới, khiến cho hắn không ngờ. Chuyện không ngờ nữa là, ngộ tính của đối phương cũng khá tốt.
Điều này càng chắc chắn thêm quyết định trong lòng của viện trưởng đại nhân.
Đông Phương Minh Huệ bị ông béo đánh giá có chút xấu hổ, cô hoàn toàn là chó ngáp phải ruồi, vận khí tốt. Nếu như không phải cô làm thí nghiệm nhiều lần, vòng này xác định tong rồi.
Đến lúc đó cô tự vả đôm đốp vào mặt, có lẽ Từ Liên nữ nhân này sẽ chết cười.
Mọi người thấy trong tay viện trưởng đại nhân cầm một hạt giống như đan dược, hiếu kỳ tiến lại gần, miệng lưỡi bắt đầu thảo luận, thậm chí có người còn muốn cướp từ trên tay viện trưởng để xem.
"Qua sự đánh giá của ta, linh lực của viên thuốc này bảo tồn rất tốt, cực kỳ tràn đầy sức sống. Vì thế, vòng dược tề sư sơ cấp thứ hai của Thiên Minh Huệ thông qua."
"Chúc mừng ngươi."
"Cung hỉ cung hỉ."
Rất nhiều người chứng kiến sự thất bại của cô, cơ hội chỉ có ba lần, vì thế thành công không dễ dàng. Thêm nhìn thấy tài năng của cô, rất nhiều người cũng tâm phục khẩu phục, ít nhất bọn họ đều biết, ở mỗi một chuyện mỗi người đều sẽ có thất bại, chỉ cần không từ bỏ, nhất định sẽ thành công.
"Không phải còn vòng thứ ba sao?" Từ Liên thấy mọi người vây quanh Đông Phương Minh Huệ, khiến cô cảm thấy cô ấy như chúng tinh bảng nguyệt* được nhận sủng ái, trong lòng khó mà cân bằng, nhất thời xúc động hắt nước lạnh vào mọi người.
*Chúng tinh bảng nguyệt: ý chỉ một người được mọi người vây quanh, chào đón.
Viện trưởng nhìn cô một cái, híp mắt cười nói, "Từ Liên sư nói đúng, sau nửa nén nhang, vòng thứ ba bắt đầu."
Đông Phương Minh Huệ cũng híp mắt cười, lè lưỡi với Từ Liên, bộ dạng khiêu khích kia suýt nữa khiến Từ Liên mất đi kiểm soát, lao lên cho cô hai cái tát.
Vòng thứ ba khảo hạch dược tề sư sơ cấp, một dược tề sư hợp cách, nhất định có thể cứu người. Chủ đề của vòng thứ ba là chữa trị bệnh nhân, gọi là cứu người như cứu hoả, thí sinh phải dùng thời gian và tốc độ nhanh nhất phối chế thuốc, để cho bệnh nhân dùng.
Vòng này chính là dùng cấp tốc chẩn đoán và tìm ra thuốc chữa.
Ở trước mặt Đông Phương Minh Huệ có đủ mọi loại bình được để trên bàn, bình sứ cao thấp đều có, còn không có nhãn, đây chính là tăng độ khó của khảo hạch.
Có một vị dược tề sư sơ cấp sẽ giúp cô tính giờ.
Đông Phương Minh Huệ thấy Từ Liên đang ở trong đám đông hận thù tột độ mà nhìn cô, đầu khẽ quay nghiêng, "Viện trưởng đại nhân, vì để thể hiện sự công bằng công chính của khảo hạch, ta có một kiến nghị tốt hơn, không biết có thể nói không."
Viện trưởng cười hi hi nói, "Mời nói."
"Tính giờ không thể thuyết phục quần chúng, ta cho rằng vòng thứ ba phải chọn một người có năng lực xuất chúng, một dược tề sư sơ cấp có các phương diện đều rất ưu tú đến đấu với ta, hai người đồng thời chẩn đoán, người chọn ra phương thuốc cùng chữa bệnh cho bệnh nhân tự nhiên sẽ là người thắng, tin tưởng đến lúc đó mọi người sẽ không có ý kiến."
Lời nói này tương đối hay, phất phảng là vì khống chế cuộc tranh luận sau này.
Quần chúng nghe thấy thế, cảm thấy hợp lý, thế là lũ lượt gật đầu tán thành.
Viện trưởng đại nhân cũng cười, nếu như là ba tháng trước, vòng thứ ba của dược tề sư sơ cấp cũng không phải chỉ cho một người, vì thế đề xuất mà Đông Phương Minh Huệ đột nhiên đưa ra lại cùng quy tắc thường lệ không hẹn mà hợp, từ hai người chọn ra một người, mới là người chiến thắng.
Đông Phương Uyển Ngọc mím môi mà cười, Cửu muội quá nghịch ngợm rồi, luôn nghĩ cách làm chuyện xấu.
"Ngươi Cửu muội một chiêu cũng khiến gây tổn thương, trông thì giống như cuộc thi công bằng công chính, thực ra muốn nhẫm lên người khác mà trèo cao." Thanh Mặc không khách khí bình luận.
"Cửu muội không phải là người như thế." Đông Phương Uyển Ngọc cười nói.
"Nếu ngươi đã nghĩ như thế, ngươi muốn chọn dược tề sư nào năng lực xuất chúng lại tài hoa nào?" Viện trưởng đại nhân rộng lương nói, hắn hầu như có thể khẳng định tiểu nha đầu này lại bắt đầu đào hố.
Con ngươi đen của Đông Phương Minh Huệ khẽ chuyển động, ở trước mặt sư huynh sư tỷ lướt ngang qua, sau đó dừng ở trên người Từ Liên, "Viện trưởng, ta thấy Từ dược sư năng lực thiên phú đều tương đối xuất chúng, hơn nữa ở viện Bạch Chỉ đối xử với ta rất tốt, ta cho rằng cô ấy cùng ta bỉ thí thì không có gì tốt hơn, ngươi thấy thế nào?"
Viện trưởng tự nhiên vui vẻ xem kịch hay, hắn nói, "Từ dược sư thấy thế nào?"
Từ Liên thấy thế, bước lên một bước, "Vui không thể hơn."
Cô đợi thời khắc này rất lâu rồi, Đông Phương Minh Huệ vừa khiêu khích cô nghĩ cũng không nghĩ xông lên.
"Từ dược sư, mong được chiếu cố." Cô bày ra nụ cười rạng rỡ nhất hướng đến Từ Liên.
Đối với Từ Liên mà nói, bất kỳ hành động nào của đối phương cũng là đang khích tướng.
Viện trưởng đại nhân híp mắt cười nói, "Vòng thứ ba bắt đầu, vì để cuộc thi này công bằng công chính, bệnh trên người bệnh nhân sẽ do ta đích thân chỉ định, tiếp theo phải xem các ngươi hai vị rồi."
Viện trưởng đại nhân đích thân chỉ định căn bệnh, nhất định đã chôn xong mìn, bất quá thế này lại khiến cô an tâm, không cần lo lắng sẽ có người sẽ gian lận.
Bệnh rất nhanh truyền đến lên người, tất cả trạng thái của hai người đều như nhau, toàn bộ đều lăn lộn ở trên đất.
Đông Phương Minh Huệ tiến lên trước, giữ chặt bệnh nhân, "Ngươi chỗ nào không thoải mái? Là bụng sao?"
Bệnh nhân đau đến mặt đều trắng bệch, ngay cả lời cũng không nói rõ được, Đông Phương Minh Huệ ấn lên phần bụng của bệnh nhân, nhẹ nhàng, mỗi lần ấn sẽ hỏi, "Có phải chỗ này không?"
Cứ thế lặp lại, cho đến khi ấn đến một nơi ở phần bụng, bệnh nhân liền rít lên.
"Là chỗ này sao?"
Cô lại ấn thêm một lần, tiến hành xác nhận.
Bệnh nhân khó khăn gật đầu, "Đúng."
Ngay lúc này, cô phảng phất trở về đời trước, như lúc ở bệnh viện chữa trị cho bệnh nhân, động tác thành thục, cô muốn lấy dụng cụ chẩn đoán, vươn tay mới phát giác bản thân vẫn còn ở trường thi, không phải bệnh viện, cô xoa nhẹ mi tâm, cảm giác bản thân hồ đồ rồi.
Vì không để làm vướng víu hai người thi đấu, bọn hắn dùng một miếng vải xanh chắn ở giữa, đem hai người tách ra.
Đông Phương Minh Huệ lúc này còn đang khám bệnh, Từ Liên bên kia đã chẩn đoán xong, bắt đầu chọn đối phương nên dùng linh dược nào.
"Ngươi hôm nay có ăn gì lung tung?" Đông Phương Minh Huệ không gấp tiếp tục hỏi.
Bệnh nhân lắc đầu, sau đó lại nghĩ đến gì đó, lại gật đầu.
Cô thấy môi của đối phương đều đã tím cả lên, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống, đau đến mặt đều trắng, tứ chi vô lực, phần bụng lại đau nhất, đau đến hận không thể lăn lộn ở dưới đất.
Cô có sơ bộ chẩn đoán, đi đến trước bàn, đem mỗi một bình sứ mở ra, đem lên mũi ngửi, sau đó bỏ xuống, tốc độ rất nhanh, mất khoảng một nén hương, đã có thể chia linh dược thành hai.
Sau đó, cô lại đem nắp bình sứ mở ra, bất quá lần này ngửi có chút lâu, mỗi lần ngửi, cô lại loại ra một bình sứ.
Còn lại chỉ còn một bình.
Cô ngửi lại hai lần, thậm chí còn tự mình nếm thử, cảm giác thấy phần bụng ấm áp, cô liền đem bình thuốc vào miệng bệnh nhân.
Rất nhanh, cơn đau của bệnh nhân dần dần giảm xuống, màu sắc trên môi cũng dần tan, sắc mặt cũng không giống trước đây trắng bệch rồi.
Ở bên kia, Từ Liên nhanh chóng chẩn đoán, vốn còn nghĩ là trúng độc mức nhẹ, nhưng nghĩ viện trưởng đại nhân sẽ không ra đề đơn giản đến thế, lại chẩn đoán lại một lần.
Giống như Đông Phương Minh Huệ, cô cũng mất rất nhiều thì giờ để phân biệt linh dược.
Cô chọn linh dược xong, phần thắng ở trong tay trực tiếp đổ linh dược vào trong miệng bệnh nhân, cơn đau của bệnh nhân từ từ tan biến, sắc mặt cũng hồng hào trở lại.
"Ngươi đã khỏi rồi." Từ Liên dứt khoát.
Bệnh nhân còn muốn ngồi dậy, nhưng lại thấy bụng đau đến khó nhịn, thậm chí so với cơn đau vừa nãy còn đau hơn.
Đông Phương Minh Huệ bên này, cô dịu dàng chậm rãi đỡ bệnh nhân dậy, cực kỳ kiên nhẫn nói, "Thực ra ngươi không phải bị bệnh gì nặng, chỉ là ăn phải thứ gì đó gây trúng độc nhẹ, ta đã cho ngươi uống thuốc rồi, ngươi nằm nghỉ ngơi ba ngày, sau đó không được ăn lung tung."
Mọi người đem cách hai người đối đãi với bệnh nhân bỏ vào trong mắt, ai thắng ai thua, trong lòng mọi người đã có đáp án.
Viện trưởng đại nhân cho người bỏ tấm màn ra, Từ Liên vẫn còn đang chẩn đoán vì sao bệnh nhân uống thuốc xong, cơn đau ngược lại càng nặng.
"Mọi người đã thấy rõ, kết quả cực kỳ rõ ràng, hiện tại do ta viện trưởng đích thân tuyên bố, Thiên Minh Huệ thuận lợi thử thách thành công dược tề sư sơ cấp."
Từ Liên đại khái không tin được bản thân lại thua thế này.
Mọi người dồn dập chạy lên chúc mừng, dược tề sư có thêm một dược tề sư sơ cấp là một đại sự cực kỳ xứng đáng chúc mừng.
Đông Phương Minh Huệ còn chưa kịp chế giễu Từ Liên dược sư đang thất lạc hồn phách kia, tiếp tục bỏ đá xuống giếng. Đã bị sư huynh sư tỷ nhiệt tình vây quanh lại.
"Chúc mừng tiểu sư muội."
"Về sau mong được thỉnh giáo."
Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô bị đám người vây quanh đến luống cuống mà không nhịn được cười, xem một hồi thấy tiếng pháo cũng tan biến, giống như chưa từng có chuyện gì.
Từ Liên đến giờ vẫn không tin mình thua, sau đó mới phát giác mình đã dính bẫy của Đông Phương Minh Huệ. Đối phương đề ra so thí, không những thử thách cô, còn là dùng cô làm đá gác chân, giống như năm đó cô làm với sư phụ cô, tàn nhẫn dẫm đạp.
"Không thể nào." Từ Liên hét lên.
Tiếng hét này không thể kinh động bọn họ, ngược lại lại để viện trưởng đại nhân nghe thấy.
"Ngươi vẫn không biết mình sai ở đâu?" Lúc viện trưởng không cười, đôi mắt híp trông có mấy phần lanh lợi.
Từ Liên lắc đầu, lẩm bẩm nói, "Không nên a, ta rõ ràng chẩn đoán ra đối phương là trúng độc đa la mạn, làm sao sẽ thế này?"
Độc đa la mạn?
Viện trưởng nhướng lông mày trắng lên, "Độc đa la mạn đúng là sẽ thâm nhập vào ngũ tạng lục phủ, giai đoạn trúng độc ban đầu sẽ là đau bụng, trạng thái cũng không khác bao nhiêu, nhưng ngươi hỏi qua cảm giác của người bệnh chưa?"
Mục đích của đề thi này là, chuẩn bị cho những người tự phụ phi phàm, ai trúng chiêu thực ra trong lòng hắn đều rõ. Nhưng trong quá trình chữa trị bệnh nhân, không cẩn trọng hành sự, cũng sẽ không được coi là một y giả.
Lời đã nói đến phần này, Từ Liên nếu như còn không biết mình sai ở đâu, cũng lãng phí bao nhiêu năm làm dược sư.
"Ngươi trở về tự ngẫm bản thân rốt cuộc đã sai ở đâu."
"Vâng, viện trưởng."
Từ Liên thất lạc đứng dậy, từng bước từng bước đi ngang qua lưng bọn bọ, sắc mặt cô u ám lạnh lùng, nắm chặt quyền, móng tay đều cắm vào trong thịt cũng không biết, nghe đằng sau phát ra tiếng cười đùa, giống như một con dao sắc nhọn, tàn nhẫn đâm vào ngực cô, từ nay về sau, thanh danh tốt của cô đã biến mất không tồn tại.
Tất cả là bởi Thiên Minh Huệ, cô hận không thể rút gân bẻ xương của đối phương, đem xương đốt thành tro bụi.
Viện trưởng nhìn theo bóng lưng của cô mà lắc đầu, thở dài, hy vọng tự ngẫm sẽ giúp cô ấy tìm ra mình sai ở đâu mà sửa, nếu không, con đường dược tề sư của cô phải dừng lại tại đây rồi.
"Được rồi, mọi người nên giải tán rồi, trở về chuẩn bị kì thi ba tháng sau thăng cấp." Lời của viện trưởng vừa nói, mọi người cũng chỉ có thể giải tán.
Đông Phương Minh Huệ thở phào nhẹ nhõm, "Viện trưởng, nhờ ngươi giúp đỡ, nếu không— Í, Thất tỷ đi đâu rồi?"
Cô còn muốn cùng nàng chúc mừng.
Viện trưởng thấy cô kéo dài cái mặt nhỏ ra, "Ngươi Thất tỷ có lẽ có việc phải đi rồi."
Cũng đúng, cô tự an ủi mình, nữ chủ đại nhân vốn là nghiện tu luyện, có thể vì cô mà bỏ ra bốn canh giờ đã là không dễ dàng rồi.
"Từ ngày mai, ngươi chuyển đến sau núi, trước đó đúng lúc có một dược tề sư mới chuyển đi, viện của hắn lúc này còn trống, đây là phúc lợi đầu tiên mà viện dược tề ban cho dược tề sư sơ cấp." Viện trưởng vuốt râu của mình, cảm giác bản thân đem viện của một dược tề sư trung cấp cho cô, coi như là bồi thường chuyện trước đây, đương nhiên còn có chút ưu ái.
Sau khi trở về, hắn phải nghiên cứu tác dụng của viên thuốc này.
Đông Phương Minh Huệ liếc hắn một cái, "Viện trưởng đại nhân, ngươi cũng biết ta có viện riêng, ta tạm thời không muốn chuyển đi."
Dịch chuyển một cây Lam Tinh Mộng cực kỳ phiền phức, chưa kể trong viện của cô còn có một cây mỹ nhân trúc không biết có lớn lên thuận lợi không.
Vì đám thực vật nhỏ đáng yêu này, Đông Phương Minh Huệ từ bỏ phúc lợi bỏng tay này, không kìm được ai oán một tiếng, "Bất quá viện trưởng đại nhân, ta muốn Thất tỷ chuyển đến ở cùng ta, không biết có được không."
"Đương nhiên là không được." Viện trưởng híp mắt liếc cô một cái, lại thấy cô kéo cái mặt nhỏ ra, bộ dạng thất vọng như trời sắp sập.
"Nhưng mà, ngươi không chấp nhận viện trống mà ta sắp xếp cho ngươi, ta có thể cho ngươi một thứ ngươi muốn." Lời nói của viện trưởng đại nhân đầy hàm súc.
May mắn là Đông Phương Minh Huệ nghe hiểu, cô buồn rầu nói, "Ta có thể đề nghị sư tỷ của ta sống ở tiểu viện không?"
Viện trưởng ho khan một tiếng, hai tay chắp lại, giả vờ không nghe thấy lớn tiếng nói, "Cho ngươi nghỉ ngơi một ngày, ngày mai đến phòng làm việc của ta báo danh."
Đây coi như là đồng ý rồi?
Đồng ý rồi, đồng ý rồi, đồng ý rồi.
Đông Phương Minh Huệ trở về liền đem tin mừng này nói cho hai bạn quý của mình, Lam Tinh Mộng nghe sắp có người chuyển đến, lập tức vui vẻ không thôi.
Cành nhỏ của mỹ nhân trúc mới cắm đất được vài ngày, cô nhìn miếng đất nhỏ được cô quấn lại, vẫn chưa nhìn thấy cái gì xuất hiện.
"Ngươi đừng làm lãng phí tâm tư của ta, chóng lớn lên, đã biết chưa."
Tin tức cô trở thành dược tề sư rất nhanh đã truyền đến tai của mỗi người trong viện dược tề, quản sự sư huynh biết cô đã thông qua, cố ý cầm một bộ dược tề sư sơ cấp mới có đưa cho cô.
Trước đây y phục của dược đồng là đồng nhất, màu xám trông cực kỳ khó coi, cô không ngờ dược tề sư cũng có y phục thống nhất, bất quá lại là màu bạch kim, trước ngực và tay áo còn có hoa văn, so với y phục của dược đồng dễ coi hơn nhiều.
"Cái này ngươi không biết sao? Nếu như ngươi mặc bộ y phục này đi trên đường ở Kim Tinh Đế Quốc, sẽ nhiều người kính nể ngươi vài phần. Ngươi lại xem ở đây, đây là huy hiệu của viện dược tề, ở Thất Sắc đại lục chỉ cần có nơi có công hội viện dược tề chúng ta, ngươi đều có thể đến đó cầu cứu."
"Đa tạ sư huynh." Y phục vẫn là nhận lấy, ngày nào không cần đến nữa liền đem bán đi, có lẽ sẽ kiếm được nhiều tiền.
Đông Phương Minh Huệ bộ dạng chê bai, cô cho rằng gương mặt của mình không đáng tiền, hoá ra còn không bằng cả giá trị của bộ y phục này, đúng là mội chuyện đáng cười.
"Tiểu sư muội, ai, phải sửa lại rồi, sau này phải gọi ngươi là Thiên dược sư." Quản sự sư huynh cười nói.
"Sư huynh."
"Đừng gọi sư huynh nữa, ta bất quá chỉ là quản sự của viện Bạch Chỉ, sau này gọi ta là Ung Tinh." Ung Tinh không nhịn được tự giễu.
Đông Phương Minh Huệ chu môi, "Sư huynh, ngươi thế này sẽ làm ta tức giận đấy, lúc ta đến viện Bạch Chỉ đều là ngươi giúp ta, tình nghĩa giữa chúng ta còn xa lạ sao? Sau này ta vẫn gọi ngươi là sư huynh, ngươi gọi ta là tiểu sư muội là được."
Cô cùng với linh dược ở viện Bạch Chỉ làm quen, cũng biết nhiều tin tức mà người khác không biết.
Ví dụ như Ung Tinh, hắn sinh ra ở trong Học viện Hoàng gia, hắn là đứa trẻ của hai người dược đồng lén lút sinh ra, có lẽ là bởi vì sợ bị trừng phạt, bọn họ sinh ra liền đem đứa trẻ vứt đằng sau núi, cho tự sinh tự diệt. Đứa trẻ bị đói mấy ngày, khóc đến cạn kiệt sức. Nếu như không phải viện trưởng đại nhân đi tìm linh dược phát hiện ra hắn, sợ rằng sẽ chẳng có ngày hôm nay.
Lúc đó viện trưởng đại nhân phát hiện xung quanh hắn mọc cỏ ung tinh, thế là đặt tên hắn là Ung Tinh.
Ung Tinh hoàn toàn không biết người ở trước mắt này biết rõ thân thế của hắn, bất quá nghe cô nói lại thấy bản thân quá yểu điệu rồi, bằng hữu chi giao, đích thực không cần những thứ lễ nghi này trói buộc.
Lúc đó, hắn còn nhỏ, bất quá tư chất đủ lão, dễ dàng ngồi lên vị trí quản sự. Trong lứa dược đồng kia, xuất hiện một Từ Liên, vì để lấy lòng hắn, Từ Liên đối với hắn hư hàn vẫn noãn*, khiến trái tim thiếu sót tình yêu dần dần ấm lên, bất quá sau khi cô ấy thành dược tề sư sơ cấp phần quan tâm này cũng biến mất, hơn nữa còn là chế giễu cười cợt, lại thêm cảnh cáo.
*Hư hàn vẫn noãn: ý chỉ vô tâm, lạnh lùng nhưng vẫn ra vẻ hỏi han, quan tâm đến người khác.
Nghĩ đến những chuyện này, Ung Tinh vẫn cảm thấy như có đá trong lòng, có chút khó thở.
"Ngày mai ngươi nghỉ ngơi, có dự định gì không?" Ý định của Ung Tinh là chúc mừng một phen.
Đông Phương Minh Huệ muốn để nữ chủ đại nhân chuyển chỗ, thế là nói, "Ta muốn xuống bếp, khao các ngươi một bữa."
Đông Phương Uyển Ngọc nghe thấy tiếng gõ cửa còn cảm thấy kì quái, lúc mở cửa ra, kinh ngạc, "Cửu muội ngươi làm sao tìm được đến đây?"
Từ khi thăng cấp thành dược tề sư sơ cấp, Đông Phương Minh Huệ cảm giác tiểu nhân vật này đi lại ở trong Học viện Hoàng gia đột nhiên tiện lợi hơn rất nhiều, nhất là thấy cô mặc y phục của dược tề sư, đi đến đâu, đều sẽ có người ngó qua.
Đông Phương Minh Huệ chỉ kí hiệu ở trên y phục, "Ta vừa hỏi bọn hắn đã nói cho ta biết."
Đông Phương Uyển Ngọc hiểu ra ý tứ của cô rồi, bất quá nhìn cô giống như một con mèo kiêu ngạo, cái đuôi đều dựng hẳn lên, "Được, dược tề sư của ta, vì để chúc mừng ngươi thăng cấp, Thất tỷ có lễ vật muốn tặng ngươi."
Cô lập tức mở to mắt, ái chà chà, cô có phải vừa nghe lầm không, nữ chủ đại nhân cư nhiên có lễ vật tặng cô.
Chớp chớp mắt, lại chớp tiếp.
Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô ngây ngốc, từ trong không gian lấy ra một lễ vật, một cái rương nhỏ ở trước mặt cô.
Đông Phương Minh Huệ ôm lấy cái rương, còn rất nặng, "Thất tỷ, trong này còn có đồ vật gì?"
Đông Phương Uyển Ngọc thần bí nói, "Ngươi tự mở ra xem."
Cô thấp thỏm mở ra, bên trong còn có một đồ vật yên tĩnh nằm, cô ngơ ngác, "Í, một quả trứng."
"Quả trứng này có lẽ là trứng của ma thú nào đó, là ta vô tình nhặt được." Đông Phương Uyển Ngọc không chịu trách nhiệm nói.
Đông Phương Minh Huệ bị nữ chủ đại nhân ném cho quả mìn, tặng quà là tặng một quả trứng, còn là trứng không biết tên.
"Cảm ơn Thất tỷ."
Không quản nữa, Đông Phương Minh Huệ ôm quả trứng to hơn cả hai bàn tay cô vuốt hai cái, tâm tình vừa chua vừa mừng.
Đông Phương Minh Huệ vỗ về trái tim bị kinh sợ của mình, lúc sau mới nói, "Thất tỷ, hôm nay ta đến đây để nói với ngươi một tin tốt."
Đông Phương Uyển Ngọc nghiêm túc nhìn cô, trong lòng lại không ngừng thắc mắc, lẽ nào nàng tặng sai lễ vật rồi? Lúc này Cửu muội không giống như nàng tưởng tượng vui vẻ. Bất quá thấy đối phương ôm chặt quả trứng, nàng tự an ủi rằng Cửu muội của mình rất thích.
Thực ra Đông Phương Minh Huệ không thể không ôm chặt, không những bởi vì trứng quá nặng, mà còn quá trơn, nếu như không cẩn thận rơi xuống đất trứng chắc chắn sẽ vỡ.
Nữ chủ đại nhân một khi tức giận sẽ xoẹt cô một cái, cô cũng bể rồi.
Nói thẳng ra là trứng vỡ người vỡ, trứng ở người ở.
"Thất tỷ, nói với ngươi tin tốt, viện trưởng đại nhân đã đồng ý cho ngươi đến ở tiểu viện của ta rồi." Đông Phương Minh Huệ bí hiểm hướng đến tai nàng, thì thầm nói.
Khí tức nóng phả lên cổ nàng, ngoài ý muốn khiến tim nàng có cảm giác rung động, tê buốt, Đông Phương Uyển Ngọc không tự nhiên né đầu, hơi dịch nhẹ một chút, cùng Đông Phương Minh Huệ bảo trì khoảng cách.
Nàng nghe rõ rồi, câu nói đùa hôm đó của bản thân, đối phương lại coi là thật. Lúc đó nàng chỉ muốn nói với đối phương, ngươi nếu như không có quyền lực, lời nói không có trọng lượng, là cái gì cũng không phải.
Không ngờ lời của nàng lại bị đối phương hiểu lầm, bất quá cũng tốt.
"Vậy Thất tỷ hưởng lây của ngươi rồi."
Đông Phương Minh Huệ cười trộm, nữ chủ đại nhân hưởng của cô chỗ nào, quang hoán nữ chủ của nữ chủ đại nhân như thế chói mắt, nói không chừng sẽ đem may mắn đến cho cô.
He he, sắp có người có vận khí cực tốt chuyển đến viện của cô, cô và các tiểu hoả bàn nhất định cũng sẽ gặp may mắn.
Đông Phương Uyển Ngọc ngay ngày hôm đó thu dọn một phen, thực ra cũng chẳng có đồ gì mang theo, nàng khoá cửa lại, cùng Đông Phương Minh Huệ đi đến tiểu viện.
Ung Tinh thấy các nàng trở lại, lập tức nói, "Thiên tiểu thư, phòng của ngươi ta đã thu dọn xong rồi."
Đông Phương Minh Huệ không chấp nhận nổi bộ dạng thấp giọng khúm núm như này của đối phương, "Sư huynh, nàng là Thất tỷ của ta, về sau đừng khách khí như thế, Thất tỷ ta cũng sẽ không vui."
Sau đó lại cùng nữ chủ đại nhân giới thiệu, "Thất tỷ, đây là sư huynh Ung Tinh, lúc ta đến viện Bạch Chỉ đều là hắn chiếu cố, hắn tính cách rất tốt."
Ung Tinh cúi thấp đầu, vành mắt có chút ướt.
"Được, đa ta sư huynh đã chiếu cố ta Cửu muội, ta là Uyển Ngọc, sau này ngươi gọi tên ta là được." Đông Phương Uyển Ngọc cười với hắn.
Ung Tinh gật đầu, quay về hướng Đông Phương Minh Huệ nói, "Tiểu sư muội, ngày mai cần chuẩn bị gì không?"
Nếu như trước đây hắn chiếu cố là do nể mặt Tư Đồ Hạo, còn bây giờ là hắn cam tâm tình nguyện chiếu cố.
Đông Phương Minh Huệ lắc đầu, "Đa tạ sư huynh, hôm nay ngươi cũng vất vả rồi, trở về sớm nghỉ ngơi đi."
Vào buổi đêm, Đông Phương Minh Huệ ở trên giường dày vò, lật đi lật lại, làm thế nào cũng không ngủ được, nữ chủ đại nhân vừa chuyển vào, cô đã hưng phấn không thôi.
Sau này có thể tiếp tục bồi dưỡng tình bạn cách mạng, cô cần phải nỗ lực, phải cố gắng, phải phấn đấu.
Lúc cô vô tình nhìn đến quả trứng ở trong ổ, Đông Phương Minh Huệ mặt liền trầm vỡ, đều muốn nghĩ cách chết.
"Thân nương của ta a." Cô đem quả trứng ôm vào lòng, vỗ nhẹ vài cái, vỏ trứng không sao, ngược lại là tay cô vỗ đều đỏ rồi.
"Ta nói với ngươi, ngươi đừng ỷ vào Thất tỷ đang chống lưng cho ngươi, liền đắc ý. Đợi ngày ngươi vỡ vỏ rồi, sẽ là cơ hội tốt nhất để ta thu thập ngươi, ngươi cứ đợi đấy." Cô ngồi thẳng dậy, hung ác nhìn quả trứng độc thoại, "Ngươi tốt nhất nở ra là một tiểu gia hoả đẹp đẽ, nếu không ta sẽ coi ngươi như trứng gà đem rán lên, làm một bữa tiệc trứng, ngươi có tin không?"
Cô nói đến mệt rồi, tự động ôm lấy quả trứng ngủ mất, tự nhiên cũng không phát hiện quả trứng động đậy, dính chặt vào bụng cô, xoay một vòng.
Hôm sau, Đông Phương Minh Huệ tỉnh dậy, như thường lệ tưới nước cho Lam Tinh Mộng và mỹ nhân trúc, xới đất, kiểm tra xung quanh có con bọ nào không.
Sau khi tất cả đều ổn thoả, một lúc sau, Ung Tinh đã đem toàn bộ rau đã mua đưa đến tiểu viện.
Đông Phương Minh Huệ chăm chỉ rửa sạch, nhặt rau.
"Tiểu sư muội, nhìn không ra ngươi còn biết nấu ăn?" Ung Tinh chỉ vào đôi tay thon thả của cô.
"Sư huynh, ngươi đang đùa đi, không có cách, bụng đói rồi ngươi sẽ phải nghĩ cách để ăn, thực ra ta cũng gian nan lắm mới học được." Đông Phương Minh Huệ hi hi ha ha nói bậy.
Đông Phương Minh Huệ vừa dậy, Đông Phương Uyển Ngọc đã biết, thậm chí tối qua cô lật người qua lại, tự lẩm bẩm với quả trứng nàng đều nghe thấy rõ.
Linh lực sau khi trở nên mạnh, đây cũng là một điểm tốt.
Đông Phương Minh Huệ nếu như biết nữ chủ đại nhân nghe thấy gì, có lẽ lần sau cũng không dám độc thoại một mình rồi.
Đông Phương Uyển Ngọc nhìn bọn họ một lúc, lại đóng cửa tiếp tục tu luyện.
Đợi đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa, nàng mới từ trong thiền hồi thần lại.
"Thất tỷ, mau ăn cơm."
Đông Phương Minh Huệ gọi rất nhiều lần, bên trong lại chẳng có động tĩnh gì, cô còn nghĩ nữ chủ đại nhân đi ra ngoài rồi, vừa xoay người, cửa phòng đã mở.
Đông Phương Uyển Ngọc ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, thực ra đẳng cấp tu luyện càng cao, thu nạp đồ ăn càng ít, còn có nhiều lúc, nàng cảm thấy bản thân mình không cần ăn cơm, chỉ cần linh lực là đủ rồi. Truyện Mỹ Thực
Ba người, một bàn đầy đồ ăn.
Đông Phương Uyển Ngọc thấy đâu đâu cũng là đồ ăn, đột nhiên lại có chút thèm, nàng nhấc đũa thử một miếng, mùi vị có chút chua cay, bất quá nhưng rất ngon.
"Uyển Ngọc sư muội, đây là tiểu sư muội cố ý chuẩn bị cho ngươi, ngươi ăn nhiều chút."
Đông Phương Minh Huệ cũng thấp thỏm nhìn nàng, sợ đối phương sẽ nói ra một câu không ngon. Lúc ở Tử Ma sơn mạch, cô nướng thịt chín cũng không chín, hoặc là quá cháy khét, nữ chủ đại nhân đều nói thẳng ra, thường xuyên tổn thương trái tim non nớt nhỏ bé của cô, hu hu hu.
"Ngon." Đông Phương Uyển Ngọc lại ăn hai miếng.
Ba người, ngươi gắp cho ta, ta lại gắp cho ngươi, một bữa cơm cực kỳ vui vẻ.
Đông Phương Minh Huệ ăn có chút no, cô rất lâu đã không tự nấu ăn cho chính mình rồi, đây đều là bởi vì tai ương của Thất Sắc đại lục.
Đông Phương Uyển Ngọc nghi hoặc, đường đường là Cửu tiểu thư của Đông Phương gia, từ nhỏ chính là vươn tay có người mặc áo hộ, há miệng có người nấu cho, từ lúc nào đã biết làm nhiều món thế này?
Cho dù là sơ học giả, cũng không thể nấu một bữa ăn ngon thế này được.
Có vấn đề.
Đông Phương Minh Huệ hoàn toàn không biết bản thân mình đã bị bại lộ.
Ngay lúc ngốc nghếch thu dọn đồ ăn, động tác thành thục, khắp nơi đều là lỗ hổng.