Đông Phương Minh Huệ vừa đi, vừa phỉ nhổ, chẳng trách Từ dược sư thường xuyên đối xử với bọn họ xa cách, ra là có mấy phần tư bản.
"Đến rồi." Dược đồng đi đến cửa, liền tự động dừng lại, không đi vào trong nữa, "Từ dược sư ở bên trong đợi ngươi."
"Đa tạ." Đông Phương Minh Huệ cảm tạ cô ấy, đi vài bước liền vội vã đuổi theo cô ấy nói, "Có thể làm phiền ngươi một chuyện không? Ngày hôm qua ta cùng quản sự sư huynh hẹn cùng nhau đi đại sư huynh bên kia, hôm nay nếu như hắn không tìm thấy ta, phiền ngươi nói với hắn một tiếng, ta ở chỗ Từ dược sư."
"Được, đợi quản sự sư huynh trở lại, ta sẽ cùng hắn nói." Đối phương nghĩ cũng không nghĩ đã đáp ứng.
Đông Phương Minh Huệ nhìn cô ấy rời đi, mới chậm rãi đi vào nơi làm việc của Từ dược sư, trong phòng bừa bộn, khắp nơi đều là tàn gốc cành thừa của thực vật, còn có một ít dịch thuốc.
"Từ dược sư?"
Cô đứng ở ngoài cửa gọi hai tiếng, thấy người không trả lời, chuẩn bị rời đi.
"Sao lại vội đi thế? Là lo lắng việc trước đây bị điều tra ra sẽ bất lợi cho ngươi sao?" Một giọng nói trào phúng cất lên.
Đây mới là khuôn mặt thật của đối phương đi, thường ngày bày ra một bộ công bằng công chính, trong góc tối lại là một người thích chế giễu người khác.
Đông Phương Minh Huệ thân thiện cười, "Từ dược sư vì sao lại nghĩ như thế?"
Từ dược sư vứt găng tay ở một bên, đỡ người dậy nhìn cô, "Đối với chuyện này, thực ra ta có một kiến nghị, vấn đề là ngươi có nghe hay không."
Cô một bộ rửa tai xin nghe đứng ở một bên, "Minh Huệ ngu ngốc, mong được Từ dược sư chỉ bảo."
Từ dược sư chỉ vào địa bàn của mình, "Ngươi cảm thấy chỗ ta như thế nào?"
Lúc cô vào đây đã quan sát viện tử này, đối với phúc lợi của một sơ cấp dược tề sư mà nói, thực ra tương đối tốt, nhất là những thiết kế giống với trí tưởng tượng của cô, cô cũng muốn sở hữu riêng một vườn dược bồ, đem những thứ cô thích cùng những thảo dược thích cô toàn bộ trồng ở trong dược bồ của mình.
"Từ dược sư còn trẻ thế này đã làm được rất tốt, thật khiến người ngưỡng mộ."
Từ dược sư lộ ra một nụ cười đắc ý, kiêu ngạo hất cằm, biểu thị cô tìm một chỗ ngồi rồi lại nói, "Kiến nghị của ta có thể giúp ngươi giải quyết chuyện ngươi phá hoại mỹ nhân trúc, còn cho ngươi một cơ hội cực tốt để bảo toàn sau này."
"Cơ hội gì?"
Cô càng nghe càng thấy không đúng.
Đối phương hoàn toàn không nhìn thấy vẻ bất nại của cô, tự nói chuyện một mình, "Viện của ta tuy nhỏ, nhưng lại tự do. Ngươi nếu như ở đây giúp ta quản lý vườn dược bồ, ngày nào đó ta thăng cấp lên dược tề sư cao cấp sẽ đề bạt ngươi. Ngươi cũng rõ, nếu như làm dược đồng của viện Bạch Chỉ, nói không chừng mười năm, trăm năm cũng khó có đột phá. Dựa vào năng lực của ngươi, lưu lại viện Bạch Chỉ quá lãng phí nhân tài."
Cô nghe hiểu rồi, đối phương muốn đào một cái hố cho cô nhảy, là để lôi kéo cô đến thay cô ta coi viện? Cô ta rốt cuộc mặt có bao nhiêu dày, mới nghĩ ra cái suy nghĩ ngây thơ này?
Đông Phương Minh Huệ nghe một hồi, không nhịn được ngáp một cái, "Từ dược sư hôm nay đến tìm ta, là để nói cái này?"
Từ Liên thấy đối phương bất vi sở động, cô tốt xấu cũng là một dược tề sư sơ cấp có thân phận, viện tổng hợp có không ít người muốn kết giao với cô, đều phải xem sắc mặt cô mà làm việc. Kết quả, một tên dược đồng nhỏ bé lại không bỏ cô vào trong mắt, rượu mời không uống uống rượu phạt.
"Ngươi thực cho rằng ta không có cách nắm thóp ngươi?" Từ Liên mặt đầy phẫn nộ, so với thường ngày còn nghiêm túc hơn vài phần.
Đông Phương Minh Huệ treo nụ cười chuyên nghiệp nói, "Từ dược sư nói quá rồi, ta chỉ là một dược đồng nho nhỏ, làm sao sẽ cùng ngươi đối đầu."
Khoé miệng của Từ Liên câu lên nụ cười hung hữu thành trúc*, cô biết đối phương sẽ đáp ứng, ai ngờ câu tiếp theo của đối phương chọc cô tức chết rồi.
*Hung hữu thành trúc: ý chỉ kế hoạch trước khi làm một việc gì đó đã có tính toán xong xuôi.
"Bất quá, Từ dược sư, nhánh linh dược mỹ nhân trúc rốt cuộc có phải ta làm hay không, trong lòng chúng ta đều rõ, ngươi nếu như có bằng chứng, đem ra đây coi. Nếu như ngươi không có, tục ngữ có một câu, cơm có thể ăn đại, lời nhưng không thể nói bừa." Đông Phương Minh Huệ hướng về cô ta mỉm cười, nhưng nụ cười này đối với Từ Liên sẽ không đơn giản.
"Chuyện ngày hôm nay của ta vẫn chưa xong, nếu Từ dược sư không có gì căn dặn, ta đi trước."
Cho đến khi cô rời đi, Từ Liên cũng chẳng nói một câu thừa thãi nào, ánh mắt cô trầm trọng, ngón tay suýt nữa đục một cái hố ở trên cái ghế gỗ, cô lớn đến chừng này, lại chưa từng gặp qua một tiểu nha đầu không biết nhìn hoàn cảnh, không biết giơ tay chịu trói.
Nếu đã như vậy, đừng trách cô không thủ hạ lưu tình.
Đông Phương Minh Huệ vừa rời khỏi tiểu viện của Từ dược sư, liền bị quản sự sư huynh kéo sang một bên, "Tiểu sư muội, Từ dược sư không làm khó ngươi chứ?"
"Đa tạ sư huynh quan tâm, cô ấy không bắt nạt nổi ta đâu."
Quản sự sư huynh thấy cô một mặt lạc quan, liền đau đầu, hắn nhỏ giọng nói, "Chúng ta vừa đi vừa nói."
Hai người nhanh chóng rời khỏi viện của Từ Liên, trên đường, cô nghe thấy rất nhiều tin đồn liên quan đến Từ Liên, bao gồm cô ấy có một ca ca là một trong năm mươi người trong bảng xếp hạng Phong Vân, tên là Từ Tiến. Cô ta không phải là được viện dược tề tuyển dụng, mà là cô ca ca thông qua quan hệ mà xin cho cô một vai dược đồng, sau đó cô đi theo một sư phụ tốt, dốc toàn sức lực dạy cho cô, kết quả không biết cô dùng phương pháp gì mà tranh giành với sư phụ cô, chiếm được vị trí quản lý của viện Bạch Chỉ.
"Còn có cái này a." Đông Phương Minh Huệ không nhịn được vỗ tay cho nữ nhân này nói hảo, tầm này tuổi, làm chuyện khi sư diệt tổ mà vẫn không thay đổi sắc mặt.
"Sư huynh, ngươi làm sao lại biết?" Cô tò mò nói.
Quản sự sư huynh lắc đầu, thở dài, "Những chuyện này lẽ ra không nên nói với ngươi, nhưng ta thấy ngươi a, tiểu sư muội ngươi có lúc chẳng có tí cảnh giác phòng bị nào, ta đã sớm nói với ngươi, chuyện này nên nói với đại sư huynh một tiếng, nếu không ngươi làm sao chết cũng không biết. Trong những năm này, những dược đồng có thiên phú bị huỷ hoại trong tay Từ dược sư chưa đến mười người, thì cũng là bảy tám người."
Đông Phương Minh Huệ giả vờ sợ hãi nhe răng, "Nữ nhân này đáng sợ quá."
"Biết sợ là tốt." Quản sự sư huynh tiễn người đến viện tử liền trở về, hắn nghĩ đi nghĩ lại, từ đầu đến cuối cảm thấy tiếp tục mặc kệ chuyện này cũng không thoả đáng, nghĩ đến thái độ của Tư Đồ đại sư huynh đối với cô rất tốt, lại vội vàng đi ra ngoài một chuyến.
Đông Phương Minh Huệ mỗi ngày làm việc đều vô cùng tốt, khiến người khó tìm ra lỗi, nếu đã như thế, cô như cũ vẫn có thể từ mặt Từ Liên mà tìm ra manh mối.
Giới hạn chịu đựng của đối phương đều sắp bị cô phá vỡ rồi.
Mưa gió bão táp còn chưa đến, nữ chủ đại nhân lại đến viện Bạch Chỉ.
Quản sự sư huynh thông báo cho Đông Phương Minh Huệ, cô chính là không thể tin được, nữ chủ đại nhân tự nhiên lại đến tìm cô, có thể thấy, cô đã gây ấn tượng tốt thành công rồi, oh yeah.
"Thất tỷ, ngươi làm sao đến rồi?"
Những việc nhập học của Đông Phương Uyển Ngọc trong học viện đều đã sắp xếp thoả đáng rồi, mới đến viện dược tề tìm cô. Nhớ đến việc trước đây Thanh Mặc có nói, trong lòng không tự chủ mà lo lắng.
Cô đưa nữ chủ đại nhân đến tiểu viện của mình, hai người ngồi quanh cái ghế đá, "Thất tỷ, đây là Lam Tinh Mộng mà ta cùng ngươi nói qua, nó hiện tại đang ở cùng ta."
Lam Tinh Mộng nghe thấy cô gọi nó, còn vươn cành cây mềm nhũn ra chào hỏi.
Đông Phương Minh Huệ cùng nó vẫy vẫy tay, hình ảnh một người một cây đều thu vào tầm mắt của Đông Phương Uyển Ngọc, "Ta làm sao cảm thấy nó nhỏ đi rồi?"
"Đúng, bản thể trước đây của nó ở Tư Đồ gia không phải là của nó, mà là bị thúc giục lớn lên."
Tiểu viện rất trống vắng, trước đây bởi vì hoang phế nhiều năm, tạp cỏ hoa dại, côn trùng chuột đều định cư ở đây. Sau đó bị quản sự sư huynh dọn dẹp một phen, đem những thứ hoang phế thừa thãi đem đi xử lý, xem ra sạch sẽ hơn nhiều hẳn, nhưng lại thiếu một ít nhân khí.
"Cửu muội, ngươi nơi này rất an tĩnh, thích hợp tu luyện." Đông Phương Uyển Ngọc ẩn ẩn cảm thấy nơi này có gì không đúng, cụ thể là nơi nào không đúng thì lại nói không ra.
Đông Phương Minh Huệ nghịch ngợm nháy mắt một cái, cẩn thận đề nghị với nàng, "Hay là Thất tỷ đến bồi cùng ta, dù sao trong viện còn có mấy gian phòng trống, thường ngày ta cũng không ở, ngươi nếu như đến đây, ta sẽ không cô đơn."
Hơn nữa chẳng có gì quan trọng hơn ngày ngày tạo hảo cảm với nữ chủ đại nhân.
Không cần nói, hai người suy nghĩ khác nhau mà lại hợp. Trước khi đến đây Đông Phương Uyển Ngọc cũng nghĩ đến muốn đề nghị Đông Phương Minh Huệ đến ở nơi của nàng, nàng sợ Đông Phương Minh Huệ ở với nhiều người, sẽ bất giác làm nhiều động tác, giống như vừa nãy, cô cùng cái cây giao tiếp, xem ra chỉ là chào hỏi đơn giản, nhưng dựa theo nàng biết, thiên phú Mộc hệ cực cao, cũng chưa chắc có thể giống như cô khiến thực vật nghe lời, trừ phi là ma thực khế ước.
Nhưng, nàng thấy Cửu muội thân thiết với thực vật một chút cũng không che giấu, cái này khiến cho nàng càng lo lắng.
"Nghĩ qua." Đông Phương Uyển Ngọc gật đầu, "Trước đây Thất tỷ có nghĩ muốn để ngươi chuyển đến sống cùng ta, Lôi điện đường đối với học viện song hệ đãi ngộ cực cao, bọn họ sắp xếp cho ta một phòng hai người, ta vốn muốn nghĩ để cho ngươi chiếm cái giường còn lại." Đây cũng là mục đích hôm nay tại sao nàng đến, bất quá phát hiện nàng gia Cửu muội tự chăm sóc bản thân rất tốt, lại có thể có một cái viện riêng, hiển nhiên những lo lắng trước đây của nàng thừa thãi rồi.
Đông Phương Minh Huệ nghe xong mắt đều phát sáng, nữ chủ đại nhân hình như không ghét cô rồi.
"Hiện tại xem ra, ngươi có vẻ không thể rời xa khỏi Lam Tinh Mộng này, nó cũng sẽ không rời bỏ ngươi."
Lời từ chối này chính là sét đánh giữa trời quang, Đông Phương Minh Huệ thất vọng, ở trong lòng không ngừng mắng bản thân là heo, lo nhiều chuyện làm gì, đến nay thì tốt rồi, vô cớ đẩy nữ chủ đại nhân ra xa, hu hu hu.
Ngốc không chịu được.
Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô đau khổ, cả cái mặt nhỏ đều cau lại, không kìm được cười nói, "Tiểu Cửu, ngươi trước đây không phải nói là muốn làm dược tề sư sao? Đợi lời nói của ngươi có trọng lượng, Thất tỷ lại đến bồi người."
Đinh đong.
Đôi mắt của Đông Phương Minh Huệ lại sáng lên, cô nghĩ đến một diệu kế.
"Thất tỷ —"
"Thiên Minh Huệ, viện trưởng gọi ngươi đi chỗ y một chuyến." Dược đồng ở bên ngoài gọi lớn.
Cô còn chưa kịp nói gì, đã bị người đánh gãy rồi, "Ta đã biết, lập tức tới."
"Thất tỷ, ta hiện tại có chuyện không thể bồi ngươi rồi."
Đông Phương Uyển Ngọc đứng dậy, nghi hoặc nhìn cô một cái, trong lòng lại nghĩ sâu, một dược đồng nhỏ bé, viện trưởng gặp để làm gì? Ngày đó Cửu muội được an bài đến viện dược tề, đều là do Tư Đồ Hạo ở một bên sắp xếp, các nàng ngay cả mặt của viện trưởng cũng chưa thấy qua.
Có chuyện gì quan trọng đến viện trưởng phải ra tận mặt?
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Chuyện này vô cùng đáng nghi.
Bố cục của viện dược tề tương đối phức tạp, người ngoài vào rất dễ lạc đường. Đông Phương Minh Huệ để dược đồng không có tâm cơ tiễn Thất tỷ đi, tự mình chạy đến nơi làm việc của viện trưởng.
Cô biết, viện trưởng triệu kiến, hơn nửa là bởi vì chuyện của cây mỹ nhân trúc kia.
Đông Phương Uyển Ngọc cau mày, nàng cười với dược đồng ở bên cạnh nói, "Chuyện ngày hôm nay cảm ơn ngươi, nếu không phải ngươi dẫn đường, sợ là ta vẫn lang thang ở trong viện dược tề các ngươi."
Dược đồng thấy nàng khách sáo, tự nhiên cũng không làm kiêu, "Ngươi quá khách khí rồi, cho dù hôm nay không có ta dẫn đường, quản sự sư huynh cũng sẽ cho người tiễn ngươi ra ngoài, ta chỉ là cùng Minh Huệ có chút thân, mượn cơ hội lười biếng mà thôi."
"Ta gia Minh Huệ có chút ương bướng, sau này cô ấy làm gì không đúng vẫn mong sẽ được ngươi chỉ bảo, đừng để cô ấy gây chuyện."
Nàng nhìn dược đồng cười nói, đúng như ý thấy gương mặt đối phương đình trệ lại, "Sao thế? Làm khó ngươi rồi?"
Đối phương thấy nàng thất vọng, cau mày, có chút sốt ruột, không biết nên nói hay không. Thực ra đoạn thời gian này, bọn họ những dược đồng này đều bàn tán chuyện Thiên Minh Huệ huỷ hoại linh dược, đại bộ phận còn bắt đầu cược xem cô còn tiếp tục lưu lại viện dược tề không.
"Thực ra xảy ra một chuyện."
———————————————————————————
P/s: tốc độ cập nhật tuỳ thuộc vào độ dài của chương.