"Ngươi cả nửa ngày hôm nay đều đã làm gì? Đi đào tổ chim? Xong đem trứng của người ta đi?" Đông Phương Uyển Ngọc xem cô mặt mũi lem nhem, thảm thê bất kham, nhịn không được hỏi.
Sắc mặt Đông Phương Minh Huệ đau khổ, cảm thấy có chút khó nói ra lời, trên thế giới này có lẽ chẳng có nữ phụ nào khổ hơn cô. Chỉ là đi làm trù nương một lúc, như thế nào liền một thân tàn tạ trở về rồi?
"Ngươi nếu như không muốn nói cũng không sao, lần sau gặp những chuyện nguy hiểm như thế này, cũng đừng mong ta sẽ lại lần nữa cứu ngươi." Ngữ khí Đông Phương Uyển Ngọc có chút trầm, cô không dám thừa nhận khi bản thân nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Đông Phương Minh Huệ, tâm liền có chút mềm xuống. Nếu không vừa nãy nàng cũng sẽ không tiện tay kéo cô đi chạy trốn.
"Ta cũng không có đi đào tổ chim." Đông Phương Minh Huệ nhịn không được giải thích, cô đường đường là Cửu tiểu thư của Đông Phương phủ, làm sao sẽ đi làm những chuyện này.
Đông Phương Uyển Ngọc hừ lạnh, "Ngươi nếu như không đi trộm trứng chim, trứng chim Kim Ô làm sao sẽ tự động rơi vào túi của ngươi? Người ta làm sao sẽ không một đàn đi truy kích ngươi?"
Đông Phương Minh Huệ có chút uất ức, thầm nghĩ mặc dù không phải nó tự động chui vào túi của cô, nhưng sự thật chân tướng cũng không khác là bao. Chuyện gây mất mặt như thế, cô cũng sẽ không nói.
"Ngươi Cửu muội chính là phúc tinh của ngươi, cô nếu như không đem đám chim Kim Ô đến đây, lũ thiết giáp trùng kia cũng sẽ không nhanh chóng như thế rút lui."
Chim Kim Ô mới thực sự là thiên địch của thiết giáp trùng, vỏ của thiết giao trùng đao thương không thể đâm thủng, nhưng một khi gặp phải cái mỏ câu sắc nhọn của chim Kim Ô, liền sẽ không thể chịu được một kích. Mà một bên là động vật leo bò, một bên là động vật bay nhảy, vốn chính là thiên địch.
"Chậc chậc, nếu như không phải nhìn thấy bộ dáng trước đây của cô ấy, ta sẽ không tin cô ấy là tự tung tự tác không suy nghĩ trước hậu quả."
Âm thanh lạnh nhạt ở trong đầu của Đông Phương Uyển Ngọc cảm khái hai câu rồi tự động biến mất.
Thấy đối phương một lần nữa lại giúp đỡ mình, Đông Phương Uyển Ngọc dự tính không truy cứu cô vì sao lại mất tích nửa ngày chạy đi đâu nữa.
"Đợi lát nữa tìm được nơi có nguồn nước, ngươi vẫn nên chỉnh lại phấn trang, tẩy rửa một phen đi." Đông Phương Uyển Ngọc đem bao phục ném cho cô.
Đông Phương Minh Huệ nhìn bản thân, tóc tai bù xù, y phục bẩn đến nhìn không ra nguyên dạng, trên mặt thì không còn nói, vừa đầy dầu vừa đầy bụi đất, nói tóm lại là trông thảm thê vô cùng.
Cũng không trách nữ chủ đại nhân một cái cũng không nhìn đến mình.
Đông Phương Minh Huệ tìm một nơi có nước, thấy hồ trong nước tĩnh, trong đến nhìn thấy tận đáy, phong cảnh xung quanh đẹp đẽ nên thơ, liền thoát y phục, chỉ mặc mỗi tiết khố đi xuống nước.
"Cuối cùng cũng có thể tắm rửa." Những ngày nay cuộc sống đảo lộn đến độ cô muốn đâm đầu xuống đấu rồi, nằm đất hít sương cô đã không nói rồi, đến cả nơi để tắm rửa cũng không có, lại còn phải tắm nước lạnh. Nhẫn nhịn mùi cỏ Thi Xú cả một ngày, cô cảm giác khứu giác sắp bị tê liệt.
Đông Phương Minh Huệ vừa tắm vừa âm thầm nhổ nước bọt, nhịn không được nghĩ, cuộc sống không nơi để ở còn kéo dài đến bao giờ?
Quyền quyết định cuối cùng vẫn là nằm ở trên tay nữ chủ đại nhân?
Nghĩ đến đây, Đông Phương Minh Huệ hít sâu một hơi, đem cả mặt lặn xuống dưới nước, xóa tóc ra, cũng tiện đem nó tẩy rửa luôn. Ngay lúc cô còn đang thoải mái tắm rửa, đột nhiên một thanh âm vang lên.
"Ai ya, nước ở hồ cũng thật là sạch. Trước để bổn thiếu gia ngâm mình một chút rồi lại nói."
Trên bờ đột nhiên xuất hiện hai tên nam nhân, trong đó có một kẻ hí hửng chạy tới, cởi sạch y phục, chỉ để lại quần đùi rồi nhày xuống nước.
"Tùm." một tiếng, nước bắn lên tung tóe.
"Ai, thiếu gia, cẩn thận cảm lạnh." Người ở bên cạnh nhặt y phục mà nam nhân kia vừa cởi ra lên, tìm một tảng đá ở bên cạnh bờ nhẫn nại chờ đợi.
Đông Phương Minh Huệ sợ đến trợn to mắt, còn nuốt phải một ngụm nước. Khi cô nghe thấy giọng nói của nam nhân còn ở trên bờ kia liền lặn xuống, cố gắng nhín thở, cố gắng không để bản thân lộ mặt.
Không nghĩ rằng rất nhanh, mắt thấy nam nhân kia giống cá ở trong nước, vui vẻ tung tăng bơi lội. Vừa hát vừa...
Đông Phương Minh Huệ che mắt, muốn lùi lại, lùi đến chỗ có vật che chở, nghĩ có thể trốn ở đấy một lúc. Nhưng không ngờ vừa lùi một bước, chân không cẩn thận nhẫm phải thứ gì đó, trượt ngã.
"Ọc ọc."
Cô không cẩn thận bị sặc một ngụm nước, lúc ngẩng đầu lên, mặt liền ngơ ra.
Nam tử kia nhìn về hướng âm thanh phát ra, liền nhìn thấy Đông Phương Minh Huệ mặt đầy nước, hai ngươi hai mắt nhìn nhau, sau đó -
"A-"
"A-"
Hai âm thanh chói tai gần như cùng lúc vang lên.
Hồ nước đang yên tĩnh, một đàn chim vì tiếng hét mà sợ hãi bay đi.
Đông Phương Minh Huệ nỗ lực che người, muốn lùi lại một chút.
"Thiếu gia."
Nam tử sợ đến chân trước chân sau chạy lên bờ, không kịp rồi, khoác lên áo ngoài, lại đi thêm một bên ủng, bên kia còn chưa kịp đi vào.
Một bên Đông Phương Uyển Ngọc đang ở gần đó nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng hét của Đông Phương Minh Huệ còn tưởng xảy ra chuyện gì, lập tức hỏa tốc chạy đến.
Trước mặt nàng là cảnh tượng nam tử đang lộ ra lồng ngực trắng nõn, y phục còn ướt đến dính chặt vào người, tóc tai bù xù, một bộ thảm thê. Bên cạnh còn người hầu, trên tay còn đang cầm một đống y phục. Mà muội muội của mình lại ở dưới nước không dám chui lên, hai tay đều ôm chặt ngực, một bộ bị khi dễ.
Đông Phương Uyển Ngọc rút ra roi dài, vung mạnh ở trên đất, quát tên nam tử kia, "Ngươi cũng thật to gan."
"Vị cô nương này ngươi hiểm lầm rồi, đây chính là đơn thuần hiểu lầm, không tin ngươi hỏi vị - cô nương kia. Tại hạ cũng chưa nhìn thấy cái gì, thực sự, ta thề." Nam tử một bên nhanh chóng giải thích, một bên dưới sự giúp đỡ của thư đồng mặc y phục lên, dù là khô hay ướt, hiện tại cũng không quan trọng.
"Thất tỷ." Đông Phương Minh Huệ sắp khóc rồi, lần này thật là khóc không ra nước mắt, nghĩ cô mới xuất phủ không quá vài ngày, liền đã liên tiếp gặp phải những chuyện bi kịch, chuyện trước nối chuyện sau, ngay cả tắm rửa cũng không yên thân, còn phát sinh ra loại chuyện cẩu huyết này, chính là không thể nhịn được nữa.
Đông Phương Uyển Ngọc lại vẫy cái roi, đanh giọng nói, "Các ngươi hai người, đều quay lưng lại cho ta."
Hai người dị thường nghe lời xoay người lại, đứng thẳng ở một bên.
Đông Phương Minh Huệ lúc này mới dám từ từ bơi lên bờ, trốn ở đằng sau cây cởi tiết khố áo yếm ra, đổi sang bộ y phục mới. Nhưng vẫn là như cũ mặc một bộ nam trang, tóc ướt như cũ vẫn rối tung búi ở trên đầu, hơi ủy khuất từ đằng sau cây bước ra.
"Hắn có khi dễ ngươi không?" Đông Phương Uyển Ngọc hỏi thẳng.
Đông Phương Minh Huệ lắc đầu, kéo nàng đến một bên, thấp giọng nói, "Khi đó ta vẫn còn mặc nội y, hắn cái gì cũng chưa nhìn thấy. Ta chẳng qua là bị hắn dọa sợ hãi, cũng không phải chuyện gì to tát, hay là chúng ta để bọn hắn đi đi."
Đông Phương Uyển Ngọc quan sát cô một phen, xác định không có chuyện gì, "Nhưng dù sao hắn cũng đã nhìn thứ không nên nhìn, chuyện không thể cứ như này cho qua."
"Vị công tử này ngươi nói xem?" Đông Phương Uyển Ngọc đem đề tài chuyển sang người đương sự.
Vị công tử này thần hồng xỉ bạch*, tướng mạo trĩ nộn, ngoại trừ là thiếu gia con nhà giàu, ở đâu còn nhìn thấy những loại thế này. Nếu không phải Đông Phương Uyển Ngọc chạy đến đây, hắn đã sớm đem gia bộc truồn chạy mất.
*Thần hồng xỉ bạch: môi hồng răng trắng, ý chỉ một người đẹp.
"Ách, cô nương muốn thế nào?"
Con ngươi Đông Phương Uyển Ngọc hơi hơi xoay, đề nghị, "Thấy cũng đã thấy thứ không nên rồi, nhất định phải chịu trách nhiệm. Cách tốt nhất chính là ngươi cưới vị Cửu muội nhà ta về, ngươi thấy thế nào?"
Đông Phương Minh Huệ: "..."
Nữ chủ đại nhân đây là muốn đào hố chôn ta a.
Còn chưa đợi vị công tử kia bày tỏ thái độ, Đông Phương Minh Huệ liền kéo nữ chủ đại nhân sang một bên, "Thất tỷ, ngươi đừng đùa nữa, ta cũng không mất miếng thịt nào, hắn cũng không làm gì, chỉ là không cẩn thận lộ bờ vai, cũng không bằng việc ta đem hạnh phúc một đời giao cho một tên nam tử xa lạ."
Về hạnh phúc đến cuối đời, cô phải nắm bắt được nó.
Đông Phương Uyển Ngọc nhấc lông mày, "Vậy ngươi muốn thế nào?"
Đông Phương Minh Huệ xua tay, "Ta chỉ là muốn cùng Thất tỷ nói rõ, ta cũng không mất đi cân thịt nào, cũng không bị chịu ủy khuất, hắn không cần phải chịu trách nhiệm." Đoạn hôn duyên tùy tiện trói buộc này không quá đáng tin, một chút tình cảm cũng không có, cô cũng không cần.
Có lẽ là lần đầu nhìn thấy Đông Phương Minh Huệ như thế kiên định quyết định, Đông Phương Uyển Ngọc nhìn cô vài lần, cuối cùng gật đầu, "Là ta nhiều chuyện, sau này ngươi cũng đừng hối hận."
Đông Phương Uyển Ngọc vốn là còn ra dáng làm chị, cố gắng làm tròn trách nhiệm, kết quả cái gì cũng không cần làm.
"Xem như ngươi may mắn, nếu ta Cửu muội đã có lòng tốt tha thứ cho các ngươi, các ngươi cũng có thể đi rồi." Đông Phương Uyển Ngọc thu dây roi lại, "Bất quá các ngươi tốt nhất nên quên những gì đã nhìn thấy đi, nếu như còn có ai khác biết đến chuyện hôm nay, cứ cẩn thận ta."
Vị công tử kia chưa từng nhìn thấy ai phóng khoáng đến thế, sau khi gật đầu đảm bảo, liền lôi tùy tùng chạy mất, giống như đằng sau đang có thứ gì truy đuổi.
Đông Phương Minh Huệ xem bộ dạng vội vã chạy trốn của bọn họ, nhịn không được cười ra tiếng.
"Ngươi còn cười được, ta chưa từng nhìn thấy vị cô nương bị người khác nhìn thấy thân thể còn có thể cười ra tiếng." Đông Phương Uyển Ngọc muốn bổ não của Đông Phương Minh Huệ ra xem chứa những thứ gì.
Đông Phương Minh Huệ lập tức giống như tiểu tức phụ, thu liễm lại nụ cười, bĩu bĩu môi, "Chuyện cũng đã xảy ra rồi, chẳng lẽ Thất tỷ muốn ta ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt?"
Đã biết cãi rồi.
Đông Phương Uyển Ngọc không lạnh không nhạt híp mắt nhìn cô, "Ngươi nếu đã không để ý, ta tự nhiên cũng sẽ không quan tâm nữa. Nhưng nữ tử ở phương diện này vẫn là thua thiệt một chút, chuyện ngày hôm nay ta cũng sẽ không kể với ai, ngươi yên tâm."
Đông Phương Minh Huệ chớp mắt, cô hoàn toàn yên tâm a, loại chuyện cũng không phải là chuyện to tát gì. Nhưng ở thời đại này, cũng khó trách cũng có chút căng thẳng, cũng không trách nữ chủ đại nhân ép nam tử kia cưới cô.
Nghĩ đến dàn hậu cung của nữ chủ.... Đông Phương Minh Huệ nhếch mép trộm cưởi, cô muốn xem sau này nàng sẽ ứng phó như thế nào.
Xem ra sau này khi tắm cô cần phải cẩn thận một chút, ít nhất không được một mình ở giữa hồ tắm rửa, làm thế nào cũng phải có người ở bên cạnh trông chừng mới được.
"Ta đói rồi, ngươi làm gì đó đi." Đông Phương Uyển Ngọc dứt lời liền đi tìm một nơi nhắm mắt dưỡng thần.
Đông Phương Minh Huệ cạn lời, cô từ nào đổi nghề chuyển sang trù nương rồi?