"Vậy thiếu tá và cậu thật sự không quen biết nhau sao?" Trở lại ký túc xá, cậu Omega tóc đỏ vẫn đang huyên thuyên.
Cậu tiếp lời: " Ngày mai tớ sẽ vào rừng để gặp tiền bối Cil đấy. Nếu như anh ấy đánh tớ, tớ sẽ liều mình biến thành một kẻ lưu manh, quấn chặt lấy rồi giữ không cho anh ấy đi. Sau đó sẽ hôn rồi dỗ dành anh ấy"
Ivan ngồi trên ghế sofa, im lặng cúi đầu, để người mà cậu không hề quen biết này nói huyên thuyên.
Cậu nên làm gì... thú nhận rằng cậu ấy hoàn toàn không phải là Ivan mà người kia biết? Hay tiếp tục dùng thuốc để xáo trộn trí nhớ của người này?
Nhưng... thôi miên như vậy thì có ích lợi gì, ở đây người biết hắn quá nhiều, hắn nhìn thấy một người khác, liệu thôi miên này sẽ còn tác dụng không? Chỉ sợ rằng trước khi sự thôi miên này kết thúc, anh ta sẽ cạn kiệt sức lực và chết.
Cậu ngồi trên ghế sofa không nói một lời, dùng ngón tay gầy gò trắng nõn xoa xoa, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Đang lúc hắn đang suy nghĩ, cậu thiếu niên tóc đỏ rực kia đột nhiên đi tới, dùng ngón tay di di trên vai Ivan: "Cho tớ chạm thử vào cấp bậc thiếu tá này nhé. Cậu có chuyện gì vậy? Nãy giờ cậu cứ im lặng như vậy không nói gì cả." Cậu thiếu niên vừa nói vừa dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Ivan, tiếp lời: "Nhưng mà thật sự, nếu như chuyện ngày hôm nay với cậu mà xảy ra với tớ, chắc tớ còn hèn nhát hơn như vậy nữa, tớ sẽ không dám làm gì cả, không dám nói một lời trước mặt anh ấy luôn".
Vì khoảng cách của đối phương quá gần, chiếc bảng tên của tên bác sĩ cứ đung đưa trước mặt cậu, Ivan cuối cùng cũng đã nhìn rõ được thông tin trên đó.
Tên: Simon Frauer
Giới tính: Nam (Omega)
Học viện Quân sự Sisi Trường Y Điều dưỡng chuyên nghiệp,
Loại tình huống này cậu đã từng thấy ở kiếp trước, những con người đang là học sinh đó sẽ có các dấu hiệu như vậy để nhận dạng thân phận. Cậu không ngờ thế giới này lại có cái thẻ tên trông kỳ quái đến thế, nhưng đồng thời một số khía cạnh lại giống với thế giới trước đây của cậu đến mức đáng kinh ngạc.
"Simon." Anh thì thầm: "Tôi hơi mệt, tôi đi nghỉ ngơi trước nha."
Nói xong, cậu bước vào phòng mà không đợi Simon đáp lại. Nếu cậu tiếp tục ở lại và lắng nghe câu chuyện của Simon, biết đâu hắn ta lại phát hiện ra thêm điều gì bất thường khác ở cậu thì sao.
Mặc dù Ivan và Simon là bạn cùng phòng nhưng họ chỉ sống trong cùng một căn hộ và phòng ngủ vẫn tách biệt.
Đứng trong phòng khách, cậu chỉ cần cử động chóp mũi, là có thể phân biệt ngay phòng ngủ nào là của mình: " Dù sao phòng ngủ kia tràn ngập mùi của Simon, chỉ cần phân biệt một chút là mình có thể ngửi được. Đó là mùi chanh nhẹ, và có mùi hơi dễ chịu, ừm... Theo cách nói của con người, có lẽ nên gọi là: rất tươi?" - Ivan nghĩ thầm
"Ể? Fanfan về phòng rồi à?" Nghe được Ivan muốn trở về phòng, Omega tóc đỏ lập tức giẫm lên đôi dép nhỏ đi theo, bước chân nhỏ cọ vào mặt đất phát ra tiếng cọ xát.
"Cậu định đi nghỉ à? Đừng nhắc đến tiền bối nữa? Còn có chuyện gì vậy, đột nhiên cậu gọi tớ bằng tên đầy đủ, sao không gọi là Tiểu Manh Manh như trước đây vậy?"
Hàng loạt câu hỏi khiến Ivan sợ hãi đến mức vội vàng đóng cửa lại, sợ đối phương sẽ phun ra một câu: "Ngươi là ai?"
Ngay khi cánh cửa đóng lại, ổ khóa phát ra tiếng click. Âm thanh không quá lớn nhưng dường như đột nhiên tách biệt hai thế giới.
Trong căn phòng tối đen như mực, ánh sáng xuyên qua khe cửa dưới chân, xa xa ngoài lưới cửa sổ, dải ngân hà bao quanh.
Ivan đứng trên tấm thảm mềm mại, nhìn xuống đầu ngón chân, hoảng sợ nghĩ: Tiếp theo nên làm gì đây...?
Buổi sáng, Ivan đi ra ban công rón rén cởi bộ quân phục đã khô.
Bộ quần áo vừa giặt vẫn còn mùi nắng và mùi bột giặt, mùi của loài chim trên thiên đường của quý ông tên Carey kia cũng trở nên thoang thoảng lạ thường.
Cậu thiếu niên cầm quân phục dưới nắng có chút choáng váng, đầu có chút lộn xộn: " Mình muốn đưa lại chiếc áo này cho người đó, nhưng bằng cách nào đây nhỉ? Chiếc áo này có vẻ rất quan trọng với anh ta".
Ivan mở lòng bàn tay ra, huy hiệu màu xanh quân đội lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay treo trên quần áo của người đàn ông:
Tên: Carey Yule
Giới tính: Nam (Alpha)
Học viện Chỉ huy Quân sự Sisi
Nhưng đã ba ngày trôi qua kể từ lần cuối cậu gặp quý ông, anh ta vẫn chưa quay lại hay tìm cậu để lấy cái áo.
Ivan nhìn chằm chằm vào huy hiệu trong tay, cau mày: Vậy những thứ này có quan trọng không?
"Ivan, cậu cầm quần áo của tiền bối ở ban công làm gì vậy? Đang nghĩ đến người ta à?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Ivan quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Simon, dưới chân đang đi đôi dép nhỏ. Cái tên Omega này chắc chắn vừa mới tỉnh dậy, với đôi mắt nửa nhắm nửa mở.
Ivan mím môi, ánh mắt run rẩy, siết chặt làm tê liệt đồ vật trong lòng bàn tay, Simon hỏi nhỏ: "Vật này, cậu có muốn trả lại không?"
Nói xong, Ivan nhớ lại điều Simon đã nói với cậu hai ngày trước, 'Tại sao không gọi tớ là Tiểu Manh Manh?"' ngập ngừng mở miệng và lo lắng gọi: "Tiểu...Manh Manh?".
"Mấy ngày nay cậu còn không để ý đến tớ, cậu đang giận tớ phải không? Ivan xinh đẹp ơi, tớ sai rồi. Đừng gọi tớ như vậy nữa, gọi tớ bình thường thôi. Gọi là Tiểu Hi đấy!"
Ivan chớp mắt, "Ồ" Một lần, không còn lời nào nữa. Cậu sợ sau khi gọi cho Tiểu Hi, người này lại nhắc đến anh.
Simon dùng toàn bộ sự chú ý của mình lên tấm giáp ngực đầy hấp dẫn kia, cũng không có chú ý tới Ivan đang có những hành động kỳ quái. Anh ta nghiêng cả đầu về phía trước, nhìn vật kia bằng ánh mắt tròn xoe như đang nhìn một báu vật quý hiếm nào đó: "Áo giáp ngực của tiền bối! Đương nhiên là tớ sẽ trở lại mà!" Nói xong, hắn lo lắng xoa xoa tay: "Được rồi, trước khi về tớ có thể ước một điều được không?"
Ivan từ khi còn nhỏ chưa bao giờ quá gần gũi với bất kỳ ai, khí tức đột ngột đến gần của Omega khiến hắn bất giác rút lui. Sợ bị người này chú ý, hắn chống cự, đứng yên, cắn nhẹ môi dưới, nói: "Đúng... Nhưng, điều ước có thể thành hiện thực được không?"
Thật ra thì, anh cảm thấy rằng thà hứa một điều trên huy hiệu của quý ông còn thực tế hơn là ước. Cũng như là hứa với anh ấy. Ít nhất thì anh ta vẫn là một sinh vật siêu nhiên có khả năng đặc biệt. Và lời nói của người đàn ông đó... dù nhìn thế nào đi nữa, anh ta cũng chỉ là một người bình thường thôi mà.
Không ngờ Simon lập tức nhắm mắt hôn lên huy hiệu, trên đó tiết ra một lượng nhỏ pheromone: "Không biết điều ước có thành hiện thực hay không, nhưng anh ấy nhất định có thể ngửi được mùi pheromone của tớ!"
Đột nhiên chanh nồng nặc vị chua đến mức Ivan hắt hơi một chút. Anh nhẹ nhàng chớp những giọt nước mắt ướt đẫm trên mi, vẻ mặt ngơ ngác: anh không biết pheromone là gì.
Nhưng...
"Tiểu Hi, cậu sẽ làm cho thiếu tá nghĩ rằng tôi vô tình làm rơi nước chanh lên huy hiệu." Cậu bé nói, đôi mắt xanh trong veo đầy vẻ nghiêm túc, "Anh ấy sẽ nghĩ tớ là người rất thô lỗ.
Simon:...
Không, Ivan nghĩ thiếu tá ngu ngốc đến mức không phân biệt được pheromone và nước chanh luôn sao?
Sau giờ học buổi sáng, Simon và Ivan quay lại ký túc xá lấy quần áo cho Carey trước khi đưa cậu đến căng tin.
Thực ra mấy ngày nay Ivan đều không có đến căng tin hay ăn uống gì cả. Simon nghĩ anh đang có chuyện gì đó trong đầu nên cũng nhất thời quên mất. Hôm nay còn đang bàn chuyện trả lại quần áo và phù hiệu cho thiếu tá nên hai người quyết định cùng nhau đi qua.
Đây là lần đầu tiên Ivan đến căng tin của học viện quân sự. Tại đây có nhiều quầy, một ống đựng chất lỏng, chung quanh đầy đủ đồ ăn truyền thống của Trung Quốc và đồ ăn truyền thống của phương Tây.
Ivan đã nếm thử những món ăn truyền thống đó. Là một ma cà rồng, việc ăn những thứ này vào miệng đối với cậu không khác gì phải ăn giấy vào miệng cả.
Sau đó thì Simon quyết chọn khu ẩm thực truyền thống của phương Tây, còn Ivan thì tự mình đi đến một nơi khác ngắm nghía. Ở phía kia là một dãy ống đựng trông giống hệt nhau, mỗi ống chứa đầy chất lỏng trong suốt. "Đó là gì ấy nhỉ?".
Ivan không biết ở đây mua bán quy trình, nhưng hắn vừa lấy ra ống nhỏ từ trong tủ đựng đồ, đồng hồ trên tay phát ra âm thanh tiền vàng rơi xuống, sau đó hắn nghe thấy "thanh toán thành công" nhắc nhở.
Ma cà rồng nhỏ du hành từ thời trái đất cổ đại đã ở lại một thời gian. Công nghệ của con người ở thế kỷ 21 đã đủ chói mắt rồi, nhưng ít nhất lúc đó anh cũng có thể hiểu được, những thứ này bây giờ là loại quái vật gì vậy?
Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim loại trên cổ tay mình, một thiết kế rất đơn giản, trông không khác gì một chiếc đồng hồ thế kỷ 21. Nhưng hình như nó có nhiều chức năng hơn?
Cậu giơ tay chạm vào thân đồng hồ vài lần. Không có nút bấm nhưng nó phát ra âm thanh "Dididi".
Ma cà rồng nhỏ cảm thấy buồn cười, giống như một đứa trẻ với một món đồ chơi, không nhịn được chọc vài cái. Bỗng dưng cậu lại suy nghĩ ra viễn cảnh có một nam tử máy móc nghiêm túc bước ra từ cái con "quái vật" bán hàng tự động kia: "Lại đây chạm vào tôi, tôi sẽ cho anh thấy dâm đãng của mình".
Tự cười rồi lại tự sợ hãi chính mình, Ivan buồn cười đến mức suýt đánh rơi cái lọ thức uống dinh dưỡng xuống đất: Ở đây phải giữ hình tượng chứ, trời ạ.
Chẳng trách trước khi ra ngoài, Simon lại cằn nhằn cậu, nào là khi ra ngoài phải đeo đồng hồ. Hóa ra chiếc đồng hồ này rất hữu ích. Không ngờ những thứ linh tinh như này lại tạo cho cậu cảm giác gần gũi đến thích thú.
Đột nhiên nhớ lại mình cũng chỉ là một con ma cà rồng, cái đồng hồ này nếu không cẩn thận, nó có phát hiện ra cậu không phải là một con người nguyên bản không chứ?
"Fanfan, cậu không sao chứ? Lại đây ngồi đi!" Simon ở đằng xa đang lớn giọng gọi Ivan khi nhìn thấy cậu cứ đứng như chết lặng.
Cậu thiếu niên đứng trước tủ thức ăn vội vàng ngẩng đầu, lanh lảnh trả lời: "Tới ngay, tới ngay!", hai tay cầm đồ ăn đi về phía Simon.
Ngồi đối diện Simon, Ivan nhìn về phái chiếc đồng hồ có một chút lo sợ. Cái đồng hồ thông minh này có nói lên nếu phát hiện ra anh không phải là con người không.
Cậu run rẩy tháo dây đồng hồ rồi nhanh chóng nhét nó vào ba lô, sau đó cẩn thận thở hắt ra rồi lấy lại tinh thần trở về bình thường. Một loạt hành động của cậu thể hiện như bản thân đang có lỗi, thậm chí trán của Ivan đang đổ rất nhiều mồ hôi.
"Này, cậu có đang đói đến mức hạ đường huyết không vậy? Tại sao cậu đổ mồ hôi nhiều thế? Mệt lắm hả?" Thiếu niên tóc đỏ đối diện thoáng thấy mồ hôi lấm tấm trên trán, nhíu mày: "Uống chút sữa vào ngay đi, nhìn cậu như thể sắp ngất đến nơi ấy".
Ivan nói "Ơ...", lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng cầm lấy hộp sữa dinh dưỡng trên tay. Bên trong hộp đấy chất lỏng màu xanh nhạt có vài sợi nhỏ nhỏ khó hiểu nổi bên trong. Anh ta chật vật mở nút, lưỡng lự nghiêng người về phía miệng hộp, chóp mũi giật giật vài cái, từ trong miệng phả ra một hơi nước sạch. Sau khi cẩn thận nhận dạng, trong loại nước này vẫn còn có chút hương thơm ngọt ngào và cũng giống với mùi máu nữa.
Đôi mắt trong veo của ma cà rồng nhỏ đột nhiên sáng lên, một luồng sáng rực rỡ từ đáy mắt tuôn ra: Nếu uống chất lỏng màu xanh lam này có thể thay thế máu... thì lần sau hắn sẽ không còn lo lắng về việc bị đói nữa!
Chàng trai đang đắm chìm trong niềm vui cẩn thận lè đầu lưỡi ra, muốn nếm tiếp chất lỏng màu xanh lam này. Cậu vừa đớp một ngụm, chưa kịp nuốt thì khuỷu tay đã bất ngờ bị Simon huýt trúng.
Ngẩng đầu lên, cậu thấy Simon đang nháy mắt với cậu, căn tin đang nhộn nhịp bỗng chốc trở nên im phăng phắc.
Cậu tiếp lời: " Ngày mai tớ sẽ vào rừng để gặp tiền bối Cil đấy. Nếu như anh ấy đánh tớ, tớ sẽ liều mình biến thành một kẻ lưu manh, quấn chặt lấy rồi giữ không cho anh ấy đi. Sau đó sẽ hôn rồi dỗ dành anh ấy"
Ivan ngồi trên ghế sofa, im lặng cúi đầu, để người mà cậu không hề quen biết này nói huyên thuyên.
Cậu nên làm gì... thú nhận rằng cậu ấy hoàn toàn không phải là Ivan mà người kia biết? Hay tiếp tục dùng thuốc để xáo trộn trí nhớ của người này?
Nhưng... thôi miên như vậy thì có ích lợi gì, ở đây người biết hắn quá nhiều, hắn nhìn thấy một người khác, liệu thôi miên này sẽ còn tác dụng không? Chỉ sợ rằng trước khi sự thôi miên này kết thúc, anh ta sẽ cạn kiệt sức lực và chết.
Cậu ngồi trên ghế sofa không nói một lời, dùng ngón tay gầy gò trắng nõn xoa xoa, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Đang lúc hắn đang suy nghĩ, cậu thiếu niên tóc đỏ rực kia đột nhiên đi tới, dùng ngón tay di di trên vai Ivan: "Cho tớ chạm thử vào cấp bậc thiếu tá này nhé. Cậu có chuyện gì vậy? Nãy giờ cậu cứ im lặng như vậy không nói gì cả." Cậu thiếu niên vừa nói vừa dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Ivan, tiếp lời: "Nhưng mà thật sự, nếu như chuyện ngày hôm nay với cậu mà xảy ra với tớ, chắc tớ còn hèn nhát hơn như vậy nữa, tớ sẽ không dám làm gì cả, không dám nói một lời trước mặt anh ấy luôn".
Vì khoảng cách của đối phương quá gần, chiếc bảng tên của tên bác sĩ cứ đung đưa trước mặt cậu, Ivan cuối cùng cũng đã nhìn rõ được thông tin trên đó.
Tên: Simon Frauer
Giới tính: Nam (Omega)
Học viện Quân sự Sisi Trường Y Điều dưỡng chuyên nghiệp,
Loại tình huống này cậu đã từng thấy ở kiếp trước, những con người đang là học sinh đó sẽ có các dấu hiệu như vậy để nhận dạng thân phận. Cậu không ngờ thế giới này lại có cái thẻ tên trông kỳ quái đến thế, nhưng đồng thời một số khía cạnh lại giống với thế giới trước đây của cậu đến mức đáng kinh ngạc.
"Simon." Anh thì thầm: "Tôi hơi mệt, tôi đi nghỉ ngơi trước nha."
Nói xong, cậu bước vào phòng mà không đợi Simon đáp lại. Nếu cậu tiếp tục ở lại và lắng nghe câu chuyện của Simon, biết đâu hắn ta lại phát hiện ra thêm điều gì bất thường khác ở cậu thì sao.
Mặc dù Ivan và Simon là bạn cùng phòng nhưng họ chỉ sống trong cùng một căn hộ và phòng ngủ vẫn tách biệt.
Đứng trong phòng khách, cậu chỉ cần cử động chóp mũi, là có thể phân biệt ngay phòng ngủ nào là của mình: " Dù sao phòng ngủ kia tràn ngập mùi của Simon, chỉ cần phân biệt một chút là mình có thể ngửi được. Đó là mùi chanh nhẹ, và có mùi hơi dễ chịu, ừm... Theo cách nói của con người, có lẽ nên gọi là: rất tươi?" - Ivan nghĩ thầm
"Ể? Fanfan về phòng rồi à?" Nghe được Ivan muốn trở về phòng, Omega tóc đỏ lập tức giẫm lên đôi dép nhỏ đi theo, bước chân nhỏ cọ vào mặt đất phát ra tiếng cọ xát.
"Cậu định đi nghỉ à? Đừng nhắc đến tiền bối nữa? Còn có chuyện gì vậy, đột nhiên cậu gọi tớ bằng tên đầy đủ, sao không gọi là Tiểu Manh Manh như trước đây vậy?"
Hàng loạt câu hỏi khiến Ivan sợ hãi đến mức vội vàng đóng cửa lại, sợ đối phương sẽ phun ra một câu: "Ngươi là ai?"
Ngay khi cánh cửa đóng lại, ổ khóa phát ra tiếng click. Âm thanh không quá lớn nhưng dường như đột nhiên tách biệt hai thế giới.
Trong căn phòng tối đen như mực, ánh sáng xuyên qua khe cửa dưới chân, xa xa ngoài lưới cửa sổ, dải ngân hà bao quanh.
Ivan đứng trên tấm thảm mềm mại, nhìn xuống đầu ngón chân, hoảng sợ nghĩ: Tiếp theo nên làm gì đây...?
Buổi sáng, Ivan đi ra ban công rón rén cởi bộ quân phục đã khô.
Bộ quần áo vừa giặt vẫn còn mùi nắng và mùi bột giặt, mùi của loài chim trên thiên đường của quý ông tên Carey kia cũng trở nên thoang thoảng lạ thường.
Cậu thiếu niên cầm quân phục dưới nắng có chút choáng váng, đầu có chút lộn xộn: " Mình muốn đưa lại chiếc áo này cho người đó, nhưng bằng cách nào đây nhỉ? Chiếc áo này có vẻ rất quan trọng với anh ta".
Ivan mở lòng bàn tay ra, huy hiệu màu xanh quân đội lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay treo trên quần áo của người đàn ông:
Tên: Carey Yule
Giới tính: Nam (Alpha)
Học viện Chỉ huy Quân sự Sisi
Nhưng đã ba ngày trôi qua kể từ lần cuối cậu gặp quý ông, anh ta vẫn chưa quay lại hay tìm cậu để lấy cái áo.
Ivan nhìn chằm chằm vào huy hiệu trong tay, cau mày: Vậy những thứ này có quan trọng không?
"Ivan, cậu cầm quần áo của tiền bối ở ban công làm gì vậy? Đang nghĩ đến người ta à?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Ivan quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Simon, dưới chân đang đi đôi dép nhỏ. Cái tên Omega này chắc chắn vừa mới tỉnh dậy, với đôi mắt nửa nhắm nửa mở.
Ivan mím môi, ánh mắt run rẩy, siết chặt làm tê liệt đồ vật trong lòng bàn tay, Simon hỏi nhỏ: "Vật này, cậu có muốn trả lại không?"
Nói xong, Ivan nhớ lại điều Simon đã nói với cậu hai ngày trước, 'Tại sao không gọi tớ là Tiểu Manh Manh?"' ngập ngừng mở miệng và lo lắng gọi: "Tiểu...Manh Manh?".
"Mấy ngày nay cậu còn không để ý đến tớ, cậu đang giận tớ phải không? Ivan xinh đẹp ơi, tớ sai rồi. Đừng gọi tớ như vậy nữa, gọi tớ bình thường thôi. Gọi là Tiểu Hi đấy!"
Ivan chớp mắt, "Ồ" Một lần, không còn lời nào nữa. Cậu sợ sau khi gọi cho Tiểu Hi, người này lại nhắc đến anh.
Simon dùng toàn bộ sự chú ý của mình lên tấm giáp ngực đầy hấp dẫn kia, cũng không có chú ý tới Ivan đang có những hành động kỳ quái. Anh ta nghiêng cả đầu về phía trước, nhìn vật kia bằng ánh mắt tròn xoe như đang nhìn một báu vật quý hiếm nào đó: "Áo giáp ngực của tiền bối! Đương nhiên là tớ sẽ trở lại mà!" Nói xong, hắn lo lắng xoa xoa tay: "Được rồi, trước khi về tớ có thể ước một điều được không?"
Ivan từ khi còn nhỏ chưa bao giờ quá gần gũi với bất kỳ ai, khí tức đột ngột đến gần của Omega khiến hắn bất giác rút lui. Sợ bị người này chú ý, hắn chống cự, đứng yên, cắn nhẹ môi dưới, nói: "Đúng... Nhưng, điều ước có thể thành hiện thực được không?"
Thật ra thì, anh cảm thấy rằng thà hứa một điều trên huy hiệu của quý ông còn thực tế hơn là ước. Cũng như là hứa với anh ấy. Ít nhất thì anh ta vẫn là một sinh vật siêu nhiên có khả năng đặc biệt. Và lời nói của người đàn ông đó... dù nhìn thế nào đi nữa, anh ta cũng chỉ là một người bình thường thôi mà.
Không ngờ Simon lập tức nhắm mắt hôn lên huy hiệu, trên đó tiết ra một lượng nhỏ pheromone: "Không biết điều ước có thành hiện thực hay không, nhưng anh ấy nhất định có thể ngửi được mùi pheromone của tớ!"
Đột nhiên chanh nồng nặc vị chua đến mức Ivan hắt hơi một chút. Anh nhẹ nhàng chớp những giọt nước mắt ướt đẫm trên mi, vẻ mặt ngơ ngác: anh không biết pheromone là gì.
Nhưng...
"Tiểu Hi, cậu sẽ làm cho thiếu tá nghĩ rằng tôi vô tình làm rơi nước chanh lên huy hiệu." Cậu bé nói, đôi mắt xanh trong veo đầy vẻ nghiêm túc, "Anh ấy sẽ nghĩ tớ là người rất thô lỗ.
Simon:...
Không, Ivan nghĩ thiếu tá ngu ngốc đến mức không phân biệt được pheromone và nước chanh luôn sao?
Sau giờ học buổi sáng, Simon và Ivan quay lại ký túc xá lấy quần áo cho Carey trước khi đưa cậu đến căng tin.
Thực ra mấy ngày nay Ivan đều không có đến căng tin hay ăn uống gì cả. Simon nghĩ anh đang có chuyện gì đó trong đầu nên cũng nhất thời quên mất. Hôm nay còn đang bàn chuyện trả lại quần áo và phù hiệu cho thiếu tá nên hai người quyết định cùng nhau đi qua.
Đây là lần đầu tiên Ivan đến căng tin của học viện quân sự. Tại đây có nhiều quầy, một ống đựng chất lỏng, chung quanh đầy đủ đồ ăn truyền thống của Trung Quốc và đồ ăn truyền thống của phương Tây.
Ivan đã nếm thử những món ăn truyền thống đó. Là một ma cà rồng, việc ăn những thứ này vào miệng đối với cậu không khác gì phải ăn giấy vào miệng cả.
Sau đó thì Simon quyết chọn khu ẩm thực truyền thống của phương Tây, còn Ivan thì tự mình đi đến một nơi khác ngắm nghía. Ở phía kia là một dãy ống đựng trông giống hệt nhau, mỗi ống chứa đầy chất lỏng trong suốt. "Đó là gì ấy nhỉ?".
Ivan không biết ở đây mua bán quy trình, nhưng hắn vừa lấy ra ống nhỏ từ trong tủ đựng đồ, đồng hồ trên tay phát ra âm thanh tiền vàng rơi xuống, sau đó hắn nghe thấy "thanh toán thành công" nhắc nhở.
Ma cà rồng nhỏ du hành từ thời trái đất cổ đại đã ở lại một thời gian. Công nghệ của con người ở thế kỷ 21 đã đủ chói mắt rồi, nhưng ít nhất lúc đó anh cũng có thể hiểu được, những thứ này bây giờ là loại quái vật gì vậy?
Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim loại trên cổ tay mình, một thiết kế rất đơn giản, trông không khác gì một chiếc đồng hồ thế kỷ 21. Nhưng hình như nó có nhiều chức năng hơn?
Cậu giơ tay chạm vào thân đồng hồ vài lần. Không có nút bấm nhưng nó phát ra âm thanh "Dididi".
Ma cà rồng nhỏ cảm thấy buồn cười, giống như một đứa trẻ với một món đồ chơi, không nhịn được chọc vài cái. Bỗng dưng cậu lại suy nghĩ ra viễn cảnh có một nam tử máy móc nghiêm túc bước ra từ cái con "quái vật" bán hàng tự động kia: "Lại đây chạm vào tôi, tôi sẽ cho anh thấy dâm đãng của mình".
Tự cười rồi lại tự sợ hãi chính mình, Ivan buồn cười đến mức suýt đánh rơi cái lọ thức uống dinh dưỡng xuống đất: Ở đây phải giữ hình tượng chứ, trời ạ.
Chẳng trách trước khi ra ngoài, Simon lại cằn nhằn cậu, nào là khi ra ngoài phải đeo đồng hồ. Hóa ra chiếc đồng hồ này rất hữu ích. Không ngờ những thứ linh tinh như này lại tạo cho cậu cảm giác gần gũi đến thích thú.
Đột nhiên nhớ lại mình cũng chỉ là một con ma cà rồng, cái đồng hồ này nếu không cẩn thận, nó có phát hiện ra cậu không phải là một con người nguyên bản không chứ?
"Fanfan, cậu không sao chứ? Lại đây ngồi đi!" Simon ở đằng xa đang lớn giọng gọi Ivan khi nhìn thấy cậu cứ đứng như chết lặng.
Cậu thiếu niên đứng trước tủ thức ăn vội vàng ngẩng đầu, lanh lảnh trả lời: "Tới ngay, tới ngay!", hai tay cầm đồ ăn đi về phía Simon.
Ngồi đối diện Simon, Ivan nhìn về phái chiếc đồng hồ có một chút lo sợ. Cái đồng hồ thông minh này có nói lên nếu phát hiện ra anh không phải là con người không.
Cậu run rẩy tháo dây đồng hồ rồi nhanh chóng nhét nó vào ba lô, sau đó cẩn thận thở hắt ra rồi lấy lại tinh thần trở về bình thường. Một loạt hành động của cậu thể hiện như bản thân đang có lỗi, thậm chí trán của Ivan đang đổ rất nhiều mồ hôi.
"Này, cậu có đang đói đến mức hạ đường huyết không vậy? Tại sao cậu đổ mồ hôi nhiều thế? Mệt lắm hả?" Thiếu niên tóc đỏ đối diện thoáng thấy mồ hôi lấm tấm trên trán, nhíu mày: "Uống chút sữa vào ngay đi, nhìn cậu như thể sắp ngất đến nơi ấy".
Ivan nói "Ơ...", lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng cầm lấy hộp sữa dinh dưỡng trên tay. Bên trong hộp đấy chất lỏng màu xanh nhạt có vài sợi nhỏ nhỏ khó hiểu nổi bên trong. Anh ta chật vật mở nút, lưỡng lự nghiêng người về phía miệng hộp, chóp mũi giật giật vài cái, từ trong miệng phả ra một hơi nước sạch. Sau khi cẩn thận nhận dạng, trong loại nước này vẫn còn có chút hương thơm ngọt ngào và cũng giống với mùi máu nữa.
Đôi mắt trong veo của ma cà rồng nhỏ đột nhiên sáng lên, một luồng sáng rực rỡ từ đáy mắt tuôn ra: Nếu uống chất lỏng màu xanh lam này có thể thay thế máu... thì lần sau hắn sẽ không còn lo lắng về việc bị đói nữa!
Chàng trai đang đắm chìm trong niềm vui cẩn thận lè đầu lưỡi ra, muốn nếm tiếp chất lỏng màu xanh lam này. Cậu vừa đớp một ngụm, chưa kịp nuốt thì khuỷu tay đã bất ngờ bị Simon huýt trúng.
Ngẩng đầu lên, cậu thấy Simon đang nháy mắt với cậu, căn tin đang nhộn nhịp bỗng chốc trở nên im phăng phắc.