• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực phẩm, ngộ độc thực phẩm...

"Làm thế nào Butterfly Crisp có thể làm cho người ăn bị ngộ độc thực phẩm?" Ivan mở to mắt và nắm lấy tay áo Simon.

Một món tráng miệng đơn giản như Butterfly Crisp, dù nhìn thế nào đi nữa, dường như cũng không thể đầu độc được người dùng. Cậu ấy đã làm cái quái gì với Butterfly Pastry để những người khác phải ngộ độc thực phẩm?

Simon không khóc nữa, nhưng khi Ivan hỏi vấn đề này, khóe miệng giật giật, nước mắt lại rơi xuống.

“Lúc đó tớ đang làm...Không phải có bước bọc bột bằng màng bọc thực phẩm sao...Bọc xong tớ có đi chơi game một lúc, có lẽ... Có lẽ lúc đó bột đã bị hư hỏng.x

Là một ma cà rồng không đồ ăn của con người, Ivan đương nhiên không biết nhiều về nấu ăn và những thứ tương tự. Cậu cũng không biết phải mất bao lâu để một khối bột bị hỏng. Cậu ấy chỉ nghĩ rằng sau vài giờ, đồ ăn sẽ hỏng. Cậu cảm thấy thật khó tin: con người nhạy cảm đến vậy sao Chẳng trách họ phải phát minh ra nhiều cách như vậy để giữ thực phẩm luôn tươi ngon.

Xậu mím môi, chớp chớp đôi mắt do dự rồi hỏi: "Đây có phải là...?"

Vốn dĩ cậu chỉ muốn trả lời, nhưng Simon ngồi đối diện không biết có chuyện gì kích động, đột nhiên bật người khỏi ghế sofa. Simon đã đứng dậy và ngã phịch xuống đất.

Omega vòng tay thật chặt quanh eo Ivan, sau đó… kêu lên với một tiếng.

"Fanfan à, tớ sai rồi, tớ đã chơi game cả đêm, sau đó quên mất bột... Sáng ngủ dậy liền mang vào lò nướng, tớ không biết... Bột một đêm như vậy đã có thể hỏng.

Ivan:... - Sự thật bất ngờ này khiến người ta không biết phải nói gì hay bắt đầu từ đâu.

Cậu chỉ có thể ôm lấy Simon dỗ dành: "Tiểu Hi, đứng dậy trước..."

Simon thút thít, lấy ra vài chiếc khăn giấy trên bàn, lau nước mắt và nước mũi rồi ngồi lại trên ghế sofa.

“Vừa rồi tớ đang phụ việc ở bệnh viện trường, sau đó nhìn thấy hai người họ đang truyền dịch trong phòng bệnh, bác sĩ nói là bụng quặn thắt đột ngột, chắc là có chuyện gì đó không ổn, dạ dày không tốt… "



Ivan: "Vậy cậu vừa nghe nói bọn họ ăn đồ ăn không tốt, cậu không biết là bọn họ đã ăn gì mà".

Simon vừa khóc vừa gật đầu: “Sau đó tớ không dám nghe nên đã bỏ chạy… Bánh tớ vừa gửi lúc sáng, buổi tối họ bị ngộ độc thực phẩm, chắc chắn bánh tớ làm có vấn đề gì đó."

Nói xong Simon lại ôm Ivan, "Tớ nên làm gì đây, cuối cùng họ cũng chấp nhận lời xin lỗi của tớ, lại bị tớ làm hỏng chuyện cả rồi......"

Ivan mở lười, hồi lâu sau mới thở dài: “Trốn thoát là không được đâu Tiểu Hi.”

Cậu kéo tay của Simon ra, quay đầu nghiêm túc nhìn anh: “Cậu không hiểu rõ câu chuyện mà. Tại sao họ lại bị ngộ độc thực phẩm, cậu cũng chưa nghe được đầu đuôi mọi thứ đâu"

Simon chỉ ngồi thẳng dậy, chìm đắm trong nỗi buồn của chính mình, lau nước mắt: “Tớ biết tớ sai… Tớ biết tớ sai rồi Fanfan…” - Simon không hề nghe được lời nào từ phía Ivan.

Ivan xoay người ngồi xổm đối diện Omega trước mặt, rút ​​ra khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi khóe mắt nước mắt.

"Ý tớ là, nếu họ không bị ngộ độc thực phẩm vì cậu thì sao? Nhưng nếu thực sự là do cậu thì cậu cũng nên đến xin lỗi họ. Anh ấy là một người có lòng tốt, sẽ không trách cậu."

Câu nói “có lòng tốt” khiến Simon giật mình. Omega dường như nghe thấy điều gì đó kinh khủng lắm, cậu mở to mắt: "Không, không, cậu có hiểu lầm nào đó với thiếu tá không! Làm sao anh ta có thể là người tốt...!"

Cậu có thể nhớ rõ ràng, trong khoảng thời gian này cậu mỗi ngày đều cố hết sức tiếp cận, mỗi lần thiếu tá nhìn thấy chính mình đều giống như nhìn thấy không khí, ánh mắt cũng không có thiên vị. Hôm nay Joshua lại thành ra như vậy, thiếu tá có thể bỏ qua sao.

Nhìn thấy phản ứng của Simon, Ivan không khỏi ngạc nhiên: "Tại sao anh ấy không phải là người tốt?"

Cậu bé lấy tay lau nước mắt, vỗ nhẹ vào quần áo rồi đứng thẳng dậy, ném khăn giấy vào thùng rác.

“Tớ sẽ tự đến bệnh viện xem.” Mặc dù không nghe được bất kỳ cảm xúc rõ ràng nào khi nói, nhưng Simon vẫn có thể cảm thấy có chút tức giận trong câu nói của Ivan.

Thấy Ivan đang rất nóng, Simon hoảng sợ, vội vàng gọi cậu: "Fanfan, đợi tớ" Cậu ta hét lên và chạy ra ngoài với đôi giày của mình chưa kịp cài quai của mình.

Trong bệnh viện:

Thiếu niên áo đen bước đi rất nhanh, Omega tóc đỏ đi theo phía sau, trên tay ôm hai bó hoa cúc và hoa cẩm chướng vừa mới mua.

Người đến thăm bệnh viện là Ivan và Simon.

Carey là người nổi tiếng ở trường nên sau một hồi tìm hiểu, cả hai đã tìm được nơi anh và Joshua ở.

Bởi vì Carey là thiếu tá nên có hai người lính canh cửa phòng anh ta. Người lính nhìn thấy hai Omega, Ivan và Simon, cầm theo hai bó hoa đi tới, liền đưa tay ngăn cản.

"Xin lỗi, Thiếu tá đang ở bên trong, không thể quấy rầy. Hoa có thể đặt ở ghế ngồi bên ngoài, khi sĩ quan đi ra sẽ tự nhìn thấy."



Ivan nhìn chiếc ghế dài ngoài phòng bệnh, môi mấp máy nhưng lại không nói nữa.

Cậu biết điều cần nhất bây giờ chính là bình tĩnh, cậu cũng biết việc đặt hoa xuống và im lặng bước đi là phương pháp đúng đắn nhất. Nhưng cậu vẫn không thể không muốn đi vào xem chuyện gì đã xảy ra với anh ấy.

Chàng trai cầm bó hoa bằng cả hai tay và thay đổi bước đi nhiều lần, nhưng cậu ta vẫn không thể rời khỏi cửa phòng bệnh.

Hai chiếc răng nhỏ cắn môi dưới của hắn mấy cái, mới rụt rè nói: "Vậy bây giờ tôi sẽ ở bên ngoài một lát, được không? Chỉ một lát thôi.

Bản thân Ivan có khuôn mặt trẻ thơ và cậu ấy rất biết điều đó. Mặc quần áo rộng thùng thình và cầm bó hoa trên hai tay, Ivan có một dáng người nhỏ nhắn và luôn cư xử đúng mực. Lúc này, cậu ấy ngượng ngùng và lo lắng nhìn hai người đang canh cửa, điều này kích thích mong muốn tự nhiên của hai Alpha là bảo vệ Omega. Hai người nhìn nhau và cả hai đều nhìn thấy ý nghĩ giống nhau trong mắt nhau:

"Cậu ta thật đáng thương, không đồng ý thì còn là con người sao?"

"KHÔNG! Bắt nạt một Omega tội nghiệp như vậy là một điều không nên."

Một người trong đó đứng thẳng dậy, đi về phía Ivan, ngữ khí ôn nhu mà nghiêm trang: "Bạn nhỏ, không được! Thiếu tá nói không ai được quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi, giữ mọi người cách xa phòng bệnh".

Nghe hai người nói như vậy, Ivan thất vọng cụp mắt xuống, miễn cưỡng nói “Được”, xoay người lê bước tới đặt bó hoa lên ghế ngồi trước cửa. Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.

"Chuyện gì vậy?"

Một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến, Ivan lập tức nghe được thanh âm của Lance, hai mắt sáng lên, vội vàng quay đầu lại, đối mặt với hai người lính đang nhìn mình. Lance cũng đang nhìn qua.

"Đây không phải là lần Omega lần trước gặp nhau ở căn tin sao? Sao hôm nay lại mang hoa đến đây?"

Lance nói xong liền nói với những người trong phòng: “Chỉ là hai người lần trước tôi gặp ở căn tin thôi. Để tôi đem hoa vào giúp hai cậu".

Ivan bước ra ngoài phòng bệnh hai ba bước, dùng ánh mắt của thăm dò vào phòng bệnh. Ngay khi cái đầu đầy tóc bù xù lấp ló ngoài cửa phòng, cậu đã nhìn thấy nụ cười trong đôi mắt dài và hẹp của người đàn king trong phòng.

"Mời vào." Người đàn ông giơ tay và ra hiệu vài lần về phía cửa.

Chàng trai ngoài cửa với ánh mắt vui mừng lập tức bước vào phòng bệnh mang theo bó hoa lớn.

Đây là một phòng bệnh được trang trí khá sang trọng, chỉ có hai chiếc giường. Nằm bên cửa là Joshua, người đã gặp cậu nhiều lần, còn nằm tựa lưng vào đầu giường bên cửa sổ là một quý ông mặc quân phục.

Người đàn ông điển trai đó trang truyện dịch ở tay trái nhưng trông không hề đau đớn chút nào.

Nhìn thấy Ivan đi vào, anh đặt cuốn sách xuống bên cạnh, mời cậu ngồi xuống bên cạnh: “Sao em biết tôi bị bệnh mà đến đây?"



Nói xong anh thả tay còn lại ra và xoa đầu cậu. "Còn mua hoa sao? Đưa cho. Lance cầm đi."

Lúc mua hoa cậu cũng không nghĩ nhiều nhưng giờ đây cậu đã bắt đầu cảm thấy xấu hổ sau khi bị Carey trêu chọc. Vàng tai của Ivan liền đỏ bừng, lắp bắp nói: "Không không không... Là Tiểu Hi nói muốn đền bù nên mới mua."

Nói xong, cậu kéo tay áo người đàn ông, yêu cầu anh bỏ tay đang chạm trên đầu mình xuống: “Nếu anh cử động, kim trên tay sẽ làm chảy máu mất.”

Carey bật cười khi biết rằng Ivan đang quan tâm đến anh ấy, di chuyển bàn tay đang truyền dịch của mình sang một bên, nhẹ nhàng nói: "Được." Giọng nói trầm vang lên trong tai cậu bé ma cà rồng, như thể nó được khuếch đại mười lần và mỗi lần như vậy cảm xúc có thể cảm nhận được rõ ràng. Tiểu ma cà rồng bị giọng nói nhỏ nhẹ lại có phần chiều chuộng đến tê dại, xấu hổ che đi đôi tai đang đỏ đỏ của mình.

Cuối cùng, cậu còn chưa biết phải xử lý như thế nào, Lance đang cắm hoa ở bên kia đột nhiên tìm được một tấm thiệp được làm rất công phu đang được nhét sau vào bó hoa, lập tức nhướng mày nhìn Carey trên giường bệnh rồi đọc nội dung trong tấm thiệp.

"Mong anh hãy sớm khỏe lại, ký vào lá thư, Ivan."

Sau khi đọc, Lance phát hiện phía bên kia tấm thiệp còn có thứ gì đó, nó được mở ra, đặt trước mặt Carey: "Ồ, còn có một bức tranh nữa, giống quá, cũng khó trách cậu cứ khoe khoang về tài năng của cậu bé đó mỗi ngày."

Nhìn Carey đang nhìn chăm chăm vào bức tranh, thân thể Ivan ngồi bên giường càng thêm cứng đờ. Cậu dùng hết sức cúi đầu xuống, ước gì có thể chui xuống đất ngay lúc này.

Cậu và Simon không biết phải mua gì cho đến khi nhìn thấy hoa trong siêu thị. Họ phải mang theo thứ gì đó đến thăm bệnh nên cả hai đã quyết định mua hoa.

Ban đầu cậu muốn mua mỗi bó cho mỗi người, nhưng Ivan, một người đến từ thời nguyên thủy, quên mang theo thẻ ngân hàng nên Simon đã trả tiền. Ivan cảm thấy mình là người không có xu dính túi, muốn đóng góp một ít nên đã nói chuyện với lễ tân. Mượn một cây bút và vẽ thật đẹp một bức chân dung nhỏ cho Carey và Joshua.

Khi Carey đang nhìn hình ảnh sống động trên tấm thiệp, chân mày và ánh mắt của anh tràn đầy ý cười, giọng Simon từ giường bệnh bên cạnh truyền đến: “À đúng rồi, bức vẽ này, Joshua cũng có. Tôi sẽ đưa cho anh xem.”

______________________________

- Bản dịch thuộc về Wisteria Sinensis

- Fanpage: đôi dép lào của Jaeshin

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK