Ivan nhìn chiếc áo len màu hồng trong tay, mím môi, tỉ mỉ ướm thử chiếc áo vào người mình rồi đưa mặt nhìn Carey: “Trông có xinh không?”. Cậu bé một tay cầm một ống tay áo và trải toàn bộ quần áo lên người. Nhưng vì mũ trùm đầu hơi nặng nên cổ áo bị mất dáng. Người đàn ông đang ngồi trên ghế đột nhiên đứng dậy. Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng nâng cổ áo lên, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp:
“Đứng yên nào” anh nói.
Sau đó lùi lại một bước, đôi mắt cẩn thận quan sát Ivan. Toàn thân Ivan bắt đầu cảm thấy nóng ran, ánh mắt né tránh nhìn vào ngón chân của chính mình. Lúc này Carey mới cong khóe môi lên, nhìn Ivan một cách đăm chiêu thèm thuồng, chậm rãi nói: “Đẹp lắm.”
Nghe được tiên sinh khen ngợi, trên mặt cậu chậm rãi nở một nụ cười quyến rũ, hai má hồng lên một chút. Quay người bỏ chiếc áo lại vào trong túi, cậu vô tình kéo cổ tay Carey lại gần mình: “Tôi cũng có thứ này cho thiếu tá nữa.”
Carey nhìn xuống cổ tay đang bị nắm lấy của mình, lòng bàn tay cử động, nhưng cuối cùng lại không có động tĩnh gì khác. Không nói gì thêm, anh để cậu bé dẫn đường đến tòa nhà giảng dạy. Nhìn thấy Simon vẫn đứng ở cửa hành lang, Ivan mỉm cười vẫy tay: "Tiểu Hi, tớ quay trở lại rồi nè"
Simon đột nhiên cảm thấy choáng váng.
Cậu không biết phải diễn tả thế nào mà chỉ nghĩ rằng hai người gặp nhau hơn hai lần trong một tháng, nhưng họ còn thân thiết hơn những cặp đôi mà cậu đã từng gặp. Có cảm giác chỉ cần hai người đi cùng nhau thì không ai có thể bước vào được.
Và, giờ đây, hai người… muốn kéo cậu trở thành một bóng đèn chói lóa à?
Simon lắc đầu điên cuồng: Không! Không, không, không!
Omega tóc đỏ chỉ vào đầu mình hỏi: "Cậu nhìn thấy tớ có sáng không?"
Ivan:???
Ivan thực sự không hiểu tại sao người này lại đột nhiên bắt đầu nói những điều vô nghĩa. Cậu mím môi, sau một lúc do dự, Ivan không chắc chắn trả lời: "Nó... không sáng lắm."
Tại sao đầu của Simon lại sáng? Có đầu của ai phát sáng được sao?
Ivan đột nhiên nhớ tới điều đó khi Simon thức cả đêm tệ nhất là hai ngày trước, hay bạn thân của mình đang muốn hỏi về vấn đề rụng tóc nhỉ?
(Wis: dịch đoạn này cười không ngưng được, Simon ơi, anh sáng lắm)
Vì vậy, thiếu niên tóc vàng thật lòng vỗ vỗ đầu Omega tóc đỏ, dùng giọng điệu nhẹ nhàng an ủi: "Tiểu Hi, kỳ thật tóc của cậu rụng không nghiêm trọng như vậy đâu, đừng lo lắng nha."
Simon:...
Có nhất thiết phải chân thực đến vậy không? Có nên nghỉ chơi với người này không nhỉ? Cuối cùng, ba người cùng nhau trở về ký túc xá Omega.
Ivan đứng ở cửa, do dự: Không biết có nên mời thiếu tá vào hay không. Bàn tay cầm túi trở nên cứng ngắc trước khi hỏi: "Anh... đợi tôi trước cửa được không?"
Carey gật đầu rồi nói: “Được, có lâu lắm không?”
Ivan nghe vậy, tưởng anh có chuyện đang vội, vội vàng nói: "Anh phải làm gì sao ạ? Vậy anh mau đi đi cho kịp giờ.”
Carey lắc đầu xoa đầu cậu bé trước khi nói xong. Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khóe môi hiện lên một nụ cười nhẹ, nói: "Đừng lo lắng, tôi chỉ sợ đứng lâu trong ký túc xá Omega sẽ bị để ý, điều đó không tốt cho em và Simon.”
Nói xong, Ivan cong khóe miệng cười với hai chiếc răng khểnh nhỏ đáng yêu. Cậu bé gật đầu nói “Được” rồi chạy về phía bậc thang của ký túc xá. Chạy được nửa đường, cậu như chợt nhớ ra điều gì bèn đứng yên quay đầu lại nói: “Tôi quay lại ngay ạ”
Carey gật đầu, giơ tay lắc lắc lòng bàn tay, nhìn thiếu niên chạy nhảy vào cửa ký túc xá. Khi Ivan ra khỏi ký túc xá, chưa đầy một phần tư giờ đã trôi qua.
Carey vừa mới xong việc, khi ngẩng đầu lên lần nữa, anh nhìn thấy một cậu bé mặc áo len màu hồng, trên tay cầm cuộn giấy cao nửa mét, lao về phía anh.
"Cái này dành cho anh"
Ivan cầm cuộn tranh bằng cả hai tay và gửi nó cho Kaili như một món quà. (Wis: Kaili là tên tiếng Trung của Carey nha)
Lúc này cậu hơi xấu hổ vì đang mặc chiếc áo len mà anh ấy tặng. Ivan kiễng chân lên, đang nghĩ đến việc đến gần anh hơn một chút, nhưng đôi mắt xinh đẹp của Ivan thỉnh thoảng lại liếc sang nơi khác, nhìn khắp nơi nhưng không dám nhìn Carey.
Carey lấy bức tranh từ Ivan. Đây là lần đầu tiên anh thấy Ivan mặc quần áo sáng màu. So với lần xuất hiện đen trắng trước đây thì lần này thật sự tỏa sáng.
Chiếc áo len oversize màu hồng nhạt chỉ che được phần hông, chiếc quần jean ôm sát cơ thể lộ rõ hai ống chân nhỏ, để cuối cùng cậu cũng thoát khỏi hình một chàng trai truyền thống, hiện tại trông giống như một Omega được Alpha của mình cưng chiều.
Khi Carey mở cuộn giấy ra, nó còn tuyệt vời ơn những gì anh tưởng tượng rất nhiều, đây là chân dung của anh ấy. Trong ảnh, anh ấy đang cầm một cuốn sách trên tay, một tay lật trang bên phải và đọc kỹ dòng chữ trên cuốn sách. Bên hông là cửa sổ bằng gỗ gụ rất thịnh hành vào thời Trung Cổ. Ánh trăng chiếu từ tấm kính ngoài cửa sổ, chiếu vào một vòng tròn mười centimet có tâm là anh. Toàn bộ bức tranh có ánh sáng và bóng tối, tạo cảm giác không gian ba chiều.
Nội dung trong tranh rất đẹp, các chi tiết cũng sống động. Nếu nhìn một cách chuyên nghiệp, bạn thậm chí có thể nhìn thấy góc khúc xạ hơi cong của ánh trăng khi xuyên qua cửa kính.
Ivan nhìn người đàn ông mở bức tranh ra, ánh mắt vẫn tập trung vào bức tranh, không rời mắt một giây nào. Cậu ấy ngẩng đầu lên nói: “Tôi đã vẽ một món quà này cho anh từ lâu rồi…” Bức chân dung của quý ông này là khi anh ta đang ở trong phòng vẽ của thư viện, cậu đã nhìn thoáng qua người đàn ông trước giá sách rồi quyết định vẽ nó.
Cho đến khi cậu hài lòng về bức vẽ, nó đã được sửa đổi ít nhất ba lần, tận ba lớp sơn dầu được xếp chồng lên nhau, để các chi tiết được xuất hiện với cảm giác sống động ba chiều và chân thực đến như vậy. Carey nhìn bức tranh trong tay, dừng lại hồi lâu mới cẩn thận cuộn lại.
Nhìn xuống, anh thấy Ivan - người chỉ đứng đến vai anh đang kiễng chân nhìn về phía anh. Lông mi dài của cậu giống như một cánh bướm mềm mại, mỗi lần cậu chớp mắt đều có cảm giác dập dìu trong gió.
Thấy anh cúi đầu nhìn mình, Ivan vội vàng thu lại cái đầu đang hướng qua anh, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ.
"Em vẽ được bao lâu rồi?" Anh hỏi với giọng khàn khàn.
Ivan sửng sốt trước giọng nói khàn khàn của anh, nói: "Dạ, khoảng hai tháng thôi, không quá lâu đâu. Thật ra thì tôi vẫn chưa hài lòng lắm với bức vẽ. Tôi nghĩ có một vài chỗ cần được sửa đổi tiếp, nhưng thời điểm này là thích hợp nhất để tặng cho anh nên…"
Khi cậu nói, người đàn ông đứng đối diện với cậu với nụ cười trong mắt, lặng lẽ đứng lắng nghe như vậy, chăm chú cẩn thận với từng lời nói. Nói xong một chuỗi lời, anh cong môi, giơ một tay lên, nhẹ nhàng vòng qua lưng cậu, ôm cậu vào lòng, khẽ nói nhỏ vào tai cậu: “Tôi rất thích.”
Ivan từ khi biết anh chưa bao giờ có khoảnh khắc nào như bây giờ, khi anh ôm mình vào lòng, hương thơm nồng nàn của loài chim thiên đường giờ đây không khác gì một chất gây nghiện đối với cậu.
Chàng trai tóc vàng thận trọng tựa vào ngực anh, cẩn thận di chuyển chóp mũi rồi thở hắt ra: "Thiếu tá... thơm quá."
Carey vuốt nhẹ tóc cậu bé và hỏi: "Nó có mùi giống như một con chim thiên đường. Phải không?" Thiếu niên trong ngực đột nhiên cứng đờ, vội vàng rút ra khỏi vòng tay hắn, dùng tay che miệng mũi, lắc đầu một hồi mới gật đầu, cuối cùng sắc mặt sụp xuống: "Tôi không cố ý... "
Nhưng…
Không ngờ, người đàn ông lại đột nhiên tựa vào cổ của Ivan, hít một hơi ấm áp nói: “Của em cũng rất thơm.”
_______________________________
- Dịch bởi Wisteria.
- Fanpage: đôi dép lào của Jaeshin.
“Đứng yên nào” anh nói.
Sau đó lùi lại một bước, đôi mắt cẩn thận quan sát Ivan. Toàn thân Ivan bắt đầu cảm thấy nóng ran, ánh mắt né tránh nhìn vào ngón chân của chính mình. Lúc này Carey mới cong khóe môi lên, nhìn Ivan một cách đăm chiêu thèm thuồng, chậm rãi nói: “Đẹp lắm.”
Nghe được tiên sinh khen ngợi, trên mặt cậu chậm rãi nở một nụ cười quyến rũ, hai má hồng lên một chút. Quay người bỏ chiếc áo lại vào trong túi, cậu vô tình kéo cổ tay Carey lại gần mình: “Tôi cũng có thứ này cho thiếu tá nữa.”
Carey nhìn xuống cổ tay đang bị nắm lấy của mình, lòng bàn tay cử động, nhưng cuối cùng lại không có động tĩnh gì khác. Không nói gì thêm, anh để cậu bé dẫn đường đến tòa nhà giảng dạy. Nhìn thấy Simon vẫn đứng ở cửa hành lang, Ivan mỉm cười vẫy tay: "Tiểu Hi, tớ quay trở lại rồi nè"
Simon đột nhiên cảm thấy choáng váng.
Cậu không biết phải diễn tả thế nào mà chỉ nghĩ rằng hai người gặp nhau hơn hai lần trong một tháng, nhưng họ còn thân thiết hơn những cặp đôi mà cậu đã từng gặp. Có cảm giác chỉ cần hai người đi cùng nhau thì không ai có thể bước vào được.
Và, giờ đây, hai người… muốn kéo cậu trở thành một bóng đèn chói lóa à?
Simon lắc đầu điên cuồng: Không! Không, không, không!
Omega tóc đỏ chỉ vào đầu mình hỏi: "Cậu nhìn thấy tớ có sáng không?"
Ivan:???
Ivan thực sự không hiểu tại sao người này lại đột nhiên bắt đầu nói những điều vô nghĩa. Cậu mím môi, sau một lúc do dự, Ivan không chắc chắn trả lời: "Nó... không sáng lắm."
Tại sao đầu của Simon lại sáng? Có đầu của ai phát sáng được sao?
Ivan đột nhiên nhớ tới điều đó khi Simon thức cả đêm tệ nhất là hai ngày trước, hay bạn thân của mình đang muốn hỏi về vấn đề rụng tóc nhỉ?
(Wis: dịch đoạn này cười không ngưng được, Simon ơi, anh sáng lắm)
Vì vậy, thiếu niên tóc vàng thật lòng vỗ vỗ đầu Omega tóc đỏ, dùng giọng điệu nhẹ nhàng an ủi: "Tiểu Hi, kỳ thật tóc của cậu rụng không nghiêm trọng như vậy đâu, đừng lo lắng nha."
Simon:...
Có nhất thiết phải chân thực đến vậy không? Có nên nghỉ chơi với người này không nhỉ? Cuối cùng, ba người cùng nhau trở về ký túc xá Omega.
Ivan đứng ở cửa, do dự: Không biết có nên mời thiếu tá vào hay không. Bàn tay cầm túi trở nên cứng ngắc trước khi hỏi: "Anh... đợi tôi trước cửa được không?"
Carey gật đầu rồi nói: “Được, có lâu lắm không?”
Ivan nghe vậy, tưởng anh có chuyện đang vội, vội vàng nói: "Anh phải làm gì sao ạ? Vậy anh mau đi đi cho kịp giờ.”
Carey lắc đầu xoa đầu cậu bé trước khi nói xong. Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khóe môi hiện lên một nụ cười nhẹ, nói: "Đừng lo lắng, tôi chỉ sợ đứng lâu trong ký túc xá Omega sẽ bị để ý, điều đó không tốt cho em và Simon.”
Nói xong, Ivan cong khóe miệng cười với hai chiếc răng khểnh nhỏ đáng yêu. Cậu bé gật đầu nói “Được” rồi chạy về phía bậc thang của ký túc xá. Chạy được nửa đường, cậu như chợt nhớ ra điều gì bèn đứng yên quay đầu lại nói: “Tôi quay lại ngay ạ”
Carey gật đầu, giơ tay lắc lắc lòng bàn tay, nhìn thiếu niên chạy nhảy vào cửa ký túc xá. Khi Ivan ra khỏi ký túc xá, chưa đầy một phần tư giờ đã trôi qua.
Carey vừa mới xong việc, khi ngẩng đầu lên lần nữa, anh nhìn thấy một cậu bé mặc áo len màu hồng, trên tay cầm cuộn giấy cao nửa mét, lao về phía anh.
"Cái này dành cho anh"
Ivan cầm cuộn tranh bằng cả hai tay và gửi nó cho Kaili như một món quà. (Wis: Kaili là tên tiếng Trung của Carey nha)
Lúc này cậu hơi xấu hổ vì đang mặc chiếc áo len mà anh ấy tặng. Ivan kiễng chân lên, đang nghĩ đến việc đến gần anh hơn một chút, nhưng đôi mắt xinh đẹp của Ivan thỉnh thoảng lại liếc sang nơi khác, nhìn khắp nơi nhưng không dám nhìn Carey.
Carey lấy bức tranh từ Ivan. Đây là lần đầu tiên anh thấy Ivan mặc quần áo sáng màu. So với lần xuất hiện đen trắng trước đây thì lần này thật sự tỏa sáng.
Chiếc áo len oversize màu hồng nhạt chỉ che được phần hông, chiếc quần jean ôm sát cơ thể lộ rõ hai ống chân nhỏ, để cuối cùng cậu cũng thoát khỏi hình một chàng trai truyền thống, hiện tại trông giống như một Omega được Alpha của mình cưng chiều.
Khi Carey mở cuộn giấy ra, nó còn tuyệt vời ơn những gì anh tưởng tượng rất nhiều, đây là chân dung của anh ấy. Trong ảnh, anh ấy đang cầm một cuốn sách trên tay, một tay lật trang bên phải và đọc kỹ dòng chữ trên cuốn sách. Bên hông là cửa sổ bằng gỗ gụ rất thịnh hành vào thời Trung Cổ. Ánh trăng chiếu từ tấm kính ngoài cửa sổ, chiếu vào một vòng tròn mười centimet có tâm là anh. Toàn bộ bức tranh có ánh sáng và bóng tối, tạo cảm giác không gian ba chiều.
Nội dung trong tranh rất đẹp, các chi tiết cũng sống động. Nếu nhìn một cách chuyên nghiệp, bạn thậm chí có thể nhìn thấy góc khúc xạ hơi cong của ánh trăng khi xuyên qua cửa kính.
Ivan nhìn người đàn ông mở bức tranh ra, ánh mắt vẫn tập trung vào bức tranh, không rời mắt một giây nào. Cậu ấy ngẩng đầu lên nói: “Tôi đã vẽ một món quà này cho anh từ lâu rồi…” Bức chân dung của quý ông này là khi anh ta đang ở trong phòng vẽ của thư viện, cậu đã nhìn thoáng qua người đàn ông trước giá sách rồi quyết định vẽ nó.
Cho đến khi cậu hài lòng về bức vẽ, nó đã được sửa đổi ít nhất ba lần, tận ba lớp sơn dầu được xếp chồng lên nhau, để các chi tiết được xuất hiện với cảm giác sống động ba chiều và chân thực đến như vậy. Carey nhìn bức tranh trong tay, dừng lại hồi lâu mới cẩn thận cuộn lại.
Nhìn xuống, anh thấy Ivan - người chỉ đứng đến vai anh đang kiễng chân nhìn về phía anh. Lông mi dài của cậu giống như một cánh bướm mềm mại, mỗi lần cậu chớp mắt đều có cảm giác dập dìu trong gió.
Thấy anh cúi đầu nhìn mình, Ivan vội vàng thu lại cái đầu đang hướng qua anh, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ.
"Em vẽ được bao lâu rồi?" Anh hỏi với giọng khàn khàn.
Ivan sửng sốt trước giọng nói khàn khàn của anh, nói: "Dạ, khoảng hai tháng thôi, không quá lâu đâu. Thật ra thì tôi vẫn chưa hài lòng lắm với bức vẽ. Tôi nghĩ có một vài chỗ cần được sửa đổi tiếp, nhưng thời điểm này là thích hợp nhất để tặng cho anh nên…"
Khi cậu nói, người đàn ông đứng đối diện với cậu với nụ cười trong mắt, lặng lẽ đứng lắng nghe như vậy, chăm chú cẩn thận với từng lời nói. Nói xong một chuỗi lời, anh cong môi, giơ một tay lên, nhẹ nhàng vòng qua lưng cậu, ôm cậu vào lòng, khẽ nói nhỏ vào tai cậu: “Tôi rất thích.”
Ivan từ khi biết anh chưa bao giờ có khoảnh khắc nào như bây giờ, khi anh ôm mình vào lòng, hương thơm nồng nàn của loài chim thiên đường giờ đây không khác gì một chất gây nghiện đối với cậu.
Chàng trai tóc vàng thận trọng tựa vào ngực anh, cẩn thận di chuyển chóp mũi rồi thở hắt ra: "Thiếu tá... thơm quá."
Carey vuốt nhẹ tóc cậu bé và hỏi: "Nó có mùi giống như một con chim thiên đường. Phải không?" Thiếu niên trong ngực đột nhiên cứng đờ, vội vàng rút ra khỏi vòng tay hắn, dùng tay che miệng mũi, lắc đầu một hồi mới gật đầu, cuối cùng sắc mặt sụp xuống: "Tôi không cố ý... "
Nhưng…
Không ngờ, người đàn ông lại đột nhiên tựa vào cổ của Ivan, hít một hơi ấm áp nói: “Của em cũng rất thơm.”
_______________________________
- Dịch bởi Wisteria.
- Fanpage: đôi dép lào của Jaeshin.