Mạc Nguyệt Lãng thu hồi tầm mắt, nghiêng người cầm hai trang giấy trên bàn trà, nhìn tấm hình thẻ bên góc phải hỏi: "Cậu ấy là ai?"
Khương Tuệ quét mắt qua tờ lí lịch trong tay Mạc Nguyệt Lãng, bên trên có họ tên và tuổi tác của Lục Phong Thanh, thậm chí còn có ngày sinh và chiều cao, đương nhiên Khương Tuệ biết Mạc Nguyệt Lãng không muốn hỏi mấy thứ này.
Cô cầm ly cà phê đã nguội lạnh lên, lời ít ý nhiều nói ngắn gọn: "Một đứa trẻ vừa hiểu chuyện vừa nỗ lực."
Lục Phong Thanh năm nay 24 tuổi, đã qua cái tuổi được xem là trẻ con từ lâu. Nhưng mà đối với Khương Tuệ, cô thường gọi những người như vậy là đứa trẻ, bởi vì trong cái giới giải trí này hiếm có người nào thuần khiết như vậy.
"Hiểu chuyện thì có thể nhìn ra." Mạc Nguyệt Lãng ngước mắt lên từ hàng cuối của tờ lí lịch, nhìn về phía Khương Tuệ, "Còn nỗ lực là sao?"
"Nỗ lực học cách chụp ảnh." Khương Tuệ kể đơn giản lại chuyện hôm trước cho Mạc Nguyệt Lãng, nói đến chuyện lúc xem hình trong máy ảnh của Lục Phong Thanh, còn buồn cười nhíu mày, "Cậu nói xem cậu ta có hài hước không chứ? Tôi còn tưởng trong máy ảnh của cậu ta có giấu bí mật của mấy nghệ sĩ, đến khi mở ra thì thấy một con mèo."
Lời nói kia giống như nói, nghĩ đối phương là sói, kết quả lại là thỏ trắng nhỏ.
"Chị vẫn giống như trước." Mạc Nguyệt Lãng dùng ngón tay thon dài xếp hai tờ giấy A4 lại thả trên bàn trà, "Thích đi nhặt người."
"Nhặt người đáng yêu." Khương Tuệ giơ ngón trỏ lên bổ sung nói, "Năm đó cậu cũng rất dễ thương."
Mạc Nguyệt Lãng từ chối cho ý kiến, nét mặt lạnh nhạt không biết đang nghĩ gì. Khương Tuệ thả cà phê xuống, con ngươi đánh một vòng, bát quái nhìn về phía Mạc Nguyệt Lãng hỏi: "Sao, cậu thấy hứng thú với cậu ấy hả?"
Mạc Nguyệt Lãng không trả lời, dường như đang cố ý tránh đề tài này, hỏi ngược lại: "Hợp đồng làm xong chưa?"
"Đã chuẩn bị xong rồi." Khương Tuệ đứng dậy đi tới bên bàn làm việc cầm lên hai phần hợp đồng, còn cầm theo bút và con dấu, "Dựa theo yêu cầu của cậu đưa ra không ít điều chỉnh, cậu xem lại lần nữa đi." . truyện kiếm hiệp hay
"Không cần." Mạc Nguyệt Lãng không nhận bút của Khương Tuệ đưa tới, mà giơ tay lên mò trong túi áo trước ngực, chuẩn bị cầm bút của mình. Nhưng mà lúc hắn đụng tới cây bút màu đen kia, động tác dừng lại một lát, hơi xê dịch ngón tay, lấy ra cây bút đắt tiền.
Khương Tuệ chú ý tới động tác của Mạc Nguyệt Lãng, kỳ quái hỏi: "Cậu mang theo hai cây bút làm gì?"
Mạc Nguyệt Lãng ký tên mình xuống hợp đồng, mập mờ nói: "Không phải của tôi." Sau khi ký xong, hắn gỡ một chuỗi hạt lớn trên cổ tay phải xuống, tháo huy hiệu nhỏ dưới chuỗi hạt, ấn lên chỗ mình ký tên.
"Càng ngày cậu càng cẩn thận." Khương Tuệ tựa như cười nhạo nói, "Cậu có chắc là không cần trợ lý không?"
"Không cần." Mạc Nguyệt Lãng nói.
"Vậy được." Khương Tuệ lấy lại hợp đồng, "Chắc sau này cậu sẽ thường xuyên tới đây, tôi cho Tiểu Lưu dẫn cậu đi làm quen trước một chút."
Lần này Mạc Nguyệt Lãng không từ chối, hắn gật đầu tỏ ý, sau đó đi theo bí thư Tiểu Lưu đến thang máy.
Tiểu Lưu nhiệt tình giới thiệu cấu tạo của trụ sở chính cho Mạc Nguyệt Lãng, sau khi giới thiệu một lượt từ dưới lên trên, thang máy vừa vặn đến nơi.
Tiểu Lưu thay Mạc Nguyệt Lãng chắn cửa thang máy, hỏi: "Mạc tiên sinh, ngài muốn đi đến đâu trước?"
Mạc Nguyệt Lãng không trả lời ngay, mà cúi đầu nhìn lướt qua cây viết đen trước ngực, hỏi: "Người mới khi nãy, ở bộ phận nào?"
Lục Phong Thanh đi tới phòng nhân sự lấy sổ tay nhân viên và tay các loại vật phẩm khác, sau đó đến phòng tuyên truyền ở tầng 10.
Chỉ ngồi ở đó mười phút, cậu đã sâu sắc nhận ra được bộ phận này có nhiều việc vặt. Không chỉ phụ trách việc tuyên truyền cho nghệ sĩ, còn có các hoạt động thương mại khác.
Cũng may cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý, dù sao đến studio chụp hình làm trợ lý cũng phải bắt đầu từ việc vặt, không thể vừa tới đã được đụng đến máy ảnh.
Cấp trên là một người phụ nữ tên Lily, Lục Phong Thanh không biết đây là tên tiếng Anh hay là biệt danh tiếng Trung, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi: "Chào chị Lily.''
Lily có phong cách mạnh mẽ, không thể đoán được tuổi tác chính xác. Ngay sau khi Lục Phong Thanh ngồi xuống bàn làm việc, cô ném cho cậu một file nén, để Lục Phong Thanh chỉnh sửa ảnh bên trong.
Chỉnh ảnh là một trong những kỹ năng mà nhiếp ảnh gia phải có, Lục Phong Thanh từng tự học qua PS, đại khái biết rõ nên xử lý hình ảnh thế nào, nhưng trước kia sử dụng máy tính quá cũ, không sử dụng được phần mềm nặng như PS, vì vậy cậu cũng không thể luyện tập, kỹ năng chỉnh ảnh được coi là gà mờ.
Nhưng mà vào giờ phút này, trên mặt bàn là một cái Mac đời mới, làm dấy lên sự nhiệt tình không nhỏ đối với công việc của Lục Phong Thanh.
Trong file nén có cỡ ba bốn trăm bức ảnh, là ảnh từ buổi lễ trao giải hôm qua. Trong file này có rất nhiều bức hình không dùng được, Lục Phong Thanh lọc lấy những hình có ích, tiến hành chỉnh sửa.
Mười ngón tay siết chặt dần dần buông lỏng, sau đó mở Lightroom ra với ý chí chiến đấu cao, thả tấm hình vào. Nhưng cậu vừa mới mở bức ảnh đầu tiên ra, sự nhiệt tình hiếm thấy ngay lập tức xìu xuống.
Là Mạc Nguyệt Lãng.
Gần đây tại sao lại thấy hắn nhiều vậy.
Lục Phong Thanh không khỏi nhớ lại tình hình lúc gặp Mạc Nguyệt Lãng trong thang máy, lúc ấy Mạc Nguyệt Lãng đứng sau lưng cậu, chắc hẳn không thấy được cậu đang làm gì nhỉ?
Mặc dù Mạc Nguyệt Lãng cao hơn cậu không ít, nhưng căn cứ vào đặc điểm hình ảnh truyền tới mắt, tầm mắt Mạc Nguyệt Lãng trên đỉnh đầu cậu chắc chỉ có thể nhìn thấy cửa thang máy.
Dĩ nhiên, nếu như lấy bả vai của cậu là trung điểm... Chuyện đó cũng không phải không có khả năng.
Lục Phong Thanh phiền muộn phóng to hình ảnh, bắt đầu tiến hành bước chỉnh ảnh đầu tiên, cắt hình.
Nếu như Mạc Nguyệt Lãng không có chú ý tới lúc ấy cậu đang làm gì, vậy thì đương nhiên là quá tốt rồi. Nhưng giả sử Mạc Nguyệt Lãng thấy hành động của cậu, vậy thì sẽ bất lịch sự nếu như cậu vẽ lên mặt người ta trước mặt họ.
Không liên quan đến thân phận của Mạc Nguyệt Lãng, chỉ nói đến phép lịch sự, Lục Phong Thanh cũng cảm thấy mình làm vậy không ổn.
Nhưng mà cậu lại không thể tùy tiện chạy đi nói xin lỗi, một là có thể Mạc Nguyệt Lãng căn bản không thể nhìn thấy, hai là không cậu cũng không quen Mạc Nguyệt Lãng, có lẽ người ta cũng không để cậu vào mắt.
Lục Phong Thanh tự an ủi mình dù sao chuyện này cũng đã qua, cho dù nhìn thấy, Mạc Nguyệt Lãng chắc hẳn sẽ không vì chuyện này tạo phiền phức cho cậu. Cậu chỉ phiền muộn vì có chút áy náy, giống như vô tình mở chiếc ô làm ướt người xa lạ, người đó không phản ứng gì, mà mình lại đặc biệt cảm thấy có lỗi.
Vừa suy nghĩ vu vơ vừa chỉnh ảnh, chờ đến lúc Lục Phong Thanh lấy lại tinh thần, đột nhiên phát hiện không biết tại sao cậu đã phóng to phạm vi chỉnh ảnh, trong phạm vi chỉ còn lại một đôi mắt màu xanh u tối.
Đúng vậy, mắt Mạc Nguyệt Lãng có màu xanh u tối, sao lúc ấy cậu lại nghĩ người đó đeo kính áp tròng được cơ chứ?
Lục Phong Thanh vì đầu óc của mình bị chập điện, thở dài hủy bỏ phạm vi chỉnh ảnh. Nhưng đúng lúc này một bóng người đột nhiên xuất hiện trước máy tính làm việc của cậu, cậu giương mắt nhìn, giây kế tiếp cậu lại phải đối mặt với cặp mắt u tối màu xanh.
Cậu theo bản năng sửng sốt một chút, không biết tại sao Mạc Nguyệt Lãng lại xuất hiện trước bàn làm việc của mình.
"Nơi này là bộ phận tuyên truyền, có rất nhiều người tài." Người đứng bên cạnh Mạc Nguyệt Lãng nhiệt tình giới thiệu, Lục Phong Thanh biết cô, đó là bí thư của chị Tuệ.
Nhìn dáng vẻ của Mạc Nguyệt Lãng chắc vừa mới tới Nhạc Ngu, nhưng đãi ngộ của hắn và Lục Phong Thanh cơ bản khác nhau một trời một vực. Vừa nãy Lục Phong Thanh phải tự xem bảng hướng dẫn, mới tìm được vị trí của phòng tuyên truyền, mà Mạc Nguyệt Lãng thì được bí thư của chị Tuệ dẫn đi tham quan.
Bốn phía vang lên nhiều tiếng nói chuyện, dường như toàn bộ nhân viên nữ đều hưng phấn vì Mạc Nguyệt Lãng đến.
Những nhân viên nữ này làm việc ở Nhạc Ngu, chắc chắn đã gặp qua không ít nam nghệ sĩ, nhưng Mạc Nguyệt Lãng có thể khiến các nàng kích động như vậy, có thể nhận thấy hắn đặc biệt hơn.
Nhưng ở lần gặp gỡ đầu tiên trước đó, Lục Phong Thanh không có cảm giác gì đặc biệt. Cậu thấy Mạc Nguyệt Lãng vẫn đứng trước bàn làm việc của cậu không có ý định rời đi, muốn hỏi có chuyện gì, nhưng nghĩ lại một chút, Mạc Nguyệt Lãng cũng không có chuyện gì cần tìm cậu, do dự nói: "Chào anh."
Mạc Nguyệt Lãng không có đáp lại "Chào cậu", mà lấy cây bút đen kia từ trong túi áo ra, đặt lên bàn làm việc của Lục Phong Thanh, lạnh nhạt nói: "Bút của cậu."
Tầng 28 được trải thảm, Lục Phong Thanh thậm chí không phát hiện bút mình bị rơi. Cậu nhớ đến quầy lễ tân và phòng vệ sinh ở hai hướng khác nhau, Mạc Nguyệt Lãng lười đi đường vòng nên vào phòng vệ sinh trước. Ở phòng làm việc của Khương Tuệ, hai người không có cơ hội nói chuyện, nên bây giờ Mạc Nguyệt Lãng mới đem bút đến đây trả cho cậu.
"Cảm ơn." Lục Phong Thanh lúng túng để cây bút bên cạnh bàn phím, chột dạ cúi đầu không dám nhìn Mạc Nguyệt Lãng.
Cậu không chỉ làm chuyện thất lễ với người khác, mà còn làm phiền vị siêu mẫu quốc tế này đến trả bút cho cậu, không biết là vận cứt chó gì, mới có được đãi ngộ như vậy.
Mạc Nguyệt Lãng không nói gì nữa, hai chân đi về phía trước, dáng vẻ chắc là muốn rời đi. Trong lòng Lục Phong Thanh thở phào nhẹ nhõm, cầm chuột muốn tiếp tục công việc, nhưng mà tiếng bước chân bên cạnh cậu đột ngột dừng lại.
Cùng lúc đó, Lục Phong Thanh nhìn lên màn hình của mình - phạm vi là cặp mắt của Mạc Nguyệt Lãng. Đôi mắt đó quá dễ nhận biết, cũng chỉ có cậu đầu gỗ mới không nhận ra.
Cậu rất nhanh ý thức được ánh mắt chính chủ đang ở bên cạnh, vội vàng quay đầu nhìn lại, quả nhiên, Mạc Nguyệt Lãng dừng bước, nghiêm túc nhìn màn hình.
Lục Phong Thanh thật sự muốn chôn mình.
"Cái đó, tôi, tôi đang chỉnh, vẫn chưa tốt." Lục Phong Thanh hoảng hốt tắt phần mềm, kết quả một người phụ nữ mặc bikini xuất hiện trên màn hình, da đầu cậu nhất thời tê dại, nhắm mắt lại trong vô vọng.
"Đối xử tốt với mặt tôi một chút." Mạc Nguyệt Lãng hời hợt nói, nghe không ra lời ít ý nhiều, "Đừng có làm lộn xộn mặt tôi."
Sau khi nói ra những lời này, Mạc Nguyệt Lãng bước cặp chân dài rời đi. Còn một chút hương gỗ đọng lại quanh bàn làm việc, Lục Phong Thanh sửng sốt hai giây mới phản ứng được, được rồi, Mạc Nguyệt Lãng quả nhiên thấy được động tác nhỏ của cậu ở trong thang máy.