So sánh với mấy chiếc xe này, chiếc Toyota của Mạc Nguyệt Lãng thật sự rất khiêm tốn.
Mạc Nguyệt Lãng đưa Lục Phong Thanh vào nhà, nhà của hắn được trang trí chủ yếu bằng gỗ với tông màu xám, vừa ấm áp vừa hiện đại.
Sau khi Lục Phong Thanh đổi dép lê thì ngơ ngác đứng trước cửa không dám vào trong, Mạc Nguyệt Lãng vừa cởi áo khoác ngoài vừa nhìn cậu hỏi: "Đứng ngốc ở đó làm gì, muốn tôi dẫn cậu đi tham quan à?"
"Không, không cần." Lục Phong Thanh chậm rãi đi tới phòng khách, "Anh đi làm việc của anh đi."
Cảnh tượng bây giờ đối với Lục Phong Thanh mà nói thật sự rất kỳ diệu. Từ khi đi làm đến nay, cậu chưa từng đến nhà của ai, mỗi ngày tan làm thì đi về căn phòng thuê nhỏ hẹp, luôn cảm thấy căn phòng như vậy mới là cuộc sống của người bình thường.
Bây giờ đột nhiên đi tới một căn nhà hai trăm mét vuông được trang trí tinh xảo, Lục Phong Thanh vừa cảm thấy mới mẻ, vừa cảm thấy không chân thực. Không nói đến những cái khác, nơi này là nhà của Mạc Nguyệt Lãng, cậu đến đây nấu ăn cho một vị siêu mẫu quốc tế là gay.
Nếu như fan Mạc Nguyệt Lãng biết cậu cứ như vậy bước chân vào lãnh thổ riêng tư của nam thần, họ sẽ truy nã cậu nhỉ?
Lục Phong Thanh bỏ đi ý nghĩ kỳ quái trong đầu, tùy tiện nhìn bốn phía, thấy trên tường phòng khách treo một bức ảnh khổng lồ của Mạc Nguyệt Lãng, trong hình cằm hắn hơi ngước lên, ánh mắt kiêu căng và không tập trung nhìn về phía ống kính.
Chóp mũi cao thẳng và xương hàm cứng cáp, liếc mắt xuống dưới là hầu kết nhô ra và xương quai xanh quyến rũ. Hắn không mặt áo trong, mơ hồ thấy được cơ ngực nhô lên, nhưng bức ảnh đã kết thúc ở đây, không đi xuống nữa.
Nhan sắc của Mạc Nguyệt Lãng vốn có sức mạnh mê hoặc người khác, thêm nữa bức ảnh lớn làm cho người khác không thể dời mắt.
Có điều so với mặt Mạc Nguyệt Lãng, Lục Phong Thanh quan tâm sắc thái của bức ảnh hơn.
Tấm hình này lấy màu trắng đen làm chủ đạo, nhưng chỉ có con ngươi Mạc Nguyệt Lãng không được xử lý, vẫn giữ lại màu xám tro. Vệt màu xanh này giống như tia sáng bí ẩn lóe lên trong khu rừng tối tăm, quỷ dị dụ dỗ ngời khác hãm sâu vào.
Lục Phong Thanh thầm than thở cách xử lý tấm hình này, theo thói quen lấy điện thoại di động ra muốn chụp lại để lưu giữ.
Nhưng mà đúng vào lúc này, cửa phòng ngủ đóng chặt đột nhiên mở ra, Mạc Nguyệt Lãng đã thay quần áo dò xét chồm ra ngoài, nhìn Lục Phong Thanh: "Tôi mới vừa..."
Chưa nói hết Mạc Nguyệt Lãng đã đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn đúng lúc bắt gặp hành động của Lục Phong Thanh.
Lục Phong Thanh nhanh chóng cất di động đi, hoảng loạn giải thích: "Không phải, tôi chỉ quen lưu lại mấy bức ảnh, lần trước chụp poster quảng cáo của anh cũng do vậy, không có ý nghĩ gì khác, tôi cũng chụp của nhiều người khác..."
Mạc Nguyệt Lãng nhíu mày, nhàn nhã nói: "Muốn chụp thì trực tiếp chụp tôi."
Lục Phong Thanh thầm nói tôi đâu dám lấy anh ra luyện tập, sợ bị phê bình không ra gì, có điều lúc này cậu đột nhiên chú ý tới nửa người trên Mạc Nguyệt Lãng... Không có mặc quần áo.
Hình dáng cơ ngực đẹp đẽ và cơ bụng rõ ràng hiện ra trước mắt ở khoảng cách cực gần, Lục Phong Thanh sững sờ, sau đó không có khí thế... Nuốt một ngụm nước bọt.
Các cô gái bình thường dù có tập luyện đến đâu cũng khó trở thành siêu mẫu Victoria's Secret, một là vì tỷ lệ cơ thể bẩm sinh có hạn, hai là vì đối với các siêu mẫu Victoria's Secret, thân hình là vốn liếng của họ và họ có động lực cực kỳ mạnh mẽ để duy trì thân hình cân đối mà người bình thường khó có thể có được sự kiên trì như vậy.
Trước đây khi đánh cầu hay bơi lội, Lục Phong Thanh cũng gặp không ít những người con trai có vóc dáng đẹp, Quan Diệc Huy cũng coi như có vóc dáng cân xứng, mơ hồ có thể thấy được đường nét cơ bụng.
Nhưng mà vóc người chấn động như Mạc Nguyệt Lãng, là lần đầu tiên Lục Phong Thanh được nhìn thấy. Hay nói đúng hơn là sẽ không có nhiều người có thể luyện tập để có thân hình như vậy.
"Anh, không phải anh đi thay quần áo sao?" Lục Phong Thanh mất tự nhiên dời ánh mắt đến chỗ khác, chột dạ giục Mạc Nguyệt Lãng mau mau đóng cửa. Cậu cảm thấy gò má của mình vô cùng nóng, không cần nghĩ cũng biết, Mạc Nguyệt Lãng chắc chắn cũng thấy.
"Tôi định nói," Mạc Nguyệt Lãng cố ý chậm rãi nói, "Tôi vừa kêu quản gia của tiểu khu đưa nguyên liệu nấu ăn tới, tôi muốn đi tắm, lát nữa có người tới thì cậu xuống mở cửa."
"Được." Lục Phong Thanh lập tức nhớ ra mục đích mình đến đây là để nấu ăn, nên quay đầu đi về phía nhà bếp.
Cậu nghe được phía sau vang lên tiếng đóng cửa, chỉ có điều trước khi tiếng đóng cửa vang lên cậu còn nghe được một tiếng cười khẽ.
Ở tiểu khu xa hoa này có quản gia 24/24 giờ, so với mấy tiểu khu bình thường có thợ sửa nước, thợ sửa điện thì bọn họ có nhiều dịch vụ hơn.
Lục Phong Thanh nghĩ rằng nguyên liệu quản gia đưa tới chỉ là nguyên liệu nấu một bữa cơm bình thường, không ngờ rằng trong bao lớn bao nhỏ đó còn có tôm hùm.
Cậu sao có thể nấu những món này, nói chung là nếu không thể xử lý được thì mang đi nấu canh.
Không lâu sau đó, Mạc Nguyệt Lãng đi ra từ phòng ngủ, mặc đồ ở nhà đơn giản. Hắn đi thẳng đến nhà bếp, nghiêng người dựa vào tủ lạnh, sau đó đứng yên nhìn Lục Phong Thanh, giống như đang thưởng thức nghệ thuật.
Lục Phong Thanh bị nhìn đến khó chịu, cậu thả cái xẻng trong tay xuống, đón nhận tầm mắt Mạc Nguyệt Lãng hỏi: "Anh nhìn tôi làm gì?"
Vẻ mặt Mạc Nguyệt Lãng đương nhiên nói rằng: "Nhìn xem cậu có tài năng không?"
Lục Phong Thanh không muốn đón nhận ánh mắt "kiểm duyệt" của Mạc Nguyệt Lãng, nếu cậu đang nấu cơm thì nhà bếp này là địa bàn của cậu, cậu không hi vọng trong này xuất hiện những người không liên quan.
Không biết lấy đâu ra lá gan, Lục Phong Thanh đi tới trước mặt Mạc Nguyệt Lãng, xoay người hắn lại, đẩy hắn nói: "Anh ra ngoài phòng khách chờ đi."
Một giây sau, mùi sữa tắm nhẹ nhàng thơm ngát tràn vào mũi cậu, còn dễ chịu hơn mùi nước hoa Mạc Nguyệt Lãng thường dùng.
"Được được được." Mạc Nguyệt Lãng không chống cự, giơ hai tay lên, nghiêm túc đi ra phòng khách.
Sau đó, lúc Lục Phong Thanh nấu ăn, cậu đều cảm thấy có một ánh mắt phóng từ phòng khách tới, không hề che giấu dò xét hành động của cậu.
Lúc nhỏ nhà cậu nghèo, cậu đã biết nấu cơm khi còn nhỏ, nhưng nhìn tới nồi cơm đã hết, thì có thể đáp ứng được nhu cầu của Mạc Nguyệt Lãng.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lục Phong Thanh bọc thức ăn còn dư lại, đem hết bát dĩa bỏ vào máy rửa chén, sau đó tự giác chuẩn bị đi về.
Cậu đi về phía phòng khách, định chào Mạc Nguyệt Lãng trước khi đi.
Trong phòng khách được trải một tấm thảm dày màu xám đen, màu sắc của tấm thảm giống với sàn nhà, ngay khi bước đến ghế sô pha, Lục Phong Thanh không để ý nên bị vấp ngã, suýt nữa rơi vào lồng ngực Mạc Nguyệt Lãng.
Mạc Nguyệt Lãng liếc nhìn tờ báo thời trang trong tay, hững hờ nói: "Mới vừa ăn cơm xong đã muốn ôm rồi?"
"Không có..." Lục Phong Thanh biết Mạc Nguyệt Lãng trêu cậu, nếu như cậu cố ý, vậy thì hành động này đã có giải Oscar rồi. Cậu đứng vững, nói với Mạc Nguyệt Lãng: "Nếu như không có chuyện gì khác, thì tôi về trước đây."
"Cậu có việc bận à?" Mạc Nguyệt Lãng cất tạp chí đi, nhìn Lục Phong Thanh hỏi.
"Không." Lục Phong Thanh lắc lắc đầu.
Mạc Nguyệt Lãng mở tạp chí ra lại, không nói gì, tùy tiện lật coi.
Lục Phong Thanh đọc ra ý tứ "Lui ra đi" từ dáng vẻ Mạc Nguyệt Lãng, cậu tự giác rời đi, nhưng mà lúc này Mạc Nguyệt Lãng đột nhiên nói: "Nhà tôi có máy chụp hình."
Lục Phong Thanh không hiểu quay đầu lại nhìn Mạc Nguyệt Lãng, chỉ nghe hắn lại nói: "Muốn chụp tôi không?"
Ánh mắt Mạc Nguyệt Lãng dừng trên tờ tạp chí, vẻ mặt lãnh đạm, vấn đề được đặt ra tùy tiện, có điều đối với Lục Phong Thanh đang chuẩn bị rời đi thì không thể đi nữa.
Đối với một nhiếp ảnh gia hờ không có máy ảnh cá nhân, bất kỳ cơ hội nào để chạm vào máy ảnh đều rất quý giá.
Mặc dù Lục Phong Thanh vẫn còn hơi sợ Mạc Nguyệt Lãng phê bình mình chụp ảnh không đẹp, nhưng ý muốn được chạm vào máy ảnh đã sớm chiếm ưu thế.
Cậu ngập ngừng hỏi: "Chụp ở đây sao?"
Phong cách trang trí bằng gỗ rất phù hợp với những bộ ảnh thời trang cao cấp, hơn nữa người mẫu cao cấp như vậy, chỉ cần nghĩ đến Lục Phong Thanh đã háo hức muốn thử rồi.
Mạc Nguyệt Lãng đóng tạp chí lại, dường như suy nghĩ một chút, sau đó nâng mắt nhìn Lục Phong Thanh nói: "Chụp trong phòng ngủ đi."
"Phòng... Phòng ngủ?" Lục Phong Thanh cảm thấy khó hiểu, bởi vì trong phòng ngủ căn bản chỉ có cái giường, không lẽ...
Cậu nghi hoặc nhìn Mạc Nguyệt Lãng hỏi: "Chụp ảnh riêng tư à?"
"Ừ." khóe miệng Mạc Nguyệt Lãng nhếch lên, "Chụp không?"
Ảnh riêng tư như tên gọi, là một cách chụp ảnh rất riêng tư.
Chủ đề của những bức ảnh riêng tư chỉ có một - gợi cảm, không gợi cảm thì không phải ảnh riêng tư nên người được chụp thường bán khỏa thân hoặc thậm chí khỏa thân hoàn toàn và đôi khi người mẫu và nhiếp ảnh gia còn phát sinh quan hệ.
Chỉ cần ba chữ "ảnh riêng tư" là đã có không khí ám muội rồi.
Đối với những nhiếp ảnh gia nghiêm túc, chụp ảnh riêng tư có thể rèn luyện khả năng của họ, nhưng đối với một số nhiếp ảnh gia không đứng đắn, chụp ảnh riêng tư chỉ để tận dụng.
Nói cũng lạ, không ít nhiếp ảnh gia muốn chụp ảnh riêng tư nhưng không tìm được người mẫu nào đồng ý để chụp, còn Lục Phong Thanh thì đã có một siêu mẫu tự mình dâng tới cửa.
Nói không muốn chụp là giả, nhưng Lục Phong Thanh cảm thấy có gì đó không ổn.
Cậu rất biết lực sát thương của Mạc Nguyệt Lãng mạnh đến mức nào, cậu chỉ là người mới, có thể cậu sẽ không kiểm soát được.
Mặt khác, Mạc Nguyệt Lãng rõ ràng biết tay nghề của cậu tệ như vậy, sao có thể cho hắn làm việc khó khăn này chứ?
Lục Phong Thanh như đột nhiên được khai sáng, nhìn về phía Mạc Nguyệt Lãng, lắp bắp hỏi: "Anh, không lẽ anh muốn bắt tôi luyện "đòn sát thủ" đó chứ?"
Mạc Nguyệt Lãng không phủ nhận, ngược lại còn thản nhiên hỏi: "Không được sao?"
Quả nhiên.
Lục Phong Thanh biết Mạc Nguyệt Lãng thực sự khó chịu vì đòn sát thủ của hắn không có tác dụng với cậu.
Nhưng nhìn dáng vẻ kiên định của Mạc Nguyệt Lãng, Lục Phong Thanh cảm thấy hơi xấu hổ, dù sao hắn cũng là siêu mẫu, còn giúp đỡ cậu nhiều như vậy, về tình về lý thì cậu cũng nên cho hắn một chút mặt mũi.
"Nếu anh muốn luyện tập như vậy..." Lục Phong Thanh dừng lại khi nói điều này, xấu hổ cắn môi dưới, "Tôi cũng không thể cứng nhắc như thế được.
Mạc Nguyệt Lãng: "..."