Nơi đó bằng phẳng, không có sẹo, tuy là Lục Phong Thanh khó bị hấp dẫn bởi nhan sắc nhưng cũng không thể không rung động bởi cảm giác thân mật này, cậu cũng không rút tay lại.
"Sờ đủ chưa?" Mạc Nguyệt Lãng buông lỏng tay Lục Phong Thanh ra, chống tay lên bồn rửa phía sau, buồn cười nhìn Lục Phong Thanh đang ngẩn người, "Nếu em muốn sờ..."
Hắn dừng một chút, cố ý hạ giọng nói: "Còn có thể sờ xuống phía dưới nữa."
Lục Phong Thanh bừng tỉnh, nhanh chóng thu tay về, cậu né tránh nhìn phía khác nói: "Tôi không muốn."
Mạc Nguyệt Lãng cười cười, không nói tiếp, ánh mắt như nhìn thấu Lục Phong Thanh.
Ngay lúc Lục Phong Thanh xấu hổ đến mức không chịu được nữa, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, là bạn của Mạc Nguyệt Lãng đưa quần áo tới.
Mạc Nguyệt Lãng đơn giản giới thiệu hai người với nhau, Lục Phong Thanh không muốn chỉ mặc áo choàng tắm đi trong phòng, cậu nhanh chóng lấy quần áo, thậm chí còn chưa kịp chào Liên Hạo, đóng cửa nhà tắm thay đồ.
Bên ngoài nhà tắm có tiếng nói chuyện đứt quãng của Mạc Nguyệt Lãng và Liên Hạo, Lục Phong Thanh không nghe thấy rõ, nhưng mơ hồ nghe được dường như Liên Hạo trêu chọc Mạc Nguyệt Lãng "làm ghê quá nhỉ", "xé rách quần áo", nói linh tinh.
Cậu không nghĩ anh ta nói đến mình, sau khi thay quần áo xong thì ra khỏi phòng tắm, nói cảm ơn với Liên Hạo.
Liên Hạo kịp thời thu hồi biểu tình đùa cợt, gật đầu với Lục Phong Thanh nói: "Không có gì, không có gì, việc nhỏ thôi."
Lúc này Mạc Nguyệt Lãng đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Lục Phong Thanh, cau mày nói với cậu: "Em mặc ngược rồi."
"Hả?" Lục Phong Thanh cúi đầu nhìn nhìn, đây là cái áo thun bình thường ngắn tay màu xanh đen, hình như cậu không mặc ngược.
"Mặt có nếp gấp là mặt trước." Mạc Nguyệt Lãng nói xong thì nhấc vạt áo Lục Phong Thanh lên, "Giơ tay lên đi."
Lục Phong Thanh nghe lời giơ hai tay lên, nhưng mà cậu nhanh chóng biết được Mạc Nguyệt Lãng đang muốn giúp cậu thay quần áo, vì thế đã nhanh chóng áp hai tay lại, kéo vạt áo nói: "Tôi tự thay được."
"Có tôi che lại, cậu ta không thấy đâu." Mạc Nguyệt Lãng nói.
Mạc Nguyệt Lãng cao hơn Lục Phong Thanh, bả vai cũng rộng hơn Lục Phong Thanh, có hắn trước mặt, Liên Hạo phía sau quả thật không thể thấy được.
Nhưng mà đây là vấn đề có nhìn thấy hay không à?
"Chuyện này không tốt đâu." Lục Phong Thanh khó xử nói, "Để tôi vào trong thay."
"Em ngại à?" Mạc Nguyệt Lãng cúi đầu, buồn cười nhìn Lục Phong Thanh, "Cái gì cũng thấy rồi, có gì mà phải ngại ngùng?"
Lục Phong Thanh không nói được gì, còn không có lý do để phản bác.
Mạc Nguyệt Lãng nói đúng, nửa người trên của cậu đã sớm bị Mạc Nguyệt Lãng nhìn thấy rồi, hắn lật ngược áo lại, sau đó mặc lại cho cậu.
Đều đã làm xong hết, Lục Phong Thanh mới bất giác nhìn ra điểm không đúng.
Cho dù hắn không vào nhà tắm đổi, nhưng cũng không cần để Mạc Nguyệt Lãng giúp cậu thay đồ? Đâu phải cậu không có tay đâu.
"Đẹp lắm." Mạc Nguyệt Lãng cắt đứt suy nghĩ của Lục Phong Thanh, cậu nhìn quần áo trên người, nhận ra bộ đồ này được thiết kế rất tỉ mỉ, vừa nãy khi mặc cậu hoàn toàn không chú ý.
"Cái kia," Lục Phong Thanh ngẩng đầu lên nhìn Mạc Nguyệt Lãng, "Sau này tôi trả đồ cho ai?"
"Không cần trả." Mạc Nguyệt Lãng thay Lục Phong Thanh sửa sang lại ống tay áo, "Đây là quần áo tôi thiết kế, tặng cậu."
Lục Phong Thanh đột nhiên nhớ đến Khương Tuệ từng nhắc đến chuyện Mạc Nguyệt Lãng tự mình mở nhãn hiệu thời trang, hóa ra đã có sản phẩm rồi.
"Thế nào?" Mạc Nguyệt Lãng đi đến phía sau Lục Phong Thanh, khoát lên vai cậu, hỏi Liên Hạo đối diện.
Lục Phong Thanh ngửa đầu nhìn thoáng qua Mạc Nguyệt Lãng phía sau, cảm thấy mình như được đem ra để khoe khoang.
"Không tồi." Liên Hạo lưu loát trả lời, đương nhiên là không để ý đến.
Mạc Nguyệt Lãng hơi hơi nhíu mày, khó chịu nói: "Chỉ không tồi thôi à?"
Liên Hạo nói "à", đánh giá Lục Phong Thanh một lúc, sau đó chân thành tha thiết mở miệng nói: "Em trai này có ngoại hình khá tốt, da trắng mặt đẹp, bộ quần áo này như may cho cậu ấy vậy, mặc đẹp như vậy."
Lục Phong Thanh không nhịn được cười khẽ, nào có khoa trương như Liên Hạo nói?
Nhưng mà Mạc Nguyệt Lãng rất vừa lòng với câu trả lời của Liên Hạo, hắn nhìn sườn mặt Lục Phong Thanh hỏi: "Thích không?". Truyện Hài Hước
Lục Phong Thanh không hiểu được ý Mạc Nguyệt Lãng muốn hỏi là thích bộ đồ, hay câu trả lời của Liên Hạo, cậu cảm thấy hơi thở Mạc Nguyệt Lãng ngay bên tai, cậu đã nói với Mạc Nguyệt Lãng rằng đừng kề sát lỗ tai cậu nói chuyện rồi, nhưng Mạc Nguyệt Lãng không thể bỏ được thói quen này.
"Ừ." Lục Phong Thanh gật đầu, hơi hơi né ra, đỡ cho lỗ tai bị Mạc Nguyệt Lãng làm cho ngứa ngáy.
"Thật sự chịu không được hai người.' Liên Hạo đứng một bên chà xát cánh tay nổi da gà, "Tôi đến đây đưa quần áo, chứ không phải đến ăn cẩu lương, OK? Hai người muốn thân mật thì cứ tiếp tục, tôi đi trước."
Nghe nói như thế, Lục Phong Thanh nhanh chóng tránh khỏi tay Mạc Nguyệt Lãng, chờ khi Liên Hạo đi khỏi, cậu kỳ quái hỏi Mạc Nguyệt Lãng: "Không phải là anh ấy hiểu lầm cái gì rồi chứ?"
Mạc Nguyệt Lãng dựa vào bàn, bình tĩnh nói: "Anh ta không biết chuyện cậu gặp phải ở phim trường."
Lục Phong Thanh khó hiểu: "Có ý gì?"
"Anh ta nghĩ em không có đồ mặc," Mạc Nguyệt Lãng dừng một chút, "Là do tôi làm quá dữ."
"...?" Lục Phong Thanh vẫn không hiểu được ý Mạc Nguyệt Lãng, "Anh làm cái gì?"
Mạc Nguyệt Lãng hé miệng, như nuốt lời nói lại. Nhưng mà ngay sau đó, tay trái hắn tạo một vòng tròn, ngón trỏ tay phải đâm đâm vào, dùng tay thay lời hắn muốn nói.
Nhìn thấy động tác thông dụng này, Lục Phong Thanh lập tức hiểu được ý Mạc Nguyệt Lãng, mặt hắn ửng đỏ hỏi: "Sao anh ấy lại nghĩ vậy?"
"Bình thường mà." Mạc Nguyệt Lãng vô tội nhún vai, "Bởi vì tôi vốn rất mạnh."
Nghe thấy lời nói trắng trợn của hắn, Lục Phong Thanh ngây người, vẻ mặt khó tin nhìn Mạc Nguyệt Lãng.
Trong đầu hắn không thể không tưởng tượng ra cơ bụng Mạc Nguyệt Lãng khi rút ra đưa vào, tự hiểu nuốt nước miếng, cậu không biết rằng suy nghĩ mờ ám đó đã bị Mạc Nguyệt Lãng nhìn thấu.
"Em nghĩ gì đó?" Mạc Nguyệt Lãng cúi đầu hỏi.
"Không có!" Lục Phong Thanh mất tự nhiên trừng mắt nhìn, "Tôi không nghĩ gì."
"Phải không?" Mạc Nguyệt Lãng cười cười, hiển nhiên là không tin cậu, "Thử một chút không?"
Lục Phong Thanh ngẩn người: "Thử cái gì?"
Mạc Nguyệt Lãng làm lại động tác lúc nãy.
"Đúng lúc ở khách sạn, có sẵn áo mưa và mấy cái kia..."
"Mạc Nguyệt Lãng!" Lục Phong Thanh thẹn quá hóa giận hô tên Mạc Nguyệt Lãng, ngắt câu nói nguy hiểm của hắn.
"Giận rồi à?" Vẻ mặt Mạc Nguyệt Lãng bình tĩnh tươi cười, "Không trêu em nữa."
"Vì sao anh thích trêu tôi như thế?" Lục Phong Thanh mất hứng đến bên bàn học sửa sang lại máy ảnh và điện thoại, "Nếu anh còn như vậy nữa, sau này tôi..."
Lục Phong Thanh cũng chưa nghĩ ra sau này như thế nào, dường như hắn cậu có uy hiếp cái gì, đều không làm gì Mạc Nguyệt Lãng được.
"Như thế nào?" Mạc Nguyệt Lãng dường như rất có hứng thú với nửa câu sau của Lục Phong Thanh, trên mặt cũng không hề có vẻ hối lỗi.
Lục Phong Thanh bỏ máy ảnh vào túi, đeo dây lên cổ, rầu rĩ trả lời: "Tôi sẽ không phối hợp ân ái với anh nữa."
"Cái đó không được." Mạc Nguyệt Lãng vốn đang dựa lên bàn học, hắn vươn tay tới, kéo Lục Phong Thanh bên cạnh bàn vào trong lòng, hai tay đỡ thắt lưng cậu, như đùa giỡn nói: "Đừng có phản bội tôi."
"Anh lại..." Lục Phong Thanh chống hai tay lên lồng ngực rắn chắc của Mạc Nguyệt Lãng, nửa người trên ngửa ra sau, không để quá gần với Mạc Nguyệt Lãng, "Trêu tôi vui lắm sao?"
"Ừ, rất vui." Mạc Nguyệt Lãng mỉm cười nói, cặp mắt màu xám tro đầy ý cười, "Biết tại sao hay trêu em không?"
Lục Phong Thanh không đẩy hắn nữa, tò mò nhìn Mạc Nguyệt Lãng hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì -" Mạc Nguyệt Lãng dừng một chút, thu lại ý cười không đứng đắn, "Tôi chỉ muốn trêu em?"
Lục Phong Thanh nhíu mày, đẩy tay Mạc Nguyệt Lãng ra, có hơi tức giận nói: "Anh thấy tôi dễ bị bắt nạt."
Mạc Nguyệt Lãng hơi trầm mặc, biểu tình dường như muốn nói gì đó: "Không phải, ý của tôi là..."
"Tôi đã xếp đồ rồi." Lục Phong Thanh không để ý Mạc Nguyệt Lãng đang nói cái gì, xoay người đi ra cửa phòng, "Chúng ta về đi."
Sau khi nói xong, Lục Phong Thanh mở cửa đi ra ngoài, hoàn toàn không chú ý tới biểu tình khó hiểu của Mạc Nguyệt Lãng.
- -----
Mạc tử:...