Cậu thu thập hành lý rất đơn giản, chỉ cần là đồ Quan Diệc Huy đã dùng qua hoặc mặc qua, đồ giống nhau cũng không muốn, bao gồm quần áo của chính cậu. Vì cậu không nghĩ sẽ có bất kỳ dây dưa rễ má nào với Quan Diệc Huy nữa.
Cậu tìm phòng trọ nhỏ phía bên kia thành phố ở tạm, sau khi đổi sim điện thoại, tìm chỗ ở mới, đợi mọi thứ ổn định thì cũng đã là một tuần sau.
Nhà mới là một căn hộ hai phòng ngủ tinh tế, nằm bên ngoài đường vành đai năm, giá cả thích hợp khá tiện nghi. Phòng ngủ kế bên là một lập trình viên, tên Lý Trì Húc, thân hình gầy gò mang cặp kính gọng tròn, nhìn rất dễ gần.
Thật ra nguyên nhân Lục Phong Thanh có thể cứng rắn cắt đứt với Quan Diệc Huy, lời mời của Khương Tuệ chính là chất xúc tác không thể thiếu. Lục Phong Thanh do dự gọi cho Khương Tuệ, chắc chắn nàng không nói đùa, sự lo lắng trong lòng mới vơi đi.
Cậu cũng đã nghĩ, nếu như Khương Tuệ nói đùa, vậy cậu tùy tiện tìm studio làm trợ lý, nhưng mà Khương Tuệ thật sự mời cậu tới Tập đoàn Nhạc Ngu làm việc, vậy thì không thể tốt hơn nữa.
Sáng sớm đầu tuần, một khởi đầu mới.
Do đổi hoàn cảnh mới, tâm tình Lục Phong Thanh rất tốt, thậm chí còn có điểm giống với lúc vừa tốt nghiệp, tràn đầy mong đợi với tương lai. Cậu đứng ở huyền quan sửa cà vạt trước gương, Lý Trì Húc bưng một ly sữa bò đứng sau lưng cậu hỏi: "Chuẩn bị đi làm hả?"
Hai người ở chung mấy ngày, đã quen thuộc, Lý Trì Húc biết Lục Phong Thanh mới đổi việc gần đây.
"Đúng rồi." Lục Phong Thanh hơi nhếch mép lên, xác nhận mấy lần không quên gì, nói với Lý Trì Húc: "Công ty của tôi ở xa, đi trước đây."
Trụ sở chính tập đoàn Nhạc Ngu nằm ở trong đường vành đai hai, đi thẳng đến đó bằng xe buýt cần ít nhất một tiếng. Lục Phong Thanh ở gần trạm xe buýt, sau khi lên xe nhanh chóng tìm được chỗ ngồi. Cậu không muốn lãng phí thời gian đi trên đường, vì vậy lấy cuốn tạp chí thời trang trong túi xách ra, phân tích những bức ảnh theo thói quen.
Có thể nói, kinh nghiệm phân tích của Lục Phong Thanh vô cùng phong phú, nhưng cũng bị giới hạn vì thiếu kinh nghiệm. Công việc trong hai năm qua, cậu gần như chưa từng chụp chân dung, một là do không có người mẫu, hai là vì không có môi trường thích hợp.
Khương Tuệ mời cậu tới Nhạc Ngu làm nhiếp ảnh gia, chắc chắn phải chụp hình cho nghệ sĩ, nhưng không thể thừa nhận, lấy tài nghệ của cậu, không tránh khỏi trong lòng có chút không chắc chắn.
Xe buýt chạy trên đường chuyên dụng giống như cấp bậc có đặc quyền quý tộc, coi thường những chiếc xe khác bị kẹt trên đường trong giờ cao điểm.
Vừa vặn đến Nhạc Ngu đúng giờ, Lục Phong Thanh đăng kí ở lầu một, sau đó theo dòng người đi vào thang máy.
Không gian trong thang máy rộng lớn, có thể sánh ngang với khách sạn năm sao. Phòng làm việc của Khương Tuệ ở tầng 28, Lục Phong Thanh thấy bảng điều khiển đã bị bấm hơn mười tầng, đoán được không thể nhanh chóng đến nơi, vì vậy cậu cầm cuốn tạp chí tiếp tục quan sát hình.
Lật sang trang mới, động tác của Lục Phong Thanh hơi dừng lại một chút.
Vậy mà lại là Mạc Nguyệt Lãng.
Người này làm việc thật chăm chỉ.
Lục Phong Thanh than thở trong lòng một câu, sau đó dùng bút mực đen khoanh các nguồn sáng có thể có trong ảnh, phân chia những nguồn sáng chiếu lên mặt Mạc Nguyệt Lãng.
Gương mặt đẹp trai của Mạc Nguyệt Lãng cứ như vậy bị những mũi tên màu đen chọc vào thành cái bia.
Phân tích xong nguồn sáng, thang máy mới lên được tầng sáu. Có hai nhân viên dừng ở tầng sáu, nhưng mà bên ngoài chen chúc tới sáu bảy cô gái mặc quần áo thống nhất. Nếu như Lục Phong Thanh đoán không sai, những nữ sinh này hẳn là thực tập sinh của Nhạc Ngu.
Thang máy cũng không được coi là rộng rãi, sau khi mấy cô gái này chen vào thang máy, mọi người không thể giữ khoảng cách thoải mái được nữa, tất cả đều phải chen chúc. Lục Phong Thanh bị buộc phải lùi về sau một bước nhỏ, vô tình đụng phải một người.
Cậu vội vàng quay đầu nói "Xin lỗi", nhưng tầm mắt lại đụng trúng ánh mắt màu xám u tối.
Chủ nhân của ánh mắt đó là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen, cả khuôn mặt gần như bị che đậy bằng khẩu trang đen, không thấy rõ mặt mũi. Lục Phong Thanh không được tính là cao nhưng cũng không lùn, vậy mà người đàn ông này lại cao hơn cậu nửa cái đầu, có vẻ như hơn một mét chín.
Người đàn ông bị đụng trúng cũng không lên tiếng đáp lại, chỉ nhàn nhạt rủ mắt xuống đối mặt với Lục Phong Thanh.
Trong tổng bộ Nhạc Ngu thứ không thiếu nhất chính là nghệ sĩ, Lục Phong Thanh không muốn tìm hiểu người này là ai, khi quay đầu lại cậu nghĩ làm nghệ sĩ thật không dễ dàng, ngay cả nam cũng phải đeo kính áp tròng.
Các thực tập sinh đi ra ở tầng 18, càng đi lên cao thang máy càng vắng.
Lục Phong Thanh lại giơ quyển tạp chí lên, muốn phân tích vài cảnh, nhưng thấy thang máy sắp đến tầng 28, cậu tùy tiện dùng bút mực đen vẽ một cái mặt cười lên mặt Mạc Nguyệt Lãng, sau đó kẹp tạp chí và bút dưới nách, chờ âm thanh nhắc nhở của thang máy vang lên.
Tầng 28 không giống những tầng khác, bước ra khỏi thang máy là một cái bàn tiếp tân, trên mặt đất được trải tấm thảm vừa dày vừa nặng, không ầm ĩ như những tầng dưới.
Lục Phong Thanh đi tới trước bàn nói rõ mục đích, lúc bí thư dùng điện thoại nội tuyến thông báo cho Khương Tuệ, cậu thuận tiện nhìn xung quanh, chỉ thấy người đàn ông vừa nãy cũng đến tầng này, nhưng mà phương hướng của hắn là phòng vệ sinh.
"Lục tiên sinh, mời đi theo tôi." Bí thư cúp điện thoại, nở một nụ cười chuyên nghiệp với Lục Phong Thanh, kéo tầm mắt của cậu lại.
Đến bây giờ Lục Phong Thanh mới khẩn trương, dẫu sao người tiếp theo cậu gặp cũng là bà chủ của cậu. Cậu bỏ tạp chí kẹp dưới nách vào túi đeo vai, chỉnh sửa lại dây đeo, sau đó đi theo sau lưng bí thư đến phòng làm việc của Khương Tuệ.
Hôm nay Khương Tuệ mặc một bộ đồ công sở màu kem, quần tây rũ xuống giúp chân nhìn thẳng hơn, tỏa ra dáng vẻ cởi mở lão luyện. Lục Phong Thanh hướng theo ngón tay của Khương Tuệ ngồi xuống ghế sofa tiếp khách, câu nệ chào hỏi: "Chào chị Tuệ.''
"Chào." Khương Tuệ thả văn kiện trong tay xuống, đến ngồi đối diện Lục Phong Thanh, hai chân vắt chéo, cười nói: "Thế nào, hoàn cảnh cũng không tệ lắm phải không."
Toàn bộ tòa nhà này là sản nghiệp của tập đoàn Nhạc Ngu, không có những người không có nhiệm vụ, hoàn cảnh đương nhiên không tệ. Lục Phong Thanh gật đầu một cái, vẫn có chút khẩn trương: "Vô cùng tốt."
"Vậy thì tốt." Khương Tuệ không khách sáo nữa mà trực tiếp vào vấn đề chính, xòe bàn tay hướng về Lục Phong Thanh, "Sơ lược lý lịch đâu?"
Mặc dù công việc này trên căn bản đã quyết định, nhưng Khương Tuệ thân là bà chủ, đương nhiên sẽ yêu cầu nhân viên trình bày bối cảnh.
Lục Phong Thanh lấy hai trang giấy chỉnh tề từ túi đeo vai ra, cung kính đưa cho Khương Tuệ. Phần sơ lược lý lịch này thật sự vô cùng yếu kém, cậu không kiềm chế được siết chặt một góc túi xách tay, rất sợ bị Khương Tuệ hỏi vì sao lại lựa chọn làm chó săn.
Nhưng mà ngoài dự kiến, Khương Tuệ không cảm thấy hứng thú với phần sơ lược lý lịch này, sau khi quét mắt hai cái thì ném xuống bàn trà nhỏ, quay lại nhìn Lục Phong Thanh hỏi: "Cậu có bạn gái chưa?"
"Bạn gái?" Lục Phong Thanh sửng sốt, không hiểu vì sao chuyện công việc lại liên quan đến vấn đề tình cảm, nhưng cậu vẫn trung thực đáp: "Không có."
Khương Tuệ tiếp theo lại hỏi: "Chắc chắn không có?"
Lúc này Lục Phong Thanh mơ hồ cảm thấy không được bình thường, cậu đột nhiên nghĩ đến chuyện bao nuôi của Khương Tuệ và Quý Tôn, lại nghĩ đến lý do Khương Tuệ bỏ qua cho cậu trong bãi đậu xe, trong lòng đột nhiên nảy ra ý nghĩ không được hay. Cậu mím môi, cố gắng kiềm chế nội tâm thấp thỏm nói: "Không có."
"Vậy sao." Khương Tuệ cười một tiếng, trong mắt tỏa ra ánh sáng mập mờ, "Không cân nhắc tìm một người sao?"
Công việc của Lục Phong Thanh liên quan đến giới giải trí, mặc dù cậu luôn bơi gần bờ, nhưng cũng nghe được những tin đồn trong tối bẩn thỉu kia. Ý ám chỉ của Khương Tuệ rất rõ ràng, không phải mời cậu đến làm việc, rõ ràng là cho cậu tới hiến thân.
Lục Phong Thanh lần đầu tiên gặp loại chuyện này, trong lúc bối rối không biết nên giả vờ nghe không hiểu, hay là trực tiếp cự tuyệt. Nhưng mà cậu còn trẻ tuổi, nào ngờ sắc mặt đã sớm bán đứng cậu, Khương Tuệ nhíu mày, giọng bỗng nhiên thay đổi: "Làm sao, tôi không xứng với cậu?"
Hô hấp Lục Phong Thanh hơi chậm lại, khó khăn nặn ra hai tiếng từ trong cổ họng: "Chị Tuệ..."
Khương Tuệ dùng tay vén mái tóc xoăn gợn sóng, vô tình nói: "Đàn ông muốn lên giường với tôi nhiều lắm."
Lục Phong Thanh tin chắc đây không phải là nói láo, nhưng trong những nam nhân này tuyệt đối không có cậu. Dù sao cũng chết, chết sớm thì sớm đầu thai, cậu hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói với Khương Tuệ: "Chị Tuệ, nếu như chị muốn bao nuôi tôi..."
Mới vừa nói ra được phân nửa, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông chân dài mặc áo sơ mi màu xám nhạt rộng thùng thình và quần dài màu đen đi vào.
Lục Phong Thanh quen mắt với cách ăn mặc này, lúc ở trong thang máy vừa thấy. Nhưng điều làm cậu cảm thấy khó hiểu là, tại sao người đàn ông này lại giống Mạc Nguyệt Lãng như vậy.
Sau khi ngẩn người tại chỗ năm giây, Lục Phong Thanh mới kịp phản ứng -
Người đàn ông đang đi về phía cậu lúc này, chính là Mạc Nguyệt Lãng.
Hắn tháo nón và khẩu trang xuống, gương mặt còn đẹp trai hơn trong hình, như tiếng hát vậy, cho dù là hoàn toàn miễn dịch với trai đẹp như Lục Phong Thanh, trong đáy lòng vẫn không khỏi run lên.
Bình thường những người cao hơn một mét chín luôn cao to vạm vỡ, gây ấn tượng mạnh mẽ với người khác, nhưng Mạc Nguyệt Lãng lại không giống vậy, vóc người hắn hơi gầy, đường nét rõ ràng, lưng thẳng tắp, có vẻ như mọi thứ đều phù hợp.
Mạc Nguyệt Lãng và Khương Tuệ cùng chào hỏi nhau, người quen thuộc nói mấy câu, nhưng mà Lục Phong Thanh hoàn toàn không nghe vào hai người đang nói chuyện gì, bởi vì sự chú ý của cậu đã trôi dạt đến địa phương kỳ quái.
Không biết tại sao, trong túi áo Mạc Nguyệt Lãng có hai cây bút, một cái có hoa văn phức tạp, nhìn là biết giá cả không hề rẻ, mà một cái là bút mực đen không thể bình thường hơn.
Tổ hợp của hai cây bút thật sự kì quái, giống như vừa ăn một bữa cơm đắt giá, một bên lại uống nhị oa đầu, cưỡng ép đem hai loại không xứng để chung một chỗ.
Trong lòng Lục Phong Thanh không kiềm được lóe lên một ý nghĩ.
Không trách những siêu mẫu khó hiểu, bởi vì bạn sẽ không bao giờ hiểu nổi siêu mẫu tuyến đầu rốt cuộc đang nghĩ gì.
"Tôi bao nuôi cậu, sau đó thì sao?"
Giọng nói Khương Tuệ vang lên, kịp thời kéo Lục Phong Thanh đang ngẩn người về thực tế. Hắn ngẩn người, không nghĩ tới việc Khương Tuệ sẽ trước mặt Mạc Nguyệt Lãng tiếp tục đề tài vừa nãy, hơn nữa còn mập mờ như vậy.
Mạc Nguyệt Lãng nhìn theo tầm mắt Khương Tuệ, trên mặt vẫn không có biểu tình gì. Những người chỉ có thể thấy được trên tấm poster vậy mà bây giờ đang nhìn thẳng mình, Lục Phong Thanh nhất thời cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, vội vàng giải thích: "Không phải, chị Tuệ, tôi không có ý này, nếu như đó là lí do chị mời tôi đến Nhạc Ngu làm việc, ta nghĩ... Hay là xem lại đi."
"Xem lại cái gì?" Khương Tuệ cười ra tiếng, nói với Mạc Nguyệt Lãng bên cạnh: ''Tiểu tử ngốc này, đùa giỡn cậu ấy mà cậu ấy cũng tin, cho là tôi muốn bao nuôi cậu ấy."
... Đùa giỡn?
Lục Phong Thanh ngẫm lại từ đầu, thật sự là không biết nên phản ứng thế nào.
"Được rồi, đi xuống tầng 25 nhận báo cáo ở phòng nhân sự, sẽ có người giao nhiệm vụ cho cậu." Khương Tuệ vất vả thu hồi nụ cười, phất tay với Lục Phong Thanh, nhìn dáng vẻ chắc là đang muốn nói chuyện chính với Mạc Nguyệt Lãng.
Lục Phong Thanh không ở lại, chuyện công việc cuối cùng cũng giải quyết, cậu sợ lại có biến cố gì, vội vàng đứng lên, cúi đầu với Khương Tuệ nói: "Cảm ơn chị Tuệ."
Lúc xoay người rời đi, Lục Phong Thanh vô tình liếc thấy Mạc Nguyệt Lãng vẫn đang nhìn cậu, cậu lại không thể trực tiếp bỏ qua, hơi nghiêng đầu, lễ phép gật đầu với Mạc Nguyệt Lãng. Nhưng mà lúc cửa phòng làm việc đóng lại, cậu luôn cảm thấy tầm mắt kia dường như chưa thu hồi, làm sau lưng cậu tê dại.
Dĩ nhiên, cũng có thể chỉ là tưởng tượng.
Sau khi đi ra khỏi phòng làm việc, Lục Phong Thanh vỗ ngực nặng nề thở ra, giống vừa trở về sau vụ cướp vậy. Mà ngay lúc này, cậu chợt nhớ tới một chuyện.
Xong rồi, vừa nãy cậu mới vừa biến mặt Mạc Nguyệt Lãng thành cái bia, còn vẽ một cái mặt cười trên mặt hắn, người này sẽ không thù dai chứ?
Edit: Lạc Thiên [lacthien68(.)wordpress(.)com]