• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

3.

Giang Trừng đọc xong câu đầu tiên cũng ngây ngẩn cả người, Nguỵ Vô Tiện chết rồi?! Nguỵ Vô Tiện cmn chết rồi! Tuy nói không quen nhìn thằng nhãi này mắc bệnh anh hùng, còn trốn chạy vì đám người Ôn gia, nhưng chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ chết nha!

Cái người nào đó vì chết đi mà khiến lòng người hả dạ lại còn đang kêu to gọi nhỏ ở bên kia: "Còn nữa đâu? Sẽ không phải chỉ có một câu đấy chứ? Ta chết như thế nào? Giang Trừng ngươi đọc nhanh lên coi, chúng ta ở bên này không nhìn thấy cái gì hết!"

Giang Trừng hít sâu một hơi, rống to: "Nguỵ Vô Tiện, NGƯƠI – CÂM – MIỆNG – CHO – TA!" Ổn định tinh thần lại, Giang Trừng tiếp tục đọc từng câu từng chữ.

...... "Tốt tốt tốt, quả nhiên là hả dạ lòng người! Tự tay đâm Di Lăng Lão Tổ này là vị anh hùng nào?"

"Còn có thể là ai, sư đệ của hắn, tiểu Giang tông chủ Giang Trừng đó, Vân Mộng Giang thị, Lan Lăng Kim thị, Cô Tô Lam thị, Thanh Hà Nhiếp Thị bốn đại gia tộc xung phong, đại nghĩa diệt thân, tiêu diệt hang ổ 'Loạn Tán Cương' kia của Nguỵ Vô Tiện.]

Đến lúc này, rốt cuộc Giang Trừng không thể chịu được nữa, đôi tay nắm chặt thành quyền hiện lên gân xanh, ngay cả cơn đau ở cánh tay trái bị gãy cũng không cảm nhận được! Hắn! Dẫn người bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương sao! Đi đầu giết Nguỵ Vô Tiện, sư huynh của hắn, người cùng nhau lớn lên từ nhỏ thân như huynh đệ sao?


Giang Trừng đang mất kiểm soát cảm thấy bên vai truyền đến tiếng trấn an nhẹ nhàng, "Giang tông chủ, để ta đọc đi, ngươi trước hết nghỉ ngơi và bình tĩnh lại, tạm thời bất kể thật hay giả, cho dù là thật, những chuyện này đều chưa phát sinh, có thể theo dõi được chuyện sắp xảy ra, như thế càng phải nghe cho rõ, nhìn cho kỹ mới đúng!"

Là Lam Hi Thần, gia chủ của Cô Tô Lam thị!

Vì sự thần kỳ của bức tường Thiên Thư này, mọi người đều vô thức không hoài nghi tính chân thật của nội dung viết trên đó, lúc này mới được Lam Hi Thần thức tỉnh.

"Nguỵ công tử, có thể không!"

"Được... được". Bản thân Nguỵ Vô Tiện cũng bị tác động không nhỏ, giờ phút này vẫn nhờ hai tay bị Lam Vong Cơ nắm quá chặt mà tỉnh táo lại, "Lam Trạm, ngươi buông ta ra trước, ta... ta còn chưa chết mà! Thả lỏng một chút!" Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, cũng kỳ quái, nghe thấy ta chết, tiểu cũ kỷ Lam Trạm này phản ứng như vậy so với ta còn lớn hơn ấy nhỉ, nhìn gương mặt tái nhợt có thể so với trang giấy trắng này, tuy nói rằng vốn cũng đã rất trắng trẻo...

Bỏ qua một bên cảm giác hơi kỳ lạ này, Nguỵ Vô Tiện pha trò để an ủi Lam Vong Cơ đang hoang mang sợ hãi, "Nhưng mà, Lam Trạm trước hết ngươi đừng kích động, nếu là giả coi như chúng ta nghe kể chuyện nói hươu nói vượn, nếu là thật, chuyện còn chưa xảy ra thì không phải có thể thay đổi hay sao, nè, Lam nhị công tử, thế này không giống ngươi chút nào nha, mau nghe cho đàng hoàng!"

"Được!" Gian nan đáp lại một câu như vậy, Lam Vong Cơ ngồi còn thẳng tắp hơn so với bình thường, tập trung tinh thần, sắc mặt vô cùng nghiêm túc!

Bên kia Lam Hi Thần cũng bắt đầu tiếp tục đọc,

.... "Giang Trừng vậy mà để cho thằng nhãi kia kiêu ngạo lâu như vậy, đổi lại là ta, lúc trước khi tên họ Nguỵ kia đào tẩu thì không phải chỉ đâm cho hắn một kiếm, mà là trực tiếp thanh lý môn hộ, nếu không thì hắn cũng không có cơ hội làm ra những chuyện điên rồ sau này. Đối với loại người này, còn nói cái gì đến tình cảm đồng môn đồng tu thanh mai trúc mã".

"Nhưng ta nghe được không phải như thế á? Nguỵ Anh không phải bởi vì tự mình tu luyện tà thuật gặp phản phệ, chịu quỷ tướng thủ hạ cắn xé như tằm ăn rỗi mà chết hay sao? Nghe nói đang sống sờ sờ mà bị cắn xé thành bột mịn đó".]

"Đúng nha, nếu ta thật sự chết giống như trên đây viết, thì chắc hẳn là ta chịu phản phệ mà chết", Nguỵ Vô Tiện tay trái vỗ vào tay phải làm ra tư thế bừng tỉnh đại ngộ, "Lúc trước ta chọn Loạn Tán Cương làm hang ổ cũng không phải là không có lý do, Loạn Tán Cương trước khi được ta tẩy rửa thì tẩu thi khắp nơi, lệ quỷ bay đầy, còn oán khí ngút trời, dễ thủ khó công, hơn nữa ta còn có Âm hổ phù, nếu không bị phản phệ, chỉ cần ta sống chết chống cự, đừng nói bốn đại gia tộc, ngay cả tám đại gia tộc bao vây tiêu diệt, cũng chỉ có lấy đi sinh mạng của mọi người, chứ sao có thể dễ dàng thành công trong việc bao vây tiêu diệt như thế!"

"Câm miệng cho ta! Ngươi vẫn rất tự hào đấy hả?" Giang Trừng quả thực muốn quất một roi đánh chết tên gia hoả khoe khoang khoác lác này!

Vậy nếu như ngươi bị trọng thương và bị kích thích đến mất đi lý trí thì sao, có phải sẽ bị phản phệ hoàn toàn giống vậy hay không. Lam Vong Cơ rốt cuộc vẫn không nói ra những lời này, chỉ hung hăng nhắm mắt lại, im lặng hạ quyết tâm.

.....

Năm thứ mười ba, vẫn sóng êm biển lặng như cũ.

Đến lúc này, rốt cuộc càng ngày càng có nhiều người tin tưởng, có lẽ Nguỵ Vô Tiện cũng không ghê gớm như vậy, có lẽ hồn phách của hắn đã thật sự tiêu tán.

Cho dù đã từng làm mưa làm gió, cuối cùng cũng có một ngày trở thành người bị lật đổ.

Không có ai được thờ phụng trên bệ thờ mãi mãi, truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.]

Giọng đọc trầm ổn của Lam Hi Thần dường như có tác dụng trấn an, những câu chữ vốn dĩ khiến người ta vô cùng phẫn nộ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, hắn vừa đọc những dòng chữ hiện lên đều đều trên vách đá, vừa còn chú ý đến cảm xúc của Giang tông chủ bên cạnh và đệ đệ nhà mình, người trước tuy sắc mặt vẫn khó coi, nhưng tốt xấu đã trấn tĩnh lại, không hổ là người tự mình chống đỡ gia tộc khi còn niên thiếu, về phần Vong Cơ, đệ đệ ngươi thả lỏng nắm tay một chút, sắp bị thương rồi! Còn có ý tưởng này của ngươi rất nguy hiểm nha, nhanh chóng từ bỏ, bị thúc phụ biết thì chắc chắn sẽ bị chép phạt 100 lần gia quy á, một trăm lần!!

4.

[Chương 2: Bát Dã]

Đọc xong chương trước, Lam Hi Thần tiếp tục đọc nội dung mới hiện ra trên vách đá, ai ngờ vừa dứt lời, phía trước vách đá đột nhiên xuất hiện hai đứa bé. Mọi người hiếm khi cùng hiện ra vẻ mặt ngơ ngẩn giống nhau, nhìn thẳng vào đôi mắt hết sức ngây thơ vô tội của hai đứa nhỏ đột ngột xuất hiện này.

"A ~!!" Nguỵ Vô Tiện đột nhiên chỉ vào một trong hai đứa nhỏ trước mắt kêu to lên, "Đây... đây, đây không phải là A Uyển sao, nó không phải đang ở Loạn Tán Cương nghịch đất à, làm thế nào cũng đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?!"

Làm như bị tiếng kêu lớn đột ngột làm cho hết hồn, đứa bé nhỏ gầy bên trái tên là A Uyển tràn đầy mờ mịt nhìn khắp xung quanh, đôi mắt to tròn dễ thương dần dần ngập nước, vươn hai tay ra rõ ràng tỏ vẻ muốn được ôm: "Tiện ca ca, ẵm ~"

Bên phải là một đứa nhỏ khác rõ ràng mặc một thân giáo phục Cô Tô Lam thị phiên bản thu nhỏ càng ngây thơ hơn nữa, nhìn trái nhìn phải, người nào cũng chưa gặp qua, nhìn trước nhìn sau, ai ai cũng không quen biết, im lặng một lát "Oa..." một tiếng ngửa đầu khóc rống lên, bi thương tới mức này quả thực khiến người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ mà.

.......

Sau một hồi sững sờ, Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng đứng dậy, vội vàng bế tiểu A Uyển muốn được ôm lên, "A Uyển ngoan, Tiện ca ca ẵm ha ~" còn không quên huých vào bả vai Lam Vong Cơ đang ngồi bên cạnh thúc giục: "Lam Trạm, đừng chỉ nhìn thôi nha, đứa bé kia vừa nhìn là biết người Lam gia các ngươi, còn không mau đi tới dỗ đi!"

Lam Vong Cơ nghe thấy bị thúc giục như vậy hơi nhíu mày, âm thầm chuyển tầm mắt sang huynh trưởng nhà mình, Lam thị Song Bích im lặng đối diện nhau.

Lam Hi Thần có một loại cảm giác rất là dở khóc dở cười, thầm nghĩ: Vong Cơ ngươi nhìn ta như vậy làm gì, ngươi chưa từng dỗ qua đứa nhỏ đang khóc, ta cũng chưa từng dỗ qua có được không, đệ đệ ngươi khi còn nhỏ từ lúc bắt đầu biết nói đã không khóc nữa. Yên lặng thở dài, Lam Hi Thần tiến lên dắt đứa nhỏ nước mắt đầy mặt qua, lấy khăn tay ra giúp nó lau mặt rồi thấp giọng khuyên dỗ. Hôm nay Trạch Vu Quân cũng cảm thấy trong lòng mỏi mệt nha ~

Giang Trừng cảm thấy vô cùng khó hiểu, "Nguỵ Vô Tiện, đứa bé này là ai? Chắc không phải là con rơi của ngưoi đấy chứ?"

Nguỵ Vô Tiện đang ôm cục cưng ngoan ngoãn a Uyển mà xoa xoa nắn nắn, cũng không ngẩng đầu lên mắng trả: "Ngươi cút! Giang Trừng ngươi là lão già ngu ngốc bắt đầu lãng trí hay sao, đây là a Uyển, con của đường ca (anh họ) Ôn Tình, mới hơn hai tuổi không đến ba tuổi, mấy hôm trước ngươi đến Loạn Tán Cương đứa nhóc này còn ôm đùi ngươi đó, ngươi không nhớ hả?"

Giang Trừng bĩu môi, "Ai mà nhớ đứa bé dơ dáy đến nỗi không thấy rõ mặt như thế!"

"Lúc ấy a Uyển không phải đang nghịch đất hay sao," Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Lam Trạm, đứa nhỏ Lam gia này là ai vậy, ngươi quen không?"

Lam Vong Cơ hiếm hoi có cơ hội nhìn thấy bộ dạng hơi luống cuống tay chân này của huynh trưởng nhà mình, trả lời: "Con của một vị đường ca trong tộc Lam gia, gọi là Cảnh Nghi".

Nguỵ Vô Tiện hơi hiện ra vẻ đắc ý ba phần thông cảm ba phần khoe khoang nói: "Ái chà chà, thật vất vả cho Trạch Vu Quân, nhìn a Uyển của chúng ta thật dễ dỗ, cho một món đồ chơi là có thể không ồn ào không quậy phá tự chơi một mình".

Giang Trừng châm chọc nói: "Đúng vậy, cũng chỉ là quỷ sáo Trần Tình mà thôi, còn không phải là món đồ chơi sao, Di Lăng Lão Tổ là dựa vào nước miếng trẻ con để điều khiển tẩu thi phải không".


Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn, đúng thế thật, phía trên Trần Tình đã nhễu nhão đầy nước miếng, mà chủ nhân của cây quỷ sáo này không hề để ý chút nào, ánh mắt lơ đãng nhìn đứa bé đang gặm cây sáo ôm lấy Nguỵ Anh. Ừm, thật sự là ngoan ngoãn, Hàm Quang Quân lặng lẽ khẳng định trong lòng.


Lam Hi Thần cuối cùng dỗ xong Lam Cảnh Nghi vô cùng cạn lời đối với việc này, bất đắc dĩ nói: "Đều là những đứa bé mấy tuổi thôi, tại sao bọn chúng cũng xuất hiện ở chỗ này chứ?"


"A, ta đoán chừng là đọc tới nội dung kế tiếp sẽ có hai đứa nhỏ này trong đó, dù sao cuốn Thiên Thư này kể câu chuyện sau 13 năm mà đúng không, khi đó hai đứa nhỏ này hẳn là đã trưởng thành rồi. Trạch Vu Quân vất vả, để ta đọc tiếp, rốt cuộc ngươi vẫn còn phải dỗ đứa nhỏ thích khóc này mà". Nguỵ Vô Tiện ôm a Uyển, hứng thú bừng bừng chuẩn bị tự mình xem.


"Làm phiền Nguỵ công tử" Lam Hi Thần gật đầu tỏ ý cảm ơn, cũng bế tiểu Cảnh Nghi ngồi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK