[..... Nguỵ Vô Tiện đã phát ngốc một hồi, bỗng nhiên phát hiện Lam Vong Cơ lại đã đi tới, quỳ một gối trước mặt hắn, nghiêm túc xăn ống quần hắn lên, vội nói: "Khoan khoan, lại nữa hả?"
Lam Vong Cơ nói: "Trừ ác trớ trước".
Hàm Quang Quân trong vòng một ngày nhiều lần dùng tư thế nửa quỳ này trước mặt hắn, tuy nói đối phương thực sự nghiêm túc, nhưng hắn thật không nhìn nổi cảnh tượng trước mắt này. Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta tự mình làm". Hai ba động tác cuộn ống quần lên, chỉ thấy vết ác trớ lan rộng khắp bắp chân, bò qua đầu gối lên trên đùi. Nguỵ Vô Tiện nhìn nhìn, thuận miệng nói: "Đến đùi rồi".
Lam Vong Cơ xoay đầu đi, không trả lời. Nguỵ Vô Tiện kỳ lạ kêu lên: "Lam Trạm?"]
Mau đến xem nè, Di Lăng Lão Tổ lại đang thả thính Hàm Quang Quân, hoặc là Hàm Quang Quân đưa tới tận cửa cho người ta trêu ~
Mọi người liên tục lắc đầu, không xem không xem, phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn!
Nói xem Hàm Quang Quân tại sao không chỉ không răn dạy tên Nguỵ Vô Tiện không biết xấu hổ này, lại còn xoay đầu đi cơ chứ?
Lam Hi Thần bất đắc dĩ che mặt, rõ ràng là đệ đệ ngươi tự mình muốn xem, kết quả người bị xem thẳng thắn đàng hoàng thuận miệng nói, thì ngươi lại đầy mặt quẫn bách không nói nên lời, đây gọi là chuyện gì?
Lam Khải Nhân giận dữ trừng mắt với Lam Vong Cơ, y bị trừng mắt từ từ... xoay đầu đi →_→
[...... Chỉ thấy chén trà và ấm trà vỡ tan nát dưới đất, một túi càn khôn phong ác nằm giữa những mảnh sứ trắng bóng cùng với nước trà chảy ra tràn lan...... Lam Vong Cơ ban đầu nhốt cánh tay đó ở trong túi, dùng chén trà trên bàn đè bên trên, lúc này thấy nó giật nảy liên tục, mới nhớ tới nên hợp tấu khúc《An nghỉ》........
Lam Vong Cơ hơi gật đầu, xoay qua hắn, nói: "Hơn nữa, là thứ trên người của ngươi"....... Chỉ có một thứ giống vậy --- là mảnh ác trớ dời từ người Kim Lăng sang đây...... Nguỵ Vô Tiện nói: "Ý là, vách tường của Tế Đao Đường Nhiếp gia, có thể có một bộ phận khác của thân thể nó?"
Nhiếp Hoài Tang hôm qua bị tóm tại chỗ.... Khi Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đi tới, hắn vừa mới sai người sửa sang xong vách tường chỗ Nguỵ Vô Tiện đào Kim Lăng ra, bổ sung một thi thể mới vào...... Nào ngờ vừa quay đầu lại, bàn chân bủn rủn, cười giả lả nói: "Hàm Quang Quân... còn thêm vị này...."
Nguỵ Vô Tiện xua tay cười nói: "Nhiếp tông chủ, xây tường sao?"
Nhiếp Hoài Tang cầm khăn tay lâu mồ hôi, sắp lau tróc một lớp da trên trán: "Phải phải phải...."
Nguỵ Vô Tiện mười phần đồng tình ba phần khó xử nói: "Ngại quá. Có thể phải phiền ngươi đợi một lát xây lại thêm lần nữa".]
Đọc đến đây, Nguỵ Vô Tiện 'phụt' cười một tiếng, "Lại còn 'mười phần đồng tình ba phần khó xử', viết đến mức uyển chuyển như thế làm cái gì, nói thẳng ra ta không biết xấu hổ, mặt dày vô sỉ là được".
Giang Trừng vờ như kinh ngạc, nói: "Hoá ra chính ngươi cũng biết ha!"
Nguỵ Vô Tiện nở một nụ cười thuần lương với Giang Trừng, ánh mắt cực kỳ vô tội ~
Giang Trừng: "....." Là tại hạ thua rồi? (o_ _)
Một đoạn mồm mép tranh cãi nhỏ, chọc cho Giang Yếm Ly tươi cười rạng rỡ, làm kinh diễm đôi mắt Kim Tử Hiên. Từng có tuổi trẻ bồng bột, từng có ngu ngốc mù quáng, nhưng cuộc đời sau này nguyện ước mãi mãi của ta là làm cho nụ cười của nàng luôn luôn nở.
[..... Lời còn chưa dứt, Tị Trần ra khỏi vỏ. Nhiếp Hoài Tang trơ mắt nhìn bức tường đá hắn vừa mới sửa xong, lại tanh bành ra........ Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, cân nhắc: "Chẳng lẽ cánh tay này không phải của nam nhân? Không thể, tay của nam nhân hay nữ nhân ta nhìn là biết ngay...... Vậy không lẽ chủ nhân của nó có ba cánh tay?!"
Hắn vừa bị cái suy nghĩ này của mình chọc cười, Lam Vong Cơ lại nói: "Chân".
Được y nhắc nhở, Nguỵ Vô Tiện lúc này mới nhớ ra, thế mà hắn lại bỏ qua, phạm vi vết ác trớ chỉ ở chân, vội nói: "Cởi quần! Cởi quần!"
...... Nhiếp Hoài Tang đáng thương không thể ngờ, hôm qua mới vừa giải thích nguồn cơn, hôm nay lại còn phải cởi quần của thi thể tại Tế Đao Đường của tổ tiên, hơn nữa lại còn là thi thể nam giới, chỉ cảm thấy sau này xuống dưới nhất định sẽ bị liệt tổ liệt tông của Thanh Hà Nhiếp Thị lần lượt từng người tát tai, tát đến mức kiếp sau đầu thai cũng thành một kẻ khiếm khuyết, nhịn không được lệ rơi đầy mặt. Cũng may động tác của Nguỵ Vô Tiện bị Lam Vong Cơ chặn lại, Nhiếp Hoài Tang vừa định khen ngợi không hổ là Hàm Quang Quân, thì nghe y nói: "Để ta".......
Mọi khiếp sợ mà hôm nay Nhiếp Hoài Tang phải chịu đựng, lúc này hẳn là nặng nề nhất.
Lam Vong Cơ..... chỉ dùng kiếm Tị Trần nhẹ nhàng cắt quần của những thi thể đó, lộ ra làn da bên trong..... Thi thể bên cạnh đôi ủng trắng của Lam Vong Cơ..... hai cái chân này, thế mà lại được người ta may vào!
Nhiếp Hoài Tang nghẹn họng nhìn trân trối. Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Những thi thể Nhiếp gia dùng để tế đao, tất cả do ai chọn?"
Nhiếp Hoài Tang vẻ mặt hoảng hốt nói: "Đều là do các đời gia chủ lúc còn sống tự mình chọn lựa và dự trữ. Đại ca ta làm sớm, y không dự trữ đủ, ta cũng giúp y chọn một ít.... Chỉ cần là thi thể có ngũ quan tứ chi chỉnh tề thì ta đều giữ lại. Còn lại ta cũng không biết...."
..... Quả nhiên, hai cái chân này có màu da giống với cánh tay trái, hơn nữa nếu đặt chúng nó gần nhau, giữa chúng sẽ sinh ra phản ứng mãnh liệt, rung động không ngừng, làm như muốn nối lại với nhau, không còn cách nào khi vẫn thiếu phần thân, nên không nối vào được. Chúng nó tất nhiên là cùng thuộc về một người.
Ngoại trừ đây là một nam tử có thân hình cao lớn, tay chân thon dài, cơ thể khoẻ mạnh, và tu vi vô cùng lợi hại, phần còn lại đều không biết, khó bề phân biệt. Cũng may cánh tay quỷ kia rất mau chóng chỉ ra phương hướng tiếp theo: Tây Nam.
Theo chỉ dẫn của nó, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ một đường đi vào Nhạc Dương.]
Thân hình cao lớn! Tay chân thon dài! Cơ thể mạnh khoẻ! Và tu vi vô cùng lợi hại!
Mọi người bị mô tả của Nhiếp Hoài Tang làm cho sợ hãi đến cực điểm, thậm chí cũng không rảnh để khiển trách hành vi cởi quần thi thể nam giới trong Tế Đao Đường Nhiếp thị của Hàm Quang Quân, kết hợp những đặc điểm của thi thể nam nhân bị phanh thây này, nghĩ lại Nguỵ Vô Tiện trước đó nói 'Xích Phong Tôn rõ ràng đã ngồi ở đây, ai cũng đều có phần chỉ có y là không được đọc tới, có phải càng nghĩ càng thấy ớn lạnh hay không?', thật sự là càng nghĩ càng thấy ớn lạnh á!
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, trước đó chỉ là thuận miệng nói mà thôi, đây rốt cuộc là miệng quạ đen hay là thần cơ diệu toán ta! Nếu như suy đoán này là thật, Xích Phong Tôn tới nơi này đúng là trước khi đọc đến tà tuý cánh tay quỷ, cho nên cũng là đúng lý hợp tình. Nhưng a Uyển thì giải thích thế nào? Vô Tự Thiên Thư này, cũng thật là khiến người ta mù mờ khó hiểu.
Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết, gia chủ của Thanh Hà Nhiếp Thị, cương trực công chính, ghét ác như thù, y có thể chấp nhận mình bị đao linh phản phệ tẩu hoả nhập ma mà chết giống như các đời tổ tiên, nhưng nhất quyết không thể nào chịu đựng việc mình có thể gặp âm mưu quỷ kế của tiểu nhân gian tà mà chết, sau khi chết lại còn bị phanh thây, thậm chí oán khí sâu nặng hoá thành tà tuý!
Nghĩ đến đây, Nhiếp Minh Quyết mặt đỏ phừng nổi gân xanh, hàm răng nghiến kêu "ken két", trong mắt loé lên một cơn lửa giận không cách gì ngăn chặn, làm như tiếp theo đó sẽ phun trào như núi lửa.
Nhiếp Hoài Tang vẫn trốn sau lưng Lam Hi Thần bất giác đã ràn rụa nước mắt từ lâu, lần sau bị bắt đi phá dỡ Tế Đao Đường tìm ra phần chân tay bị chặt đứt còn lại của tà tuý thế mà lại là một phần thân thể của đại ca hắn! Hắn theo bản năng đem mọi người có ân oán với đại ca nhà mình lọc nhanh qua một lần ở trong đầu, rốt cuộc là thù hận tới cỡ nào mà có thể khiến người ta độc ác như vậy? Chỉ là, hắn xưa nay mặc kệ sự đời, tính tình đại ca hắn lại như thế, hình như đúng là có khả năng kết thù với không ít người hẹp hòi âm hiểm, mà người này thậm chí còn biết bí mật của Tế Đao Đường Nhiếp gia......
Trong lúc suy nghĩ, lại nhìn bộ dạng nghiến răng đến sắp nứt quai hàm của Nhiếp Minh Quyết, thầm nói không xong, đại ca vì ảnh hưởng của tu đao, tính tình càng lúc càng bạo lực hơn, càng phải nên thanh tâm tĩnh thần mới đúng, làm sao có thể tức giận như thế, vội vàng làm bộ kinh hoảng thất thố kêu lên: "Đại ca đại ca, sau này thế mà ngươi lại chết thảm như vậy, còn bị người ta phanh thây chôn tận Tế Đao Đường, có kính sợ tổ tiên cũng không phải kính sợ kiểu như vậy nha, xin ngươi mau nghĩ lại, rốt cuộc là ngươi đắc tội với quỷ quái toàn năng nào mà phải đối phó với ngươi như vậy chứ, còn bị người ta biết bí mật của Tế Đao Đường! Ngươi ngươi ngươi ngươi đã không thể học học cách xử sự khôn khéo chu toàn của Tam ca một chút, thì cũng đừng đắc tội với người khác ở khắp nơi được không?"
Rất tốt, cực kỳ thành công dời đi hoả lực của Nhiếp đại o( ̄▽ ̄)d
"Nhiếp – Hoài – Tang! Kính sợ tổ tiên – cái rắm á! Cũng không thèm động não suy nghĩ, trước ngày hôm nay, việc Tế Đao Đường có mấy người biết đâu, còn dám ghét bỏ ta hành sự không chu toàn! Ngược lại ta muốn xem là ai có thể giết ta như vậy!"
Nhiếp Hoài Tang không ngại bị đại ca phun hoả một chút nào, móc khăn tay ra thoáng lau sạch gương mặt, rất mau bình tĩnh lại. Hung thủ có thể là người tiên môn đã từng bị đại ca khiển trách, cũng có thể giống trong sách nói là quỷ ở trong Nhiếp gia, lại hoặc là ai đó bị đại ca phá vỡ chuyện gì hoặc ngáng đường, không vội, nếu đã nhắc tới, Vô Tự Thiên Thư này chắc chắn sẽ có kết quả. Nghĩ xong rồi, liền tiếp tục chui rúc ở sau lưng Lam Hi Thần, nhìn hắn ôn tồn khuyên nhủ Nhiếp Minh Quyết.....
Cũng ngồi gần Lam Hi Thần, Kim Quang Dao mới vừa rồi bị Nhiếp Hoài Tang điểm danh, không biết vì sao đột nhiên toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Tiết Dương cách đó vài bước lặng lẽ sảng khoái trong lòng đối với kết cục bị phanh thây này của Xích Phong Tôn hiên ngang lẫm liệt, sau đó lại thầm căm hận vì cái địa danh được nhắc đến cuối cùng kia, Nhạc Dương, Thường thị!