• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Chương 5. Dương dương]

Nhìn thấy tên chương này, Lam Vong Cơ liền đoán được, nội dung trong sách chắc là đã trở lại tương lai 13 năm sau, có ý muốn huynh trưởng dời đi sự chú ý điều hoà lại cảm xúc, nên đổi sang Lam Hi Thần tiếp tục đọc.

Lam Hi Thần xem trước một đoạn nội dung tiếp theo, trình bày đại khái tình hình với mọi người trước 'Di Lăng Lão Tổ bị bao vây tiêu diệt chết đi 13 năm sau hiến xá hoàn hồn gặp tiểu bối Lam gia đi săn đêm cánh tay quỷ, sau đó gặp lại Lam Vong Cơ và Giang Trừng, bị mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ', sau đó nhẹ giọng đọc.

[..... Ngụy Vô Tiện nói: "Ta làm sao chứ. Ta bị Hàm Quang Quân nhà các ngươi ngủ đó!"

"Ngươi lại nói bậy bạ là chúng ta không tha cho ngươi đâu. Ra đây!"

Ngụy Vô Tiện oan uổng nói: "Thật mà! Y ngủ với ta cả một đêm! Ta không ra, ta không có mặt mũi gặp người khác!"

..... Nguỵ Vô Tiện vui vẻ nói: "Nhiều thỏ quá! Nào nào nào, xiên lên xiên lên, nướng đi!"

..... Lam Cảnh Nghi như gặp đại địch, vội vàng giang hai tay chắn trước người hắn, nói: "Đây là Hàm Quang Quân nuôi, chúng ta chỉ thỉnh thoảng giúp chăm sóc thôi, ngươi dám nướng!"


Nguỵ Vô Tiện nghe xong cười suýt ngã ra đất, nghĩ thầm "Lam Trạm người này thật là! Trước kia tặng cho y thì y không cần, hiện giờ tự mình lén lút nuôi cả một đàn. Còn nói không cần dỗ dành ai! Tha cho ta đi, thật ra y chắc hẳn là thầm thích mấy thứ trắng mũm mĩm lông mịn màng này rồi! Hàm Quang Quân nghiêm mặt ôm con thỏ, ai da, mẹ ơi, ta không ổn rồi...]

Nguỵ Vô Tiện hết sức vui vẻ, cười chọc ghẹo nói: "Trước kia đưa ngươi thì ngươi cứ không cần, nhiều năm sau thế mà lén lút nuôi một đàn, ngươi quá đáng yêu đi, Hàm Quang Quân ngủ với ta rồi, có muốn nướng một con thỏ ngươi nuôi để bồi thường cho ta hay không hả!"

Ngoại trừ Hàm Quang Quân thoạt nhìn mặt vô biểu tình chỉ hơi bị chệch tầm nhìn một chút, cũng không có ai để ý đến hắn.

Chỉ có Kim Tử Hiên nói thầm, họ Nguỵ này cho dù chết qua một lần rồi cũng không đổi được cái miệng đó, người Lam gia thật sự là kềm chế tốt, đã bị nói như thế mà cũng không chém một kiếm bổ đôi hắn ra.

[...... Toà vọng lâu này gọi là "Minh Thất", vách tường chung quanh đều dùng vật liệu đặc biệt để tạo thành, có chú văn chữ triện, là kiến trúc chuyên dùng chiêu hồn của Lam gia. Khi tiếng chuông trên vọng lâu đột ngột tự phát ra, là chứng tỏ có một chuyện xảy ra: Người tiến hành nghi thức chiêu hồn bên trong, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

...... Cửa Minh Thất là một tấm gỗ đen nhánh, khoá chặt, chỉ có thể mở từ bên trong. Dùng sức mạnh phá từ bên ngoài không những khó khăn, mà còn trái với điều cấm. Nghi thức chiêu hồn xảy ra việc ngoài ý muốn, đây là chuyện cực đáng sợ, bởi vì không ai biết rốt cuộc đã triệu ra thứ gì, liều lĩnh hấp tấp xông vào có thể phát sinh thêm chuyện gì. Mà Minh Thất từ khi thành lập đến nay, hầu như chưa bao giờ xuất hiện tình huống chiêu hồn thất bại, điều này càng khiến lòng người sợ hãi.

...... Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay người nọ, trầm giọng nói: "Các ngươi chiêu hồn phách gì? Còn có ai ở bên trong? Hàm Quang Quân đâu?!"

Tên môn sinh này dường như hít thở cực kỳ khó khăn, há miệng nói: "Hàm Quang Quân, kêu ta trốn..."

..... Ngụy Vô Tiện đẩy mạnh người nọ vào lòng Lam Tư Truy, cây sáo trúc chế tác qua loa kia còn cắm bên hông, hắn phóng hai bước lên mấy bậc thang, đạp một cước vào cửa lớn của Minh Thất, lạnh giọng quát: "Mở!"

Cửa lớn Minh Thất hệt như há miệng cười to, bỗng nhiên mở ra. Ngụy Vô Tiện chợt lách mình đi vào. Cửa lớn khép lại ngay sau hắn. Vài môn sinh kinh hãi, cũng xông lên theo, nhưng cánh cửa kia dù làm thế nào cũng không mở ra được. Một khách khanh nhào lên cửa, vừa kinh ngạc vừa giận dữ, buột miệng thốt ra: "Cái người mới vừa rồi rốt cuộc là ai?!"]

Đọc đến đây, thì cả Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần, Nhiếp Minh Quyết đều vô cùng sửng sốt, cánh tay quỷ mang về từ Mạc Gia Trang này đến tột cùng có lai lịch thế nào, mà mười mấy năm sau ngay cả Lam Khải Nhân tự mình chủ trì chiêu hồn cũng có thể xảy ra sai sót? Hơn nữa....

"Nguỵ công tử," Lam Hi Thần ôm quyền hỏi: "Ngươi làm thế nào phá mở được Minh Thất của Vân Thâm Bất Tri Xứ?" Những người khác còn có thể nói là sau nhiều năm công lực tăng nhiều, vị này chính là hiến xá sống lại sau 13 năm qua đời, vậy công lực hẳn là tương đương với lúc này mới đúng.

Nguỵ Vô Tiện ngáp một cái, xua xua tay nói: "Minh Thất là dùng để làm gì, chiêu hồn mà, bổn lão tổ muốn mở cửa, dễ như trở bàn tay!"

Ừ đúng vậy, cấm chế của Minh Thất rất mạnh không thể phá từ bên ngoài, nhưng đối với Di Lăng Lão Tổ tu quỷ đạo mà nói thì nghĩ cách mở cửa từ bên trong đúng thật là không phải việc khó.

Trước giờ chưa từng suy xét đến phương diện này, sau khi trở về phải khắc thêm trận pháp phòng ngự mới được, Lam Khải Nhân suy nghĩ lan man.

[..... Vừa tiến vào Minh Thất, Ngụy Vô Tiện liền cảm giác có một luồng khí đen bức bách áp sát vào mặt.

..... Không có thứ nào khác, chỉ có một cánh tay. Chính là cánh tay mang từ Mạc Gia trang về!

..... Người tham dự nghi thức chiêu hồn một số chạy thoát, một số té ngã, chỉ có Lam Vong Cơ ngồi ở vị trí chủ tịch phía Đông vẫn còn ngồi nghiêm chỉnh..... Ngụy Vô Tiện thay thế vào vị trí của ông, xoay người bước lên vị trí đầu phía Tây, rút sáo trúc bên hông ra, đặt bên môi, đối diện với Lam Vong Cơ ở xa xa.

Đêm đó ở Mạc Gia trang, Ngụy Vô Tiện trước tiên dùng tiếng huýt sáo để quấy nhiễu, tiếp theo Lam Vong Cơ ở nơi xa xa dùng tiếng đàn tấn công, vô tình hai người bọn hắn liên thủ mới áp chế được cánh tay này. Ánh mắt của hắn và Lam Vong Cơ giao nhau, hiểu rõ, tay phải nâng lên, một chuỗi tiếng đàn ồ ạt tuôn ra, Ngụy Vô Tiện lập tức dùng tiếng sáo phối hợp. Khúc nhạc mà bọn hắn cùng tấu lên này, tên làChiêu hồn..... Nhưng mà, hai bọn hắn đã sắp tấu xong một khúc, vẫn không có hồn phách nào được triệu tới.

...... Ngụy Vô Tiện âm thầm hoảng sợ: Hắn với Lam Vong Cơ cùng tấu khúcChiêu hồnvẫn không cách nào triệu được vong hồn tới, đây gần như là chuyện không thể. Trừ khi... trừ khi hồn phách của người đã chết này, đã bị cắt nhỏ ra cùng với thi thể của gã!

Xem ra vị nhân huynh này chết còn thảm hơn hắn một chút. Lúc trước tuy thi thể của hắn bị cắn khá là nát bét, nhưng tốt xấu gì hồn phách cũng còn nguyên vẹn.]

"Thi thể bị cắn khá là nát bét, nhưng tốt xấu gì hồn phách cũng còn nguyên vẹn?" Giang Yếm Ly đối với gương mặt kia của sư đệ, chỉ đành thở dài bất đắc dĩ, cũng chẳng có ai qua loa đại khái đến như vậy, "A Tiện, ngươi không thể để ý đến an nguy tính mạng của mình nhiều hơn một chút sao?"

Nguỵ Vô Tiện dựa vào lưng Lam Vong Cơ chột dạ sờ sờ mũi, "Ặc, ha ha, sư tỷ ta sai rồi, sau này chú ý ha". Lại nghĩ đến ở đây còn có một người càng ham thích tu quỷ đạo hơn, liền vội vàng đổi sang chuyện khác nói với Tiết Dương: "Nhìn thấy không, tiểu lưu manh, học quỷ đạo cũng không có kết cục gì tốt, thấy ngươi tuy không tính là thiên phú tuyệt hảo nhưng tư chất cũng được, tu tiên vấn đạo cho đàng hoàng không được sao?"

Tiết Dương cười tươi rói, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, nói: "Lão – tử – cam tâm!"

Hiểu Tinh Trần lúc này mới biết, vị sư điệt tu quỷ đạo này thế mà tương lai sẽ không được chết già, tuy nói đạo là do tâm sinh, nhưng quỷ đạo này sơ ý một chút là sẽ có kết cục như thế, thật đáng sợ.

[Chiêu hồnkhông thành, giai điệu giữa các ngón tay của Lam Vong Cơ xoay chuyển, đổi thành một khúc nhạc khác. Khúc nhạc này khác hoàn toàn so với khúc nhạc âm u quỷ dị, như thể tra hỏi hồi nãy, yên tĩnh an nhiên, tên khúc nhạc làAn nghỉ.

.... Quỷ sáo của Di Lăng lão tổ tên là "Trần Tình", uy danh truyền xa. Lúc này hắn dùng sáo trúc phối hợp, cố ý thổi sai rất nhiều, hơi không đủ, khiến người ta nghe không nổi. Phỏng chừng Lam Vong Cơ xưa nay chưa từng hợp tấu với người nào tệ hại như vậy, đàn một lúc, rốt cuộc không thể tiếp tục làm như không có việc gì để đàn tiếp, mặt không hề có cảm xúc giương mắt nhìn hắn.

..... Chỉ thấy Lam Khải Nhân vốn đã ngất xỉu thế mà thẳng tắp ngồi dậy, chống đỡ gương mặt thất khiếu chảy máu, thất khiếu bốc khói, cổ họng nghèn nghẹn, ngón tay chỉ vào Nguỵ Vô Tiện đều run cả lên, khàn giọng nói: "Đừng thổi nữa! Cút! Cút ngay! Không được ----"

Rốt cuộc "Không được" cái gì, còn chưa nói xong, ông đã phun ra một ngụm máu tươi, rồi ngã vật trở về tại chỗ, một lần nữa rơi rồi hôn mê thở thoi thóp.

Lam Vong Cơ: "....", Nguỵ Vô Tiện trợn mắt há mồm.

..... Trận hợp tấu này của bọn hắn, thế mà làm cho Lam Khải Nhân giận đùng đùng tỉnh lại rồi giận đùng đùng ngất đi, có thể thấy được là khó nghe tới cỡ nào...]

Đọc đến khúc này ngay cả Lam Hi Thần cũng không nhịn được cười, càng không nói đến những người khác. Lam Vong Cơ vẫn đơ mặt như cũ, Xích Phong Tôn hiếm khi nói cười cũng mỉm cười, hai người Nguỵ Vô Tiện và Nhiếp Hoài Tang càng là cười lăn ra đất.

Kim Quang Dao vẫn luôn bực tức còn duy trì gương mặt tươi cười, nhưng hai vai hắn run rẩy tỏ vẻ hơi đau đớn.

Tiết Dương đã không còn quan tâm gì nữa đập tay xuống đất, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ mình vẫn luôn kém hơn Nguỵ nào đó là bởi vì da mặt không đủ dày chăng?

Giang Trừng đỡ trán, chỉ cảm thấy mặt mũi vứt đi hết, "Đã bị nhận ra rồi, còn dám giở trò, ngươi thật là là tìm chết".

Nguỵ Vô Tiện còn đang ôm bụng cười, "Ta... nhưng 'ta' không biết đã bị nhận ra, đương nhiên muốn giả vờ ha ha ha!"

Giang Yếm Ly cũng che miệng cười, a Tiện cho dù trước đây hay sau này cũng đều nghịch ngợm như nhau, không dễ thay đổi mà.

Kim Tử Hiên lặng lẽ nổi lên sự thông cảm với Lam lão tiên sinh, thời thiếu niên cầu học đã bị tên gia hoả này chọc tức đến gần chết, nhiều năm sau lại bị tức giận đến tỉnh lại rồi đùng đùng tức giận ngất đi, quả thực là xui xẻo đến cực điểm.

..... Nói như vậy thúc phụ đại nhân sau này đại khái là phải luôn đeo vận xui vào người rồi _(:з」∠)_

Lam Khải Nhân xui xẻo lúc này đã nhắm mắt quay đầu đi, dùng hành động thực tế để biểu thị không hề muốn nhìn gương mặt kia của Nguỵ Vô Tiện thêm một chút nào nữa.

[..... Cánh tay kia im lặng chỉ về một hướng, có ngươi đổi vị trí của nó, nó vẫn cố chấp xoay lại đây, chỉ về hướng cũ, mọi người chưa bao giờ gặp tình trạng như vậy, kinh ngạc không thôi. Lam Cảnh Nghi nói: "Nó? Nó... nó đây là chỉ cái gì?!" Nguỵ Vô Tiện nói: "Còn có thể chỉ cái gì? Hoặc là một bộ phận khác của thân thể hắn, hoặc, chính là hung thủ làm cho hắn trở thành như vậy".

Nghe thế, mấy thiếu niên đúng lúc đứng ở phía Tây Bắc vội vàng né tránh. Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, chậm rãi đứng dậy, nói với các môn sinh: "Chăm sóc tốt cho thúc phụ". Mấy người kia gật đầu nói: "Dạ! Ngài muốn xuống núi hay sao?"

Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, Nguỵ Vô Tiện đã lén lút cọ đến đến sau lưng y, vui mừng rạo rực lớn tiếng lẩm bẩm: "Tốt tốt tốt, rốt cuộc có thể xuống núi tư bôn rồi!" (Tư bôn: bỏ nhà theo tiếng gọi tình yêu)

Mọi người lộ vẻ mặt thảm không nỡ nhìn, môn sinh lớn tuổi còn đặc biệt sợ hãi, mấy tên thiếu niên lại ít nhiều hơi quen rồi. Chỉ có Lam Khải Nhân nằm trên mặt đất, trong lúc vô thức dường như gương mặt giật giật một trận, mọi người đều nghĩ: "Người này mà nói thêm vài câu nữa, nói không chừng Lam tiên sinh lại bị hắn đùng đùng chọc giận mà tỉnh lại...."]

Cảm giác phong thái của Cô Tô Lam thị bị Di Lăng Lão Tổ làm cho có chút sai lệch nha, chỉ là ngẫm nghĩ đến cảnh tượng này mọi người đều cảm thấy không nỡ nhìn thẳng.


Nguỵ Vô Tiện vẫn cười rạng rỡ, nghịch lọn tóc của Lam Vong Cơ quấn tới quấn lui quanh ngón tay, trong miệng cũng không ngừng, "Lam nhị ca ca, đợi sau khi ra ngoài hai ta cũng đi tư bôn đi!"


Nghe vậy Hàm Quang Quân quy phạm đoan chính, khắc kỉ phục lễ, có thể nói là mẫu mực của con cháu thế gia, không hề do dự nói: "Được!"


Hàm Quang Quân, huynh trưởng và thúc phụ của ngươi đều còn đang ở bên cạnh nhìn đó, trồng chuối chép 300 lần gia quy, hiểu chưa! (╰_╯)#

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK