• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Chúng Ta Lên Giường Đi

“Nè, em làm gì vậy?” – Kiều Tang không thể tin được liền hỏi.

“Anh dám bán tôi cho bạn anh, hả?”- Trình Mộ Thanh hò hét, nước mắt trào ra.

“Không phải… cái đó… em nghe anh giải thích”- Kiều Tang muốn giải thích.

“Anh không cần giải thích, tôi không nghĩ anh lại đối xử với tôi như vậy, đồ đàn ông hèn hạ, bỉ ổi, tiểu thư ngay lập tức sẽ vứt bỏ anh!” – Trình Mộ Thanh gầm lên, không nghĩ người đàn ông cô yêu lâu như vậy mà lại đối xử với cô như thế, phát tiết không đủ, cô bưng ly rượu tạt lên người anh ta.

Nhất thời mọi người chế giễu nhìn Kiều Tang, Trình Mộ Thanh xoay người bước đi.

“Chờ một chút”- Kiều Tang lên tiếng.

Trình Mộ Thanh dừng chân, quay đầu lại, ánh mắt ngập tràn sự thù hận.

“Em muốn chia tay? Có thể nhưng uống hết ly rượu này đi, rồi chúng ta sẽ chia tay”- Kiều Tang vô lại nói.

“Bệnh hoạn”- Trình Mộ Thanh mắng, lại định đi nhưng tay cô bị anh ta bắt lấy, cô quay đầu lại, ánh mắt ngập tràn thuốc súng – ” Rốt cuộc anh muốn gì?”

“Tôi nói, uống hết ly rượu này là em có thể đi” – Trên mặt Kiều Tang hiện ba chữ ” Không mắc cỡ”.

Trình Mộ Thanh đưa mắt lạnh lung dừng đảo qua, tiện tay lấy ly rượu một hơi uống sạch, sau đó nói ra hai từ – ” Hỗn đản”- rồi xoay người bỏ đi.

“Oaoaoa, Kiều Tang, anh thật bẽ mặt nha, bị một người phụ nữ mắng…” Bạn bè của Kiều Tang nói.

Kiều Tang nhìn bóng dáng của Trình Mộ Thanh, khóe miệng khinh miệt nhếch lên, ánh mắt tàn nhẫn ” Có là cái gì … đợi lát nữa sẽ biết..”

Mới đi được vài bước, Trình Mộ Thanh phát hiện có gì đó không khỏe, vì sao mà người cô nóng rực như vậy? Hơn nữa cả người còn muốn phóng đãng..

Đầu tiên là nghĩ ngay tới ly rượu có vấn đề ! Chết tiệt, Trình Mộ Thanh mắng một câu, cô trước kia từng làm ở quán bar, chuyện như thế này đã sớm gặp qua, nhưng không nghĩ chính mình hôm nay lại bị trúng chiêu .. Thật con mẹ nó hỗn đản !

Tưởng tượng một lúc nữa Kiều Tang sẽ đuổi theo cô liền chạy ra ngoài

“Ình”- một tiếng, cô đâm đầu trúng vào một người ..

“Trình Mộ Thanh” – Kiều Tang đuổi theo ..

Trình Mộ Thanh theo bản năng, ngẩng đầu nhìn người mình vừa đụng phải, một đôi ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt khí suất rất đẹp nhưng không hề tà mị, ước chừng cao hơn cô một cái đầu, trên mặt mang theo vài phần sắc bén, thật là con bà nó, đẹp ác liệt, chỉ là hiện tại Trình Mộ Thanh không có tâm tình thưởng thức, câu đầu tiên cô nói ra chính là – ” Chúng ta lên giường đi”.

 

Chương 4: Tôi là Xử Nữ …

Hách Liên Tuyệt đã từng gặp qua nhiều loại phụ nữ chủ động, nhưng chưa từng thấy người nào mà chủ động đến mức không biết xấu hổ như thế này, đối với sự chủ động của cô làm anh cảm thấy ghê tởm. Con ngươi màu lục lạnh lùng đảo qua người cô, lạnh lùng hà khắc, khinh thường đẩy tay cô ra, chính là không ngờ cô gắt gao nắm chặt tay của anh, Hách Liên Tuyệt không khỏi nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn người phụ nữ trước mặt.

“Tôi thật sự nghiêm túc” – Con ngươi trong suốt của Trình Mộ Thanh mang theo một tia nhu tình mê ly, hai gò má cũng bắt đầu ửng hồng, nhiệt độ trên cơ thể càng nóng lên làm cho cô biết mình đã bị hạ dược.

Một chút mỉa mai châm biếm lướt qua khóe miệng – ” Cút Ngay”, âm thanh từ tính mà tràn ngập uy nghiêm.

Chỉ là cô không thể cút, nếu không cô cần gì phải chịu bị huỷ đi trong tay tên hổn đản này! – “Tôi còn là xử nữ”- Trình Mộ Thanh vẫn kiên trì nói, ánh mắt kiên định, cô biết làm như vậy đường đột, cũng thật là không biết xấu hổ nhưng cô không muốn rơi vào tay của Kiều Tang, lại càng không muốn rơi vào cái người bạn dơ bẩn của anh ta.

Hách Liên Tuyệt vốn định trực tiếp đẩy cô ra khỏi, nhưng chạm đến ánh mắt của Trình Mộ Thanh nhất thời giật mình, trong đầu có chút cảm giác quen thuộc

Anh nhìn cô, đôi mày chau lại ..

“Anh rốt cuộc có phải đàn ông hay không vậy? Tôi đã chủ động như vậy …” – Trình Mộ Thanh lo lắng hỏi, bởi vì chỉ một thước nữa, Kiều Tang liền sẽ chạy đến.

Theo ánh mắt của cô, Hách Liên Tuyệt nhướn mắt lên nhìn thấy người đàn ông đứng đó không xa, tiếp theo là Trình Mộ Thanh nhón chân hôn lên mặt anh …

Hành động này không thể nghi ngờ đối với Hách Liên Tuyệt là một loại mạo phạm, nụ hôn này có một chút ấm áp, đôi môi mềm mại của cô làm cho người khác có cảm giác nhất định phải thâm nhập thật xâu, anh bổng nhiên cảm thấy được có chút thú vị.

Nhưng ngay sau đó chỉ trong nháy mắt cô liền rời ra.

“Cầu anh” -Trình Mộ Thanh nhỏ giọng ghé vào lỗ tai anh cầu khẩn.

Kiều Tang nhìn Trình Mộ Thanh, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc, cũng không dám tiếng lên, bởi bì trước mặt anh ta chính một nhân vật tuyệt đối không thể đùa giỡn được.

Hách Liên Tuyệt liếc cô một cái – ” đừng hối hận”. Nói xong, liền ôm lấy Trình Mộ Thanh đến khách sạn, cô theo bản năng ôm lấy cổ anh ta, ánh mắt đảo đến Kiều Tang đứng phía sau, không quên bỏ lại nụ cười lạnh tanh.

Bên trong căn phòng sang trọng-

Hách Liên Tuyệt trực tiếp đem Trình Mộ Thanh đến giường, cả người nhào tới, cuồng nhiệt hôn lên đôi môi của cô

Trình Mộ Thanh bị đặt ở dưới, cơ thể như lửa cháy, trong đầu còn sót lại một chút lý trí – ” A.. Nóng quá…” – Khuôn mặt Trình Mộ Thanh đỏ ửng, miệng lẩm bẩm trong khi hai con mắt không mở lên nổi, tay bắt đầu không tự giác cởi quần áo, Hách Liên Tuyệt cúi người nhìn cô, khóe miệng gợi lên một nụ cười mị hoặc -” Đợi lát nữa, người cũng có cảm xúc mạnh mẽ “.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK