• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Con đường khó đi.

Thực ra trong lòng Tần Chí Minh cũng rõ, cái thôn đập Thiên Thủy đó quả thật là một khúc xương khó nhằn. Nếu không thì một ‘chiếc bánh to’ rơi xuống như vậy, trong khi tất cả nhân viên, phó chủ nhiệm, chủ nhiệm ở thị trấn Lâm Tuyền cộng lại cũng phải đến vài chục người, tại sao lại chẳng có ai dám đứng lên nhận cơ chứ? Bởi vì nơi đó quả thật rất đáng sợ, dùng từ ‘khủng khiếp’ để hình dung thì cũng chưa diễn tả hết được.

Hơn nữa lần này lại thêm việc chủ tịch Ngô treo cổ tự tử, khiến cho mọi người tự nhiên lại đem việc ông ta tự tử gắn với tình hình phức tạp tại đập Thiên Thủy. Mà nói không chừng cái chết của chủ tịch Ngô có liên quan đến đập Thiên Thủy thật, do đó lại càng chẳng có ai dám tiếp nhận ‘quả bom’ này.

Đập Thiên Thủy nằm ở vị trí cao hơn một nghìn mét so với mặt nước biển. Vì phía trên có một cái đập nước rất lớn, nên mới gọi là đập Thiên Thủy. Nằm cách thị trấn Lâm Tuyền khoảng ba mươi cây số.

Khoảng cách đó cũng không phải là quá xa, chủ yếu là bởi vì đến nơi đó chỉ có một con đường bùn đất nhỏ rộng chỉ khoảng năm mét. Nghe nói được làm từ hồi xây dựng đập Thiên Thủy vào thời kỳ những năm sáu mươi. Trải qua mấy chục năm bị sụt, lún … thì con đường này đã trở nên không còn bộ dạng gì nữa.

Những đoạn đường ngoằn ngoèo như đường rắn bò, gọi là con đường bùn đá, nhưng thật ra chẳng mấy khi bắt gặp đá vụn trên đường, mà hầu như đều là bùn đất Trời nắng đi xe trên con đường này thì giống như đang ngồi trên kiệu. Còn trời mưa thì hầu như là không dám đi, bởi vì mặc dù xe đã được hãm nhưng bánh xe vẫn có thể bị trượt đi vài mét, nếu không cẩn thận thì chắc chắn sẽ bị lộn xuống vực sâu hơn ngàn mét mà trở thành liệt sĩ. Liệt sĩ tuy nói là được nhận tiền trợ cấp, nhưng xuống âm phủ rồi thì cũng đâu thể hưởng thụ được.

Thêm nữa , con đường cũng không hề thông suốt, đoạn thì quanh co đoạn thì khúc khuỷu, thỉnh thoảng những hòn đá to lại rơi từ vách núi, đập xuống như trời giáng, nếu không cẩn thận thì xe bị đập hỏng, người thì tử vong. Đến ngay như đi bộ đến thị trấn Lâm Tuyền thỉnh thoảng cũng có người bị đá rơi trúng mà bị thương, một lượt đi về chắc cũng phải mất gần năm tiếng đồng hồ.

Bởi vì trên con đường này có quá nhiều các gò nhỏ chắn ngang giữa đường, vì vậy mà chi phí để sửa chữa thì vô cùng kinh khủng. Nếu chỉ dựa vào một huyện nghèo nàn như huyện Ngư Dương để mà sửa con đường cần chi phí ước tính khoảng hơn chục triệu nhân dân tệ này thì quả là chuyện không tưởng.

Chính phủ những nhiệm kỳ trước không phải là chưa từng làm gì, chủ yếu là không có tiền thì cũng chẳng có biện pháp gì. Vì vậy cuối cùng thì chỗ này đào một tí, chỗ kia bới một tí. Mười năm nay mỗi năm sửa lắt nhắt một ít, nên chẳng có chút tiến triển nào.

Chính quyền huyện Ngư Dương lúc ấy đã có kế hoạch di rời toàn bộ nhân dân ở đập Thiên Thủy đến thị trấn Lâm Tuyền để lập một thôn mới. Nhưng tính đi tính lại thì đập Thiên Thủy cũng không phải là thôn nhỏ, toàn bộ cũng phải có đến hơn chục ngàn nhân khẩu, với mấy ngàn hộ.

Nếu như tiền hỗ trợ cho mỗi hộ gia đình là ba mươi ngàn tệ thì cũng phải cần đến vài chục triệu. Con số này suýt nữa thì làm cho mấy vị Ủy viên Đảng ủy lúc bấy giờ phải lên cơn sốt rét. Hơn nữa nhiều vấn đề lớn khác như việc bố trí chỗ ở, ruộng đất… đã khiến cho các cuộc họp thường vụ huyện ủy về sau không còn dám đề cập đến chuyện di dời thôn Đập Thiên Thủy nữa.

Tuy nhiên Đập Thiên Thủy còn là một vùng đất cách mạng, mấy vị lãnh đạo huyện cũng không dám xóa bỏ nó. Bởi vì trong thời kỳ trước giải phóng, Đập Thiên Thủy từng là nơi mấy vị tướng ẩn nấp, đánh du kích với quân Quốc Dân Đảng, tiêu diệt bọn thổ phỉ. Bây giờ người ta chưa chắc còn nhớ đến Đập Thiên Thủy.

Nhưng nếu thật sự bỏ nó vào quên lãng, mà có người đến ‘mách’ với mấy vị lão tướng luôn nhớ chuyện xưa thì người ta chỉ cần hừ một câu thì chiếc mũ quan của Chủ tịch huyện chắc chắn cũng sẽ bị bay mất. Hơn nữa nếu may mắn con đường nát đó lại dẫn mấy vị tướng quân tới, vậy chắc chắn sẽ có thêm vài triệu tệ rồi.

Do đó hiện tại hình thành nên một cục diện lưỡng nan, cái thôn đó giống như một khúc xương đã bị róc hết thịt. Vứt đi thì tiếc mà ăn thì vô vị, hơn nữa dân ở cái xó đó thì rất ‘kinh khủng’. Chỉ cần một lời bất hòa thôi cũng có thể động quyền, động đao, động côn được.

Chuyện chém thương người thì có lúc vẫn xảy ra, nhưng thường thì giải quyết trong phạm vi thôn mà thôi. Cũng chưa có ai phải làm cho cảnh sát thị trấn đến cả, hình như từ khi giải phóng đến nay điều này đã được hình thành theo quy ước. Có lẽ đây chính là quy tắc ngầm của Đập Thiên Thủy.

Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho huyện Ngư Dương không dám bỏ mặc nó. Bạn cứ ngẫm thử coi, nếu như bỏ mặc thật thì sẽ có ngày dân sẽ kéo đến phá tường rào vây đánh Ủy ban thì thật là nguy hiểm.

Con đường nát cũng khiến cho nơi này trở nên vô cùng nghèo khó, thu nhập trung bình cả năm của mỗi hộ chưa đến ba trăm tệ, tương đương với tiền lương tháng lúc đó của người đứng đầu thị trấn là Bí thư Tần.

– – Bí thư Tần, ông xem có thể như này được không. Thành lập một tổ công tác, ‘đóng quân’ luôn ở Đập Thiên Thủy và tạm thời làm thay công việc của trưởng thôn, cho đến khi chọn được trưởng thôn thì thôi.

Chủ tịch Hội đồng nhân dân thị trấn Tiếu Hòa đưa ra một đề nghị.

– – Ừ! Được đấy! Chẳng phải là đã từng nói, người đông lực lượng lớn. Thị trấn Lâm Tuyền chúng ta bố trí một tổ chuyên môn ở Đập Thiên Thủy thì hiệu quả sẽ tốt hơn.

– Thiết Thác nói thêm vào.- –

Tần Chí Minh có chút buồn bực, phải biết rằng Thiết Thác và Tiếu Hòa bình thường quan hệ cũng không được tốt, thế mà lúc này lại giống như đang đứng trên cùng một chiến tuyến vậy.

“Chẳng lẽ trong này có thủ đoạn gì chăng?”

Tần Chí Minh nghĩ ngợi một lúc, cũng cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện được.

– Ừ! Biện pháp này hay lắm. Tiếp theo thì phải sắp xếp nhân viên vào tổ công tác, tôi thấy nên lập tổ ba người, đặt tên là Tổ công tác tại Đập Thiên Thủy, đãi ngộ giành cho tổ trưởng là cấp tổ. Giống như của các tổ ở thị trấn chúng ta. Nếu như làm tốt thì đề bạt lên chức phó chủ nhiệm như lời của lãnh đạo huyện đã tuyên bố.

Tần Chí Minh nói.

Đối với đề nghị này thì toàn thể Đảng ủy đã nhất trí thông qua, do Chủ nhiệm phòng Đảng- Chính quyền Vương Nguyên Thành, đại biểu dự thính ghi biên bản, đã hình thành một văn bản có hiệu lực. Thực ra trong lòng những người này đều có một chiếc ‘bàn tính’ vẫn đang tính ‘ cách cách’.

Để có thể đề bạt chức phó chủ nhiệm đối với ở thị trấn mà nói thì ít nhất cũng phải là phó chủ tịch. Chuyện tốt như vậy theo lý mà nói thì mọi người đáng lẽ phải ‘tranh nhau vỡ đầu’mới phải, mà một số vị phó chủ tịch có quan hệ với các vị đang đương chức cũng phải đau đầu, bởi vì nếu như có người giải quyết được công việc tại Đập Thiên Thủy thì Bí thư, Chủ tịch huyện sẽ thực hiện lời hứa, đề bạt cho lên chức phó chủ nhiệm.

Như vậy, những người đang ngồi trên ghế như phó chủ tịch gì gì đó sẽ không phải sợ có người đến làm dịch chuyển vị trí của mình. Phải biết rằng ngoài khu nội thị của huyện Ngư Dương ra thì thị trấn Lâm Tuyền là chỗ ‘ngon lành’ nhất trong số gần hai mươi xã và thị trấn còn lại.

Có thể leo lên chức phó chủ tịch ở cái thị trấn này cũng là không tồi rồi, nếu chuyển chỗ tiếp thì chính là lên làm phó hoặc trưởng một phòng nào đó trên huyện. Nếu như phải chuyển đi đến các xã hoặc thị trấn khác thì cũng giống như việc quan lại ngày xưa bị giáng chức và phái đến một nơi xa.

Các vị trong Đảng ủy đương nhiên là không sợ, bởi vì cho dù là có người được đề bạt lên chức phó chủ tịch thì cũng chẳng thể làm lung lay được vị trí trong Đảng ủy của họ. Nhiều nhất chỉ là vị phó chủ tịch đen đủi nào đó phải rời bỏ ‘chiếc ghế’ của mình là xong.

Tuy nhiên quan hệ trong nội bộ chính quyền thị trấn cũng hết sức phức tạp, mấy vị phó chủ tịch nhưng không nằm trong Đảng ủy với mấy vị trong Đảng ủy thì đều có ‘dây mơ rễ má’ với nhau, hình thành nên một ‘mạng lưới quan hệ’ vô cùng phức tạp, giống như nhổ một sợi tóc mà có thể làm rung động cả toàn thân vậy.

Ví dụ như nếu yêu cầu thân tín của Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Thái Đại Giang, cũng chính là Phó chủ tịch quản lý xây dựng đô thị Tiếu Trường Hà phải chuyển vị trí thì vị Ủy viên Đảng ủy Thái Đại Giang chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ gì. Bởi như vậy chẳng khác nào chặt đứt đi một cánh tay của lão.

Điều kỳ lạ là các vị Ủy viên Đảng ủy chẳng hề lo lắng chút nào, bởi vì họ không tin ‘người tài’ ấy lại có thể giải quyết được tình hình tại đập Thiên Thủy. Vì vậy cái chức phó chủ nhiệm kia căn bản chỉ là một chiếc ‘bánh vẽ’ mà thôi, cũng giống như ánh trăng trên bầu trời vậy, có thể ngắm nhưng có ai hái xuống được đâu? Vì vậy mà chuyện về tổ công tác mới được toàn bộ phiếu thông qua nhẹ nhàng như vậy.

 

Chương 4: Giấc mơ thăng chức được thực hiện.

Cuối cùng chính là thảo luận vấn đề nhân sự của tổ công tác. Nếu như là một số bộ phận tốt, mọi người đã sớm tranh cướp đầu rơi máu chảy nhưng đập nước Thiên Thủy lại gặp rắc rối. Bởi vì đập nước Thiên Thủy kia là nơi nhắc đến liền tái mặt. Có lẽ chỉ cần là người ở thị trấn Lâm Tuyền thì đều không muốn đi.

Lúc đó chủ nhiệm phòng Đảng – Chính quyền Vương Nguyên Thành từ đầu ngồi im lặng trong góc ghi chép miệng như muốn nói gì đó, nhưng thấy toàn bộ thành viên Đảng ủy không ai lên tiếng, mình lại chỉ là thư ký dự thính hội nghị đâu có hâm mà nói ra, nên miệng mấp máy nhưng không lên tiếng, làm cho người khác thấy giống như đang ngáp vậy.

Nhưng vẻ ngoài của ông ta đã bị Tần Chí Minh phát hiện:

– Nguyên Thành, có ý kiến gì thì cứ mạnh dạn nói ra đi. Anh cũng là đại quản gia của thị trấn Lâm Tuyền, bằng không chọn người từ phòng Đảng – Chính quyền của anh luôn đi, anh xem xem ai tương đối thích hợp?

– Vâng. Bí thư Tần, vậy thì tôi xin nói. Thời gian trước Lưu Trì của phòng Đảng – Chính quyền chúng tôi nói sau khi tốt nghiệp đại học đã làm ở đây 2 năm, cũng muốn tiến bộ. Hy vọng các vị lãnh đạo có thể cho cậu ta thêm chút trọng trách. Tôi nghĩ người trẻ tuồi mà cầu tiến là việc tốt, lúc đó cũng đồng ý lúc thích hợp sẽ nói giúp cậu ta. Hơn nữa Lưu Trì cũng tốt nghiệp đại học chính quy, cần văn hóa có văn hóa, lại viết lách rất tốt, nên hôm nay….

Vương Nguyên Thành vẻ mặt nghiêm túc nói, cứ như thể anh ta rất tán thưởng không muốn để mai một tài năng của Lưu Trì. Giờ phút này chính là Bá Nhạc (1) chính tông.

1. Ngựa ký kéo xe muối (ký phục diêm xa)

Trong các loài ngựa, có ngựa kỳ và ngựa ký được gọi là thiên lý mã, vì mỗi ngày chúng có thể chạy được hàng nghìn dặm. Có một người họ Tôn tên Dương, tự là Bá Nhạc, sống dưới đời Tần Mục công, rất có tài xem tướng ngựa. Một hôm ông đi qua vùng Ngu bản, gặp một con ngựa ký già bị người ta bắt kéo một xe muối lên núi Thái hàng. Móng nó duỗi ra, đầu gối nó khuỵu lại, mồ hôi rỏ xuống đầm đìa. Giữa dốc nó thụt lùi, ráng đội càng xe lên nhưng không lên được nữa. Bá Nhạc trông thấy, xuống xe, ôm đầu nó mà khóc, cởi áo mà phủ cho nó. Nó cúi đầu xuống mà phì hơi, ngưỡng cổ lên mà hí, tiếng hí động tới trời như tiếng kim tiếng thạch. Vì sao nó phản ứng như vậy? Vì nó biết Bá Nhạc là ngươi thông cảm cho tình cảnh của nó.

Đời nhà Đường, văn hào Hàn Dũ có bài Thiên lý mã, đại ý như sau: Đời có Bá Nhạc rồi sau mới có thiên lý mã. Thiên lý mã thường có mà Bá Nhạc chẳng thường có. (Vì không có Bá Nhạc) cho nên dù là danh mã thì cũng chỉ bị nhục nơi tay kẻ tôi tớ, chết nơi xó chuồng máng cỏ mà thôi, chẳng bao giờ được nổi danh thiên lý. Ngựa mà đi được hàng nghìn dặm, mỗi lần ăn thường hết một thạch thóc. Người nuôi nó không biết cái hay thiên lý của nó nên không cho nó ăn đầy đủ, do đó tài nghề giỏi dắn không xuất hiện ra được, dẫu muốn cùng ngựa thường so sánh còn chẳng được thay, làm sao cầu cái hay nghìn dặm cuả nó? Quất nó chẳng đúng phép, nuôi nó chẳng hợp với tài cuả nó, bắt nó hí mà không hiểu được ý cuả nó rồi than phiền rằng: “Thiên hạ không có ngựa” (Thiên hạ vô mã dã). Than ôi! Kỳ thật không có ngựa ư? Kỳ thật là không biết ngựa vậy!(Ô hô! Kỳ chân vô mã da? Kỳ chân bất tri mã dã!). Đời sau có thành ngử “Ký phục diêm xa” (Ngựa Ký kéo xe muối), ám chỉ những ngươi có tài năng mà không được ai biết tới hoặc không được dùng đúng chỗ.

Nguồn: Năm ngọ chuyện ngựa

Nhưng Đảng viên đang ngồi đều biết rõ rồi. Bởi vì Lưu Trì từ năm kia sau khi tốt nghiệp đại học Thủy Châu được điều về thị trấn Lâm Tuyền, vào phòng Đảng – chính quyền. Lúc đầu anh chàng này vô cùng nhiệt tình, có trách nhiệm.

Tuy nhiên từ 1 năm trước sau khi việc cạnh tranh chức chủ nhiệm phòng Tổng hợp không có kết quả con người hắn bắt đầu thay đổi càng ngày càng giống cây xương rồng mình đầy gai nhọn, thỉnh thoảng lại gây mâu thuẫn với cấp trên Vương Nguyên Thành .

Có một lần làm cho Vương Nguyên Thành suýt nữa mất hết mặt mũi, nên Vương Nguyên Thành từ lâu đã muốn đá anh ta ra khỏi phòng Đảng – Chính quyền, nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa có cơ hội.

Lại thêm vào đó chú của Lưu Trì, ông Lưu Vĩnh Trạch, chí ít cũng là phó trưởng phòng Giáo dục huyện Ngư Dương. Vuốt mặt cũng phải nể mũi nên Vương Nguyên Thành nhất thời chưa tìm được cơ hội ra tay. Lần này đúng là cơ hội ngàn năm có một.

Hơn nữa còn được cái mỹ danh thăng chức rồi, bởi vì vừa nãy hội nghị đảng ủy đã thông qua việc thành lập một tổ công tác thường trú ở thôn đập nước Thiên Thủy tại thị trấn Lâm Tuyền. Mà tổ trưởng cũng là cấp tổ, bằng cấp với Vương Nguyên Thành. Như vậy cũng coi như thăng chức cho Lưu Trì rồi. Chỉ xét ở vẻ bên ngoài thì Lưu Trì còn phải mang vài bình rượu ngon đến biếu Vương Nguyên Thành, người đã tiến cử mình mới đúng.

– Ừ. Lưu Trì rất tốt, tốt nghiệp đại học Thủy Châu. Người trẻ tuổi nên cho thêm chút trọng trách. Quyết định như vậy đi, Lưu Trì sẽ là tổ trưởng tổ công tác thường trú ở thôn đập nước Thiên Thủy, thị trấn Lâm Tuyền. Ngoài ra tổ viên vẫn còn phải chọn thêm hai người nữa, trong đó nhất định phải có một nữ. Phụ nữ ở đập nước Thiên Thủy là một nửa bầu trời, gọi một nữ nhân viên đi cùng sẽ tương đối tốt cho việc triển khai công tác, tâm sự cũng thuận tiện. Phó bí thư Thái, anh xem xem có ai ở thị trấn chúng ta thích hợp không?

Tần Chí Minh quay đầu hỏi Phó Bí thư Đảng ủy thị trấn.

“Hừ! Lão già Tần đúng là quỷ. Lúc có phần gì tốt thì không bao giờ nghĩ đến mình. Việc đắc tội thì một chuyện cũng không tha, đều gọi mình chịu tội, đứng mũi chịu sào. Trong thời kỳ này tốt hơn là ít đắc tội với người khác.”

Thái Đại Giang trong lòng mắng thầm bởi vì bây giờ là thời kỳ đặc biệt. Chủ tịch thị trấn Ngô treo cổ đã khiến Thái Đại Giang vốn là nhân vật thứ ba của thị trấn liền nhìn chằm chằm vào ngai vàng Chủ tịch thị trấn.

Buổi sáng Chủ tịch thị trấn Ngô vừa treo cổ thì chỉ hai tiếng sau Thái Đại Giang đã kết nối với Chủ tịch huyện Trương Tào Trung thể hiện sự trung thành.

Hơn nữa Thái Đại Giang và Tần Chí Minh cũng chỉ là bằng mặt không bằng lòng. Chủ tịch huyện Trương trước đây cũng nghe nói qua về việc Chủ tịch thị trấn Ngô tự treo cổ, cho nên trong lòng sớm đã có tính toán. Có lẽ cũng là chuẩn bị ủng hộ anh ta trong cuộc thảo luận ở huyện ủy về vấn đề chọn Chủ tịch thị trấn mới của thị trấn Lâm Tuyền.

Tuy nhiên Thái Đại Giang nghĩ như vậy nhưng vẻ mặt lại giả vờ tán thành nói:

– Ừ. Nên thêm một người con gái. Tôi thấy cô Xuân Thủy bên phòng Dân chính rất tốt, tốt nghiệp cao đẳng, hơn nữa phòng Dân chính vốn đã rất thừa người, phòng dân chính của một thị trấn như chúng ta cần gì phải có năm người, bốn người cũng đủ rồi. Lúc này rút đi một người cũng hợp lý. Hơn nữa cô Xuân Thủy nếu làm tốt cũng có thể thăng cấp lên làm Tổ trưởng. Bí thư Tần anh nói đúng không?

Thái Đại Giang vừa nói xong Tần Chí Minh suýt chút nữa đã muốn đập bàn chửi ầm lên. Nếu như trong quân đội thì ông ta đã làm thế rồi. Bởi vì cô Lý Xuân Thủy đó là người nhà vợ của Tần Chí Minh. Tuy nói không phải là đặc biệt thân nhưng chí ít cũng mơ hồ mang danh là người của của Tần Chí Minh.

Thái Đại Giang mày không phải không biết. Đây không phải là cố ý chơi người khác sao? Tuy nhiên việc này là do Tần Chí Minh đưa ra, nhất thời không có lý do để từ chối cho Lý Xuân Thủy. Hơn nữa nếu từ chối mọi nguời sẽ nhìn nhân vật số một thị trấn Lâm Tuyền này như thế nào, nên đành chịu đựng gật đầu nói:

– Ừ. Thì Lý Xuân Thủy đi. Nếu làm tốt thì cuối năm có thể đề bạt lên Tổ trưởng. Còn một nguời nữa được chọn là Diệp Phàm mới đến làm từ sáng nay. Chàng trai này rất tốt, là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp đại học Hải Giang. Tôi cũng đặt rất nhiều hy vọng vào cậu ta.

Lúc này Diệp Phàm đang ngủ say còn thị trấn Lâm Tuyền lại mấy nhà vui, mấy nhà buồn.

Nửa giờ sau cuộc họp Đảng ủy kết thúc.

Tần Chí Minh vẻ mặt nghiêm túc đi về chỗ của mình, bất đắc dĩ gọi điện về giải thích cho vợ cả buổi, suýt chút nữa thì bị mắng tức đến nổ máu mắt. Cuối cùng ông ta phải vỗ ngực đảm bảo 3 tháng sau sẽ điều Lý Xuân Thủy về mới làm dịu đi cơn giận của sư tử Hà Đông Lý Chi Liên.

– Lưu Trì, cậu phải chuẩn bị tâm lý trước.

Phó Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền phụ trách nông nghiệp Trương Hy Lâm gọi điện cho Lưu Trì. Vì Trương Hy Lâm và chú của Lưu Trì là Lưu Vĩnh Trạch có quan hệ khá tốt, bạn học cũ mà. Vừa rồi cũng định nói vài câu giúp Lưu Trì nhưng Tần Chí Minh đã quyết định rồi nên không tiện nói gì nữa. Vì bây giờ là thời kỳ đặc biệt, cái ghế vàng mà Chủ tịch thị trấn Ngô để lại Trương Hy Lâm đương nhiên cũng muốn ngồi rồi.

Lưu Trì trong lòng kinh ngạc hạ bút thúc giục nói:

– Chuẩn bị gì ạ? Chú Trương mau nói đi.

– Ừ, là thế này. Thị trấn đã quyết định giao trách nhiệm cho cháu làm tổ trưởng tổ công tác thường trú ở thôn đập nước Thiên Thủy, cấp bậc Tổ trưởng.

Trương Hy Lâm nói:

– Cháu xem bây giờ vẫn chưa ra quyết định, vẫn còn…

– A! Đập nước Thiên Thủy, cảm ơn chú chú Trương. Cháu phải mau đi tìm chú cháu thôi.

Lưu Trì đặt điện thoại xuống, trong lòng cười nhạt, chửi ầm lên:

– Mẹ cha tên Vương Nguyên Thành keo kiệt chết tiệt. Chiêu đen tối thế này hắn cũng dùng được.

Tuy nhiên Lưu Trì mắng được hai câu thì vội gọi điện cho Lưu Vĩnh Trạch.

Lúc đó thì Lý Xuân Thủy lại ngồi trên giường khóc thầm mãi, vợ của bí thư Tần ngồi bên an ủi cô. Chỉ có Diệp Phàm chuyện gì cũng không biết đang nằm mơ, mà hình như là mơ thăng quan, nước miếng chảy hết ra.

8 giờ sáng hôm sau.

Diệp Phàm đúng giờ đến phòng Đảng – Chính quyền thị trấn Lâm Tuyền. Nhìn thấy Tô Giai Trinh cười nói:

– Diệp Phàm, bí thư Tần đang tổ chức buổi gặp mặt tạm thời. Ông ta bảo tôi nói anh ở đây chờ một lát. Sau khi họp xong còn muốn nói chuyện với anh, sắp xếp công việc cụ thể cho anh. Ôi anh nên chuẩn bị tâm lý đi.

Nói xong nét mặt cô lộ vẻ hơi sầu lo.

“Kỳ lạ. Mình là tên vô danh tiểu tốt mới chân ướt chân ráo vào làm việc sao phải để bí thư Tần đích thân giao trọng trách. Nhưng từ giọng điệu của Tô Giai Trinh hình như có chút kỳ lạ. Đúng là khó hiểu.”

Diệp Phàm nghĩ lung tung lắc lắc đầu.

Một lát sau cuộc họp kết thúc, vài đảng ủy viên đi ra.

– Cậu chính là Diệp Phàm. Ừ chàng trai không tồi. Bí thư Tần rất coi trọng cậu. Đợi mời khách đi, ha ha.

Tên béo Vương Nguyên Thành thân thiết vỗ vai Diệp Phàm nói:

– Bí thư Tần gọi cậu, mau đi đi.

Diệp Phàm chỉ cảm thấy một dòng máu nóng chảy trong lòng, suýt nữa thì ngất đi, trong lòng hét lên: “ Mẹ nó, mình nói tối qua sao lại chỉ mơ thăng quan, hóa ra giấc mơ đẹp đã thành hiện thực. Xem ra bí thư Tần cũng không tồi. Có lẽ đã xem trọng cái danh tiếng trường đại học Hải Giang của mình. Danh tiếng này đúng là kiêu hãnh.”

Diệp Phàm trong lòng nén niềm vui chạy tung tăng một mạch đến trước cửa phòng làm việc của bí thư Tần, hít thở sâu vài lần rồi gõ cửa. Sau khi nghe thấy tiếng trả lời mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng làm việc của bí thư Tần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK