Hôm nay có lẽ là vì ngày đầu tiên Thái Đại Giang chính thức nhậm chức cho nên hắn đến rất đúng giờ, nhưng vì văn phòng mới vẫn còn chưa sửa chữa xong, cho nên tạm thời vẫn ở lại trong phòng làm việc trước đây.
– Xin chào chủ tịch Thái.
Diệp Phàm vừa nhìn thấy vội vàng chạy tới khẽ khom người đưa một điếu thuốc Trung Hoa. Mặc dù nói mấy đêm trước lợi dụng thần thông của thuật dưỡng sinh nghe lén những lời ngôn luận chó má của Thái Đại Giang đối với mình, biết hắn chỉ là xem mình như một con cờ để đùa giỡn nên trong lòng vô cùng ác cảm, nhưng Diệp Phàm ngoài mặt vẫn là có vẻ rất cung kính.
– Tiểu Diệp, quay về rồi à, vào đi.
Thái Đại Giang ngây người một lát, phỏng chừng cũng đoán được Diệp Phàm là tới lấy tiền, thầm nghĩ thằng nhãi này cũng đến nhanh thật. Hôm qua còn không tới báo cáo công tác, phải dạy dỗ cho thằng ranh này một chút để hiểu thế nào là quy củ.
– Chủ tịch Thái, trường tiểu học của thôn đập Thiên Thủy đúng là dột nát quá, cần phải khẩn trương tu sửa. Cho nên tôi đã lợi dụng mâu thuẫn giữa mấy họ lớn trong thôn, khơi dậy lòng hiếu thắng của họ, mọi người cùng nhau chung sức tu sửa trường học…Cho nên, mấy hôm trước tôi có lên trên huyện xin một chút tiền. Nghe nói đã cấp xuống rồi, muốn xin chủ tịch Thái ký giúp để còn sang bên xuất quỹ lấy tiền. Tối qua theo tôi biết, đại diện ba họ Ngô, Lý, Diệp và các họ khác của thôn đập Thiên thủy cũng đã đem gỗ vận chuyển đến xưởng cưa rồi, bảng cũng sắp cưa xong rồi, cho nên tiền này không thể kéo dài…
Diệp Phàm trước tiên là báo cáo một chút với Thái Đại Giang về công tác của thôn thôn đập Thiên Thủy và tình hình của trường học, sau khi nói xong nhìn chằm chằm vào hắn.
– Ừ! Tiểu Diệp làm không tệ!
Thái Đại Giang ừ nhạt một tiếng, khen Diệp Phàm một câu lấy lệ, thật ra những chuyện mà Diệp Phàm làm ở thôn đập Thiên Thủy, hắn đã sớm biết rồi. Những thôn đặc biệt lớn như thôn đập Thiên Thủy thì mấy người lãnh đạo trong thị trấn đều có người bố trí.
Thái Đại Giang đang suy nghĩ cho Diệp Phàm bao nhiêu, dù sao tiền này cũng là Diệp Phàm kiếm được. Hơn nữa thoáng cái có thể lấy được nhiều tiền như vậy, chứng tỏ tiểu tử này còn có chút bản lĩnh, có lẽ ở trong huyện còn có người đứng sau.
Nhưng từ tình hình mà thân tín đã điều tra qua thì thằng ranh họ Diệp này xác thực không có người đứng sau, là một tờ giấy trắng, làm sao lại kiếm được nhiều tiền như vậy? Về điểm này Thái Đại Giang hết sức nghi ngờ, đoán chừng cũng không sai biệt gì với Tần Chí Minh.
– Tiểu Diệp, đối với công tác trong thị trấn gần đây của cậu, tôi rất hài lòng. Tiếp theo chính là lập kế hoạch cho công tác chuẩn bị bầu cử, phải giữ được cân bằng của ba dòng họ lớn. Ngàn vạn lần không được tạo ra hỗn loạn gì, có tình huống gì phải kịp thời báo cáo…
Thái Đại Giang giống như một thầy giáo dạy học sinh, tiến hành một phen giáo dục theo kiểu tâm sự với Diệp Phàm, cuối cùng nhẹ giọng bồi thêm một câu:
– Đối với chuyện của chủ tịch Ngô cậu cũng phải để ý một chút, đây cũng là công tác, nhưng phải làm tốt công tác giữ bí mật.
– Vâng, chủ tịch Thái, tôi sẽ để ý.
Diệp Phàm trả lời dứt khoát,
“Mẹ nó! Thái lão quỷ này hình như có chút bất mãn đối với mình, mới có thời gian mấy ngày làm sao điều tra ra được chuyện của chủ tịch Ngô, ta cũng không phải là thần thám Địch Nhân Kiệt.”, Diệp Phàm thầm nghĩ.
Thái Đại Giang cầm lấy bút ký “xoẹt, xoẹt” mấy cái vào tờ giấy phê đưa cho Diệp Phàm. Diệp Phàm đảo mắt nhìn xuống, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, không kìm được nhẹ giọng hỏi:
– Chủ tịch Thái, tôi nhớ trên huyện hình như là cấp cho mười hai nghìn, tại sao còn có bốn nghìn? Bốn nghìn căn bản là không đủ! Có phải trên huyện đưa nhầm không…
Sau khi nói xong cứ nhìn chằm chằm vào Thái Đại Giang.
“Thằng ranh này, cái gì cũng không hiểu, thật là non nớt. Trên huyện cấp cho mười hai nghìn thì phải đưa cho ngươi mười hai nghìn sao? Có thể đưa cho ngươi bốn nghìn vẫn là vì ông mày vừa mới được thăng quan, tâm tình cực tốt, bằng không cũng chỉ hai ngàn thôi.”Thái Đại Giang trong lòng nghĩ thầm, vẻ mặt nghiêm túc nói:
– Ai! Tiểu Diệp, cậu cũng biết trên thị trấn có khó khăn. Thôn Thạch Bình, thôn Sơn Quy , tường lớp học trong trường học đều nghiêng lệch cả rồi, nếu không tu sửa lập tức đoán chừng có thể tạo thành bi kịch thành tường đổ làm mọi người bị thương. Thân là một nhân viên công tác của chính phủ, chúng ta đều là nô bộc của dân, cần phải có cái nhìn đại cục, nên lấy đại cục làm trọng, lúc nào cũng phải nghĩ đến vì nhân dân phục vụ…
– Xin lỗi chủ tịch Thái, trường học của thôn Thạch Bình và thôn Sơn Quy tự có người của thôn bọn họ đi kiếm tiền. Trường học của thôn đập Thiên Thủy cũng không khác gì, nếu không tu sửa phỏng chừng cũng sẽ tạo thành thảm kịch học sinh trực tiếp từ trên lầu rơi xuống. Hơn nữa số tiền đó là tôi lấy danh nghĩa của thôn đập Thiên Thủy xin được, phải biết rằng hiện tại kiếm một phân tiền cũng khó khăn, tôi phải chạy khắp nơi cầu xin hết người này đến người khác chỉ còn thiếu quỳ xuống đất mới kiếm được chút tiền này. Hơn nữa tình hình của thôn đập Thiên Thủy phức tạp, không có tiền công tác căn bản không cách nào triển khai, cho nên vẫn xin chủ tịch Thái suy nghĩ thêm một chút về tình hình thực tế của thôn thôn đập Thiên Thủy.
Có những thứ, biết là một chuyện, làm lại là một chuyện khác. Diệp Phàm đương nhiên cũng biết tiền của cấp trên cấp xuống mỗi một cấp sẽ mất đi một chút, nhưng tuyệt đối không ngờ Thái Đại Giang lại hạ thủ ác như vậy.
Trong đầu hắn lập tức nổi lên một từ, “nhạn đã qua nhổ lông”. Hồi ấy khi đi học không làm sao cũng không cách nào hiểu được ý nghĩa của từ ngữ này, hiện tại tham gia vào công tác cuối cùng cũng đã hiểu rõ được.
Mười hai ngàn mà đưa cho hắn bốn ngàn, nghĩ đến tình hình phức tạp của thôn đập Thiên Thủy, Diệp Phàm lập tức đem lời khuyên của lão Phí là làm chuyện gì cũng cần phải tĩnh tâm, kìm nén tức giận vất ra khỏi đầu, thanh âm cao vút, mơ hồ còn có giọng chất vấn, điều này khiến cho Thái Đại Giang rất không vui.
Hắn thầm nghĩ:
“Ngươi không phải là một thằng ranh vắt mũi chưa sạch vừa mới tham gia công tác sao? Thật sự không biết trời cao đất dày. Kiếm được mấy đồng tiền còn dám đến chất vấn ông mày, không để cho nếm chút lợi hại, xem ra ai cũng dám trèo lên đầu ông mày đại tiện rồi. Hơn nữa hiện tại ông mày vừa mới ngồi lên chiếc ghế chủ tịch thị trấn, đang muốn kiếm ai đó đến thể hiện uy nghiêm để thuộc hạ của Tần lão quỷ nhìn xem…”
Chủ yếu nhất chính là Thái Đại Giang đã đồng ý với đạo trưởng Cát Phác của Tam Phong Quan sẽ quyên góp một pho tượng đồng. Trăm nghìn tệ ấy đương nhiên phải rút chỗ này một chút, chỗ kia một chút, trong chân gà cũng phải ép ra hai lượng dầu.
Nghĩ đến những điều này, Thái Đại Giang liền hừ một tiếng rồi quăng chiếc bút máy mạ vàng lên trên bàn, thu lại nụ cười, sắc mặt trầm xuống, nhìn lướt qua Diệp Phàm:
– Vừa rồi không phải đã nói với cậu rồi sao? Làm một nhân viên công tác của chính phủ cần phải có quan niệm đại cục. Cậu xem xem, có bao nhiêu cán bộ, bọn họ đều là hi sinh lợi ích bản thân vì lợi ích của mọi người, thôn đập Thiên Thủy so sánh với chính quyền Lâm Tuyền chính là nhà nhỏ và nhà lớn. Thị trấn Lâm Tuyền có đến 30 thôn lớn, nếu mỗi thôn đều cò kè mặc cả giống như nhà cậu thì chủ tịch thị trấn như tôi còn có thể tiếp tục làm được không? Đừng nói nữa, mau quay về thôn đập Thiên Thủy đi! Thân là tổ trưởng tổ công tác đóng ở thôn đập Thiên Thủy không thể tùy tiện rời khỏi thôn được, nơi đó chính là nơi công tác chiến đấu của cậu. Nếu trong thời gian này xảy ra chuyện gì thì trách nhiệm của cậu sẽ lớn đấy.
Thái Đại Giang càng nói càng cao giọng, có chút cảm giác mở đại hội. Lúc đó cửa phòng của phòng làm việc cũng chưa đóng, mấy nhân viên sát vách cũng đang căng tai lên nghe rất nhiệt tình. Trong lòng âm thầm bội phục một thằng ranh chưa vắt mũi sạch như Diệp Phàm lại có thể dám đối đầu với Thái Đại Giang.
– Chủ tịch Thái, anh có ý tứ gì. Tôi trở lại cũng là vì làm việc cho thôn, cũng không phải vì chuyện riêng. Thêm vào một chút, nếu không tôi sẽ không đi.
trong lòng Diệp Phàm cũng bắt đầu cuồn cuộn bốc lửa, bản thân mình quay về vì làm việc trong thôn, nhưng trong miệng Thái Đại Giang lại biến thành không có trách nhiệm. Nhưng cảm xúc của Diệp Phàm vẫn khống chế được tương đối tốt, khi nói chuyện đột nhiên nhớ ra khi ở chính quyền Ngư Dương nghe được hai trưởng thôn vác chăn bông đòi tiền, lập tức dứt khoát chơi chiêu thuật ăn quịt.
– Ầm! Cơn tức giận của Thái Đại Giang cuối cùng bị đốt cháy, nặng nề vỗ bàn một cái quát nói:
– Cậu xem xem, cậu còn giống một cán bộ của đảng không? Đúng là một tên vô lại. Đừng đem mấy cách công tác của những kẻ nhà quê lấy ra dùng, phương pháp đó sớm đã bị người ta vứt đi rồi. Không tin cậu vác chăn bông trên lưng tới thử xem, xem xem ông mày có đá cậu ra ngoài cửa không.
– Cho tôi thêm hai ngàn! Hai ngàn!
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Thái Đại Giang không chớp mắt, khí thế đằng đằng. Hắn đã có ý nghĩ liều mạng rồi, nghĩ xem nếu không có tiền đoán chừng công tác của thôn đập Thiên Thủy căn bản không khai triển được, nếu đã vậy thì quay về e là cả đời cũng không ngấc đầu lên được.
Chương 30: Điểm tâm thơm cay.
-Được…được được! Ông mày từ trước đến nay còn chưa gặp một thanh niên trẻ tuổi nào như cậu cả, to gan! Cầm đi! Có khí phách lắm!
Nhìn khuôn mặt non nớt của Diệp Phàm, Thái Đại Giang cũng cũng có chút tức giận, thầm nghĩ thằng ranh này cũng rất thẳng thắn. Loại người này nếu dùng được sẽ là một cao thủ siêu cấp, hơn nữa còn là một trợ thủ cực tốt, tâm kế cũng không nhiều.
Thái Đại Giang đột nhiên có cảm giác muốn bồi dưỡng trọng điểm Diệp Phàm, loại cảm giác vô cùng quái dị, vì thế cầm lấy bút sửa đổi mấy chữ rồi ném cho Diệp Phàm:
– Đi nhanh đi! Đừng không có việc gì cũng chạy về thị trấn, đem tâm trí đặt ở thôn đập Thiên Thủy đi, hừ!
– Cám ơn! Chủ tịch Thái, tôi đi đây, nhất định sẽ làm tốt công tác.
Diệp Phàm nhìn lướt qua phát hiện đổi thành sáu ngàn, suy nghĩ thấy cũng được rồi. Nếu thật sự chọc giận Thái Đại Giang, đoán chừng sau này hắn sẽ gây khó dễ cho mình, cho dù làm ra thành tích đoán chừng một câu nói của hắn cũng sẽ tiêu tan hết, dáng vẻ này nhất định là lợi bất cập hại, sau khi nhẹ nhàng đóng cửa lại nhớ ra gì đó lại đẩy cửa ra thò đầu nói:
– Tiểu Diệp xin chúc mừng chủ tịch thị trấn Thái, tôi đi đây!
– Được!
Câu nói này Thái Đại Giang thích nghe, hừ một tiếng, lẩm bẩm nói:
– Tên thanh niên này, cũng có chút thú vị. Dùng được thật sự là một nhân tài…
Khi Diệp Phàm đi qua hành lang nhìn thấy nhiều phòng ban đều có người thò đầu ra, trong mắt lộ ra thần sắc vô cùng phức tạp. Một số người lộ ra vẻ vui mừng trên nỗi đau của người khác, khóe miệng hiện ra nụ cười mỉa mai, giống như đang nói:
– Thằng ranh, đắc tội với Thái Đại Giang, ngươi chết chắc rồi.
Diệp Phàm bất chấp xông đi lĩnh tiền.
Sáu ngàn tệ tới tay, Diệp Phàm mới thở phào nhẹ nhõm.
– Mẹ kiếp! Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, nói không sai chút nào. Không có tiền chẳng làm được cái cóc gì.
Diệp Phàm thầm mắng một câu, quay về phòng làm việc.
– Diệp tổ trưởng, uy phong lắm!
Lưu Trì cười chế giễu.
– Có ý gì vậy?
Diệp Phàm vờ hỏi, trong lòng cũng hiểu rõ chắc là chuyện tranh chấp với Thái Đại Giang.
– Người anh em, chủ tịch Thái không sung quân cậu sao?
Lưu Trì ra vẻ ngạc nhiên.
– Không có! Rất tốt.
Diệp Phàm mỉm cười nói:
– Một ngàn tệ của anh đến tay rồi chứ?-
– Mới vừa giao cho Lý muội muội.
Lưu Trì đùa giỡn.
– Ừ! Một ngàn tệ của tôi cũng cầm được trên tay rồi. Tổ trưởng Diệp, nghe nói cậu ở trên huyện lấy được mười hai ngàn tệ, như vậy là giỏi lắm rồi, không biết…cầm được trong tay bao nhiêu?
Lý Xuân Thủy nhỏ giọng hỏi, vách bên cạnh đang phát ra tiếng lạch cạch vì đang sửa chữa lại văn phòng làm việc của chủ tịch Ngô.
– Sáu ngàn!
Diệp Phàm có chút uể oải, cảm thấy bản thân mình không có bản lĩnh, trên huyện phát cho mười hai ngàn tệ, đến cuối cùng thiếu chút nữa đập bàn với Thái Đại Giang mới kiếm về được sáu ngàn, vừa tròn một nửa.
“A!”, Lưu Trì và Lý Xuân Thủy đều thất thanh kêu lên, bốn con mắt mở to như chuông đồng.
– Ha ha! Là thiếu một chút!
Diệp Phàm cười khổ nói.
– Còn thiếu, cậu trâu bò thật, Lưu Trì tôi rất ít khi bội phục người khác, hôm nay tôi thật sự bội phục cậu rồi, sau này tôi sẽ kêu cậu là anh Diệp.
Vẻ mặt Lưu Trì nghiêm túc, lần này cũng không giống như đang nói đùa.
– Đúng vậy, tôi cũng gọi cậu là anh Diệp!
Lý Xuân Thủy giống như tìm được thần tượng, hai mắt bắt đầu hiện lên vẻ gì đó mà Diệp Phàm thấy không hiểu, cảm thấy có chút thần bí khó lường.
– Các người…Ý tứ chính là mười hai ngàn tệ có thể lấy về được sáu ngàn đã là rất tốt sao?
Diệp Phàm nghi ngờ.
– Không sai, anh Diệp, thị trấn Lâm Tuyền chúng ta nghèo khó, có một quy củ bất thành văn, đó chính là cấp trên cấp tiền phải nhìn lãnh đạo, lãnh đạo vui thì cho ba phần, lãnh đạo không vui thì cho hai phần, từ trước đến giờ chưa bao giờ có chia ra năm năm.
Lưu Trì ngẫu hứng đọc lên một bài vè.
– Thì ra là vậy! Nhưng! Được rồi.
Diệp Phàm tự nói một câu, nghĩ đến trong sáu ngàn tệ đó còn phải trích ra một ngàn tệ để mua chuột sói lông xanh cho anh Triệu ở cục tài chính huyện, cũng không biết con chuột đó có mua được hay không, tâm tình lại có chút buồn bực. Nhưng nghĩ đến may mà lần này kiếm tiền tổng cộng cũng kiếm được tám ngàn tệ, trừ đi một ngàn tệ chí ít cũng còn lại bảy ngàn tệ, đã xem như là hoàn thành nhiệm vụ vượt mức rồi.
Tiếp đó ba người lại nghiên cứu một hồi xem làm thế nào tiến hành bước công tác kế tiếp ở thôn đập Thiên Thủy.
– Lão Tần, anh không thắng, tôi cũng không thắng.
Tống Ninh Giang ngồi ở trong phòng làm vịêc của Tần Chí Minh cười ha hả.
– Ai! Tôi cũng không ngờ lão Thái lại quá đáng như vậy, mới bắt đầu ngay cả bốn ngàn tệ cũng dám nói ra, phải biết rằng ở đó là đập nước Thiên Thủy. May mà thằng ranh Diệp đó còn có chút gan dạ sáng suốt, giành lại được hai ngàn tệ.
Tần Chí Minh vẻ mặt có vẻ tán thưởng.
– Lần này Thái Đại Giang nghe nói chỉ gõ bàn một cái, đoán chừng thằng ranh Diệp đó đã treo số trong lòng hắn rồi. Lão Tần, chuyện này đối với chúng ta mà nói cũng không phải là chuyện xấu.
Tống Ninh Giang nói.
– Ừ! Thái Đại Giang gõ bàn, vung tay vậy thì chúng ta cũng nên làm chút chuyện gì đó chứ.
Tần Chí Minh cười thần bí.
– Nếu không ta gọi thằng ranh Diệp đó đến khích lệ nó một phen, Thái Đại Giang đem cây gậy thì chúng ta chìa củ cà rốt.
Tống Ninh Giang nói vẻ quỷ dị.
– Công tác của thằng ranh Diệp đó đích xác là làm rất tốt, nhưng chúng ta không thể biểu dương kịp rồi. Chiều nay tổ công tác quay về đập nước Thiên Thủy phải không, Lão Tống, buổi chiều ông cũng đi nghiên cứu thôn Thạch Bình, đem con Mitsubishi của chính phủ đi được rồi, thuận tiện đưa bọn họ đi một đoạn, ha ha.
– Lão Tần, ông là nói…
Tống Ninh Giang nhất thời không có kịp phản ứng, thầm nghĩ tôi nói muốn đi đến thôn Thạch Bình nghiên cứu lúc nào, suy nghĩ một chút cũng hiểu ra, gật đầu nói với Tần Chí Minh:
– Cao kiến!
Vào buổi trưa, Diệp Phàm, Lưu Trì, Lý Xuân Thủy chuẩn bị tới quán cơm Xuân Hương, một khi kiếm được mấy ngàn, tiêu tốn hơn mười mấy đồng khao cái bụng của mình một chút cũng bình thường, nếu quay về đập nước Thiên Thủy thì có tiền cũng chưa chắc được ăn. Mỗi bữa ở đó đều là khoai tây, khoai lang, cải trắng, lá cây, gặp phải tuần nào không giết heo thì trong dạ dày một chút chất béo cũng không có, đoán chừng…
– Tổ trưởng Diệp, nghe nói các cậu kiếm được mấy ngàn, bữa trưa hôm nay phải mời khách đấy.
Triệu Thiết Hải đứng ở cổng trụ sở, cười ha ha nói giỡn.
– Được, sở trưởng Triệu, vừa vặn gặp nhau, cùng đi ăn một bữa đi.
Diệp Phàm nhiệt tình chào hỏi, Triệu Thiết Hải cũng là người không tệ.
– Tổ trưởng Diệp, mời khách sao? Chúng tôi cũng đến thật đúng lúc! Được, chúng ta chúc mừng một chút tổ trưởng Diệp đi.
Chủ nhiệm phòng tổng hợp Thiết Minh Hạ ở phía sau cười nói.
– Chủ nhiệm Hạ, tài ba gì chứ, cùng uống mấy chén đi.
Diệp Phàm vui vẻ.
Sau đó Lưu Trì dứt khoát kéo thêm mấy người bằng hữu tới, Lý Xuân Thủy cũng gọi thêm hai người chị em tốt, cứ như vậy trước khi đến quán cơm Xuân Hương, số người vốn ba người đã thành 13 người, rầm rộ thiếu chút kéo tới khiến chị họ của Xuân Thủy, cũng chính là bà chủ của quán cơm Xuân Hương vô cùng vui mừng.
Diệp Phàm âm thầm nghĩ trong bụng, “Đội ngũ ăn cơm này thật sự dễ dàng lớn mạnh, Hoa Hạ thật sự là quốc gia không thiếu những kẻ vì thức ăn ngon, ha ha!”
Tất cả mọi người đi lên lầu, quyền gọi món ăn là do Diệp Phàm. Khi gọi thức ăn, bà chị Xuân Hương lấy ra một quyển vở giống như thực đơn đặt cạnh Diệp Phàm, vì Diệp Phàm cao tới 1,76m nên cặp bồng đào của Xuân Hương vừa vặn áp lên tay hắn. Khi Diệp Phàm bắt đầu gọi món ăn vẫn chưa để ý, sau khi gọi mấy đĩa cảm giác trên cánh tay hình như có thứ gì mềm mềm ma sát lên vô cùng dễ chịu. Hé mắt xuống nhìn mới phát hiện thì ra là đôi bồng đào của Xuân Hương đang ngọ nguậy trên cánh tay mình.
Trong lòng hắn rộn ràng, giả bộ gọi món ăn cố ý đưa cánh tay nâng lên cao, thoáng cái đã nâng đôi gò bồng đào của Xuân Hương lên.
Xuân Hương đương nhiên cũng giả vờ không biết, đôi gò bồng đào nặng nề đặt trên cánh tay cong cong của Diệp Phàm. Va chạm qua lại khiến mệnh căn bên dưới của Diệp Phàm không chịu được khảo nghiệm, dần dần ngẩng đầu lên. Kỳ diệu chính là khi cánh tay Diệp Phàm di động lên xuống, đôi gò bồng đào đó run rẩy càng dữ dội, từng đợt cảm giác tê tê từ trên cánh tay truyền tới.