• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23: Tiên Vân Ti.

Sáng hôm sau, dù về đập Thiên Thủy cũng không có việc gì làm nên đợi lấy được tiền trong tay rồi về cũng được. Vì lúc ấy đã thương lượng với Lưu Trì và Lý Xuân Thủy về thị trấn Lâm Tuyền ba ngày để kiếm tiền. Đây cũng tính là nội dung công tác, chỉ khác về tính chất mà thôi. Giờ thấy có tiền trước thời hạn mà còn dư ra hai ngày, Diệp Phàm đi lên tỉnh thành Thủy Châu.

Bỏi vì Diệp Phàm hôm trước ở đập nước Thiên Thủy được ăn một món rau tên là Thiên Nhĩ Linh, có hỏi Diệp Kim Liên món rau này ở đâu, cô ấy nói là ngắt ở nhà.

Diệp Phàm lúc ấy cũng đi hái một chút về, loại cỏ này hình dáng rất giống lỗ tai người, sau khi phơi khô đem xào hoặc hầm canh đặc biệt thanh ngọt mềm ngon.

Buổi tối vẫn cảm thấy dư vị vô cùng ngon, dường như trước đây đã từng ăn rồi. Nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra trước đây khi học ở đại học Hải Giang tại Thủy Châu đã từng có một bạn học nhà giàu tên là Vương Kim Vượng, trong một lần sinh nhật đã mời các bạn cùng phòng đến – Khách sạn Thủy Châu- ăn uống thoải mái, lúc đó có ăn một bát rau tương tự như ‘Thiên Nhĩ Linh’ nhưng khách sạn không gọi là ‘Thiên Nhĩ Linh’ mà gọi là ‘Tiên Vân Ti’ gì đó.

Diệp Phàm nhớ rõ lúc đó một bàn 16 người đều ăn uống rất ngon lành. Sau đó lại nghe nói món ‘Rau Tiên Vân’ còn là đặc sản của khách sạn Thủy Châu. Đương nhiên giá tiền cũng đắt đến kinh người, một đĩa giá hơn năm trăm tệ.

Lúc ấy Vương Kim Vượng cũng cảm thấy ăn rất ngon, sau đó lại gọi thêm một đĩa. Cuối cùng một vị quản lý đích thân đến xin lỗi, giải thích là vì sản lượng loại rau đặc biệt đó quá ít nên không gọi thêm được nữa.

Một bàn giới hạn một đĩa, nếu ‘Thiên Nhĩ Linh’ mọc ở đập Thiên Thủy chính là nguyên liệu của ‘Tiên Vân Ti’, vậy thì mình phát tài rồi.

Vì nghe nói là Thiên Nhĩ Linh ở thôn Thiên Thủy tương đối nhiều, truyền thuyết nói là rau thần từ trên trời giáng xuống, vì nước ở đập Thiên Thủy trong vắt nên mới có vẻ tươi tắn như vậy, dân bản xứ còn nói rau này có thể trị được một số bệnh đơn giản.

Nhưng người trong thôn đập Thiên Thủy cũng chỉ xem nó là một loại rau dại bình thường. Vì vậy muốn hái đủ lượng cho một đĩa rau cũng tương đối phiền toái cho nên chỉ khi có khách thì mới dùng Thiên Nhĩ Linh đã tốn công hái đem phơi khô trước đó ra chiêu đãi.

Bình thường cũng không có mấy người rảnh rỗi đi phơi khô loại cỏ này vì quá tốn sức. Diệp Phàm dự định là nếu kiểm chứng được thì mình sẽ thu mua rồi bán lại cho khách sạn Thủy Châu, nói không chừng có thể kiếm được một món tiền.

Cuộc sống không có tiền bây giờ cũng thật sự là khó khăn, mình không quyền không thế nên không có ai biếu xén. Tiền lương phải đến ngày 15 mới được nhận, chắc cũng không vượt quá 300 tệ.

Hơn nữa Diệp Phàm cũng hạ quyết tâm, cho dù làm quan cũng tuyệt đối không nhận tiền, mỗi lần nhìn thấy những vị quan tham ngã ngựa vào tù, ra pháp trường v..v..Diệp Phàm cũng thấy ớn lạnh, cho nên mình cứ cố kiếm ít tiền trước đã.

Đên tối thì Diệp Phàm tới được khách sạn Thủy Châu, cắn răng gọi một đĩa – Tiên Vân Ti- , nếm thử cẩn thận thì cảm thấy mùi vị có mấy phần tương tự với món ăn mà Diệp Kim Liên nấu ở đập Thiên Thủy. Chẳng qua đầu bếp trong khách sạn là cao thủ, nấu ăn ngon hơn một chút mà thôi.

Cuối cùng nhìn giá tiến, lại tăng lên rồi, một đĩa mà tận 800 tệ, tương đương với hai tháng rưỡi tiền lương của Diệp Phàm.

– Cô nương, trong quán các cô có nhiều ‘Tiên Vân Ti’ này không?.

Diệp Phàm hiếu kỳ hỏi.

– Không nhiều lắm! Khi đông khách mỗi bàn một đĩa cũng không cung cấp đủ, chỗ có không có.

Cô gái phục vụ xinh đẹp mỉm cười đáp.

– Cô à, tôi muốn gặp quản lý của các cô, tôi có việc, hơn nữa tuyệt đối là việc tốt.

Diệp Phàm giả vờ tràn đầy tự tin nói, kỳ thực trong lòng hắn cũng có chút bồn chồn, sợ nhầm lẫn thành trò cười thì xấu hổ lắm.

– Được rồi, để tôi mời cô ấy đến.

Cô gái nhìn kỹ Diệp Phàm một hồi, cảm thấy có lẽ người thanh niên này sẽ không trêu chọc mình.

Không lâu sau có một cô gái lông mi dài, cái mũi cao thẳng, rất có khí chất giai nhân đi đến.

– Tiên sinh, tôi là Dư Thanh Liên, phó quản lý bộ phận ăn uống của khách sạn Thủy Châu. Ngài tìm tôi có chuyện gì sao?

Nữ giám đốc hơi ngạc nhiên, không biết người thanh niên này tìm mình có chuyện gì, nhưng thái độ lại vô cùng tốt.

Diệp Phàm cũng không đáp lời, lấy từ trong túi du lịch dưới đất ra một cái hộp rồi mở đặt lên bàn nói:

– Giám đốc Dư, tôi có thứ này, có lẽ cô không xa lạ đâu, xem kỹ đi-

Trong hộp đựng hai loại Thiên Nhĩ Linh tươi và Thiên Nhĩ Linh đã phơi khô.

– A! Để tôi xem xem.

Dư Thanh Liên khẽ nói, vươn tay lấy ra một đóa Thiên Nhĩ Linh nhìn thật kỹ, sờ sờ ngửi ngửi. Cô nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên chấn động tinh thần, quay sang bảo người phục vụ bên cạnh:

– Hồng Mai, em lập tức đi mời bếp trưởng Quách đến đây.

– Vâng, thưa quản lý.

Hồng Mai xoay người bước nhanh đi.

– Tiên sinh tên gì, loại cỏ này ngài lấy từ đâu? Có bao nhiêu? Dư Thanh Liên khom lưng ngồi xuống ghế, một khoảnh ngực trắng như tuyết lướt qua trước mặt Diệp Phàm.

– Ha ha ! Tôi tên là Diệp Phàm. Những cái khác không thể trả lời, xác định xong rồi nói tiếp.

Diệp Phàm điềm nhiên nói.

Không lâu sau có một người trung niên mập mạp, đầu đội mũ đầu bếp đi tới.

– Sư phụ Quách, ông xem xem loại cỏ này có phải là làm Tiên Vân Ti không?

Dư Thanh Liên hỏi, trên mặt thoáng hiện nét mong chờ. Vì cỏ Thiên Nhĩ Linh này gần đây càng ngày càng ít, nếu không có đủ hàng cung cấp thì chắc khách sạn Thủy Châu sẽ mất đi một nhóm khách hàng thường đến vì món ăn này.

Sư phụ Quách không nói gì, cầm Thiên Nhĩ Linh lên kiểm tra cẩn thận. Bốn thuật “ nhìn, ngửi, hỏi, bắt” của đông y còn thiếu ‘hỏi’ là không thể thực hiện được, muốn hỏi cũng phải để cỏ này thành yêu mới hỏi được.

Cuối cùng sư phụ Quách còn cắt một miếng nhỏ đưa lên miệng nhấm nháp.

– Không cần phiền toái như vậy, ông có thể dùng nguyên liệu tôi cung cấp xào luôn một đĩa thì cái gì cũng rõ ràng.

Diệp Phàm khẽ cười nói.

– Vậy…vậy xin lỗi, tiên sinh chờ một lát.

Quách sư phụ cũng là hết sức hưng phấn, vì chất lượng loại cỏ tươi ngon mọng nước này hình như còn tốt hơn loại mua được trước kia.

Một canh giờ sau, một đĩa Tiên Vân Ti giữa màu xanh hai bên màu đỏ được đặt lên bàn.

– Giám đốc Dư, tôi đã nếm qua rồi, chất lượng cực kỳ tốt, mềm mà không ngấy, vô cùng thanh khiết, sau khi xào tỏa hương thơm ra bốn phía.

Sư phụ Quách khen ngợi nói.

Giám đốc Dư cũng gắp mấy miếng để vào trong miệng xinh xắn, cẩn thận nhai nếm.

– Đúng! Rất ngon!

Cô buột mồm khen ngợi rồi quay sang nói với Diệp Phàm:

– Anh có thể chuẩn bị được bao nhiêu loại cỏ khô Tiên Vân này, khách sạn chúng tôi bao hết, một cân 500 tệ.

– Có 500 tệ, phải biết rằng một đĩa chỗ các cô đã bán được 800 tệ. Ta nghĩ một đĩa ước chừng có hai ba lạng loại cỏ khô này là đủ rồi. Ta nói đúng chứ.

Diệp Phàm sớm đã tính toán kỹ càng, hiện tại đã biết khách sạn đang thiếu loại hàng này, đương nhiên có thể kiếm thêm một chút lại càng tốt. Nếu giá cao hơn thi mình thu mua cũng có thể cao hơn, dù sao người của thôn đập Thiên Thủy cũng được lợi ích thực tế, họ thật sự sống quá vất vả rồi.

– Diệp tiên sinh cũng không thể nói như vậy, anh phải biết chúng tôi phải phối hợp bao nhiêu nguyên liệu. Riêng loại cỏ khô tiên vân này phải dùng nước canh bào ngư để nấu, lại phối hợp thêm mấy chục loại nguyên liệu mới làm ra…

Đầu bếp Quách có chút nóng nảy.

– Nước canh bào ngư nấu cỏ khô, quả thực là xa xỉ, chẳng trách lại ăn ngon hơn người của đập Thiên Thủy nấu rất nhiều.

Diệp Phàm trong lòng cũng là cả kinh, cỏ Thiên Nhĩ Linh này cũng là kỳ quái, Thiên Nhĩ Linh tươi thật ra không thể nào ăn được, rất là đắng. Phải ngâm nước một thời gian, sau đó phơi khô, vị đắng mới có thể mất đi, đoán chừng khách sạn Thủy Châu cũng có phương pháp đặc biệt.

– Như vậy đi, Diệp tiên sinh, loại cỏ khô Tiên Vân này của anh nhìn phẩm chất nhiều nhất chỉ đạt tới cấp hai, chúng tôi tăng thêm 100 tệ. Nếu phẩm chất đạt được cấp một sẽ là 800 tệ, anh thấy như thế nào?

Giám đốc Diệp nhàn nhạt cười nói đồng thời đưa ra một tờ danh thiếp:

– Sau này khi anh đưa hàng tới thì gọi điện thoại là được rồi.

– Được!

Diệp Phàm cũng không muốn rao giá quá mức, thầm nghĩ phơi khô có lẽ còn có một số tuyệt kĩ, không biết người trong thôn đập nước Thiên Thủy có cao thủ phương diện này hay không? Quay về rồi tính, đã làm thì phải làm thành thượng đẳng.

Khi đi còn hỏi rõ phẩm chất của cấp thượng đẳng, quan sát qua hàng mẫu, Diệp Phàm chơi ở Thủy Châu một tối. Vốn định quay về thăm trường học một chút, sau đó không có thời gian nên không đi. Ai ngờ lại gặp được một người bạn học cũ nên ở lại Thủy Châu chơi một ngày.

 

Chương 24: Thùng thuốc súng.

Diệp Phàm vốn định nói ra cỏ Tiên Vân này có tên dân dã là Thiên Nhĩ Linh, nhưng nghĩ cần phải giữ bí mật nên lại im lặng. Người của đập Thiên Thủy tuyệt đối không ngờ rằng Thiên Nhĩ Linh lại có giá trị cao như vậy, nếu để bọn họ biết mà tự chạy đi bán thì mình còn kiếm tiền được sao.

Mà người của khách sạn Thủy Châu có đến huyện Ngư Dương cũng không ngờ rằng Thiên Nhĩ Linh đó chính là Tiên Vân Ti. Cho nên cần phải giữ bí mật đối với việc độc quyền kinh doanh, đây có lẽ chính là bí mật buôn bán.

Khi Diệp Phàm đang ở khách sạn Thủy Châu cò kè mặc cả cỏ Tiên Vân thì ở huyện Ngư Dương chín đại thường ủy cũng đang cò kè mặc cả, đương nhiên cái mà bọn họ thảo luận chính là mũ quan.

Phòng họp huyện ủy huyện Ngư Dương mù mịt khói thuốc, tin tức Ngô Tín Dân treo cổ đã lan ra rất xa.

Nhân vật số một của huyện Ngư Dương, bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương xanh mặt ngồi lặng yên, trút hết tức giận vào mấy điếu thuốc Trung Hoa, không ngừng đốt hết điếu này đến điếu khác. Chủ nhiệm Văn phòng huyện ủy Giang Á Trạch trông thấy thế lo lắng không thôi.

Bởi vì hôm qua Lý Hồng Dương bị chỗ dựa của ông ta là bí thư thành ủy thành phố Mặc Hương Lý Quốc Đống chửi vuốt mặt không kịp. Cái gì là dùng người không rõ ràng, tin đồn nổi lên khắp nơi, thông tin bừa bãi…Bị phê bình qua điện thoại tròn nửa tiếng.

Lý Hồng Dương thật ra cũng khốn khổ. Ban đầu Ngô Tín Dân ngồi lên vị trí chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền không phải do ông ta cất nhắc, mà là kết quả của trao đổi chính trị.

Bởi vì lúc ấy ông ta muốn ủng hộ Tần Chí Minh đang là cục trưởng cục Tôn giáo lên vị trí bí thư thị trấn Lâm Tuyền. Trong hội nghị thường ủy, chủ tịch huyện Trương Tào Trung đề xuất Ngô Tín Dân làm chủ tịch thị trấn. Bí thư, chủ tịch thị trấn không thể một mình nắm hết, bất đắc dĩ đành phải thỏa hiệp. Lúc đó vẫn còn dương dương tự đắc chí ít chiếm được phần chính, ai biết Ngô Tín Dân không chịu suy nghĩ lại đi treo cổ chứ.

Lý Hồng Dương vốn muốn nói Ngô Tín Dân là do chủ tịch huyện Trưong Tào Trung đề cử, nhưng lại nghĩ nếu để bí thư thành ủy Lý Quốc Đống biết được thì không phải sẽ mắng mình bất tài hay sao? Lại không thể nắm chắc trăm phần trăm thường ủy huyện trong tay.

Hơn nữa Trương Tào Trung cũng không phải là người của Lý Quốc Đống nên lão cũng không thể trực tiếp mở miệng mắng chửi Trương Tào Trung. Cho nên Lý Hồng Dương đành ngoan ngoãn cúi đầu nghe điện thoại, nén tất cả tức giận vào trong bụng.

Còn mặt chủ tịch huyện Trương Tào Trung lại càng xám như tro tàn, đen như Bao Công. Ngô Tín Dân là do lão gắng sức đưa lên, hiện tại tin đồn loang khắp nơi, đầu của lão cũng là trướng lên như đầu heo rồi.

Thật ra hôm qua lão cũng chẳng khác gì Lý Hồng Dương, cũng bị chỗ dựa lưng của mình là bí thư Đảng ủy khối thành phố Mặc Hương Chu Càn Dương giáo huấn về cuộc sống, lý tưởng, công việc gần nửa giờ, một bụng đầy thuốc súng giờ vẫn chưa được giải tỏa. Lão đoán chừng một lát nữa thì nơi đây sẽ biến thành chiến trường, vì Lý Hồng Dương nhất định sẽ đem chuyện này ra nói.

Trong phòng họp nồng đậm mùi thuốc súng, không khí đang căng ra. Trong mấy vị thường ủy khác chỉ có hai người là bí thư đảng ủy khối Chung Minh Nghĩa và huyện đội trưởng Tạ Cường là ngó đông ngó tây, chuẩn bị xem trò hay.

– Cạch!-

Một thanh âm lanh lảnh vang lên. Mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hồng Dương ngồi chính giữa bởi vì đây là tiếng cảnh báo tức giận mà nhân vật số một phát ra.

Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương có thói quen là mỗi lần mở hội nghị thường ủy, nếu lão cao hứng sẽ dùng nắp chén gõ nhẹ vào thành chén phát ra tiếng ‘keng keng’, khi tức giận sẽ đập mạnh nắp xuống phát ra tiếng ‘cạch cạch’, càng tức giận thì tiếng ‘cạch cạch’ phát ra càng bén nhọn. Nghe nói lão đã gõ vỡ mấy cái nắp chén rồi.

– Các đồng chí, mấy ngày qua tôi rất đau lòng! Đau lòng!

Vì muốn hình tượng hóa sự đau lòng của mình, Lý Hồng Dương còn vuốt ngực cứ như trái tim quặn đau vậy.

– Đau cái rắm, ông mày cũng muốn treo cổ đây.

Trương Tào Trung run lên mắng thầm: “ Ngô Tín Dân, cái đồ chó chết, đồ ăn hại. Thôn đập Thiên Thủy dù có khó làm cũng không đến mức ép ngươi phải treo cổ! Đồ bất tài thì giúp sao được, Chết hay lắm, làm ông mày còn phải lau đít cho mày….”

Lý Hồng Dương lần lượt liếc nhìn tám vị thường ủy xung quanh, quát lên:

– Một chủ tịch thị trấn, đặc biệt còn là chủ tịch của thị trấn lớn thứ hai sau thị trấn Thành Quan, làm sao lại không chịu nổi một chút khảo nghiệm trắc trở, khó khăn? Phải biết rằng, ông ta treo cổ như vậy làm công việc của Ngư Dương chúng ta bị động biết bao. Ngư Dương chúng ta bây giờ nổi tiếng rồi, lên tiêu đề báo tỉnh rồi. Ngày trước huyện chúng ta nghèo khó, muốn mời những ký giả báo tỉnh sáng như sao kia đến hô hào xem có thể lôi kéo được người đến đầu tư hay không, đáng tiếc những ông vua không ngai ấy đều không để ý đến chúng ta. Bây giờ thì sao chứ, không cần nói mà họ ngày nào cũng gọi đến la hét đòi tới phỏng vấn Ngư Dương chúng ta…thôn đập Thiên Thủy khó làm, nhưng chúng ta làm gì chứ? Chúng ta là cán bộ của đảng, là đầy tớ của nhân dân, tất cả đều là vì dân phục vụ. Nếu giống như hắn ta gặp phải một chút khó khăn liền quẳng gánh, treo cổ, vậy còn có ai dám làm đầy tớ của nhân dân nữa chứ…

Nói đến đây, Lý Hồng Dương nhấp một ngụm trà liếc nhìn Trưởng ban tổ chức Phí Mặc một cái, khiến Phí Mặc nhất thời cảm giác ánh mắt đó lạnh lẽo như dao cắt, vội vàng cúi dầu không dám ngước lên.

Vì Phí Mặc mặc dù là Trưởng ban tổ chức của huyện Ngư Dương,nhưng cũng là người của chủ tịch huyện Trương Tào Trung. Lúc ấy Phí Mặc đề cử Ngô Tín Dân chính là làm theo chỉ thị của Trương Tào Trung.

– Mẹ kiếp! Lý thiên vương muốn nổi giận rồi, ai! Xui xẻo rồi, lúc đầu không nên làm chim đầu đàn xung phong …

Phí Mặc chỉ đành thầm hối hận, lúc này mới thật sự là lĩnh hội được sâu sắc nhất đạo lý ‘súng bắn chim đầu đàn’.

– Chuyện này không thể cứ để như vậy được, bộ phận tổ chức phải đứng ra chịu trách nhiệm.

Lý Hồng Dương vỗ bàn quát lên, mắt trợn tròn nhìn về hướng Phí Mặc.

“ Phải như thế! Ông đây quản khối đảng, Phí Mặc khốn khiếp mày quản mặt nhân sự, dựa vào Trương Tào Trung đứng sau lưng không thèm quan tâm đến ta, bây giờ thoải mái mà nghe chửi nhé, ha ha!”, bí thư Đảng ủy khối Chung Minh Nghĩa híp mắt lại, trong lòng đắc ý mắng thầm. Mặt nhân sự của bộ phận tổ chức vốn thuộc về phạm vi của bí thư đảng ủy khối Chung Minh Nghĩa nhưng vì Phí Mặc đi theo chủ tịch huyện Trương Tào Trung nên không thèm để ý đến Chung Minh Nghĩa và Lý Hồng Dương.

– Các đồng chí, bài học này quá sâu sắc! Ban đầu khi đề nghị Ngô Tín Dân làm chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, tôi cũng bỏ phiếu tán đồng, ta sẽ kiểm điểm sâu sắc trước tổ chức đảng và lãnh đạo cấp trên.

Phòng họp nhất thời lác cả mắt. Chủ tịch huyện Trương Tào Trung là người đầu tiên đứng ra kiểm điểm, ngay cả Lý Hồng Dương cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

– Bí thư Lý, Chủ tịch Trương, tôi cũng xin làm kiểm điểm sâu sắc với tổ trưởng đảng…

Trưởng ban tổ chức Phí Mặc lập tức đứng dậy, thái độ thành khẩn. Anh cả Trương Tào Trung đã đứng ra rồi, người có liên quan như gã không đứng ra được sao?

– Được! Trưởng ban Phí thái độ rất tốt!

Trương Tào Trung hừ một tiếng đưa mắt nhìn một vòng nói:

– Nói đi cũng nói lại, có đủ loại giả thuyết về cái chết của chủ tịch Ngô nhưng người cũng đã chết rồi, Tiểu Ngô không có công lao cũng có khổ lao. Thôn đập Thiên Thủy chắc hẳn chư vị ngồi đây đều biết rất rõ, là một thôn điển hình về dân chúng điêu ngoa, thậm chí đến mức độ không còn pháp luật nữa.

Lần trước chọn trưởng thôn còn phải điều động cả cảnh sát vũ trang huyện, ngay cả Trưởng đồn công an thị trấn Lâm Tuyền Triệu Thiết Hải cũng bị chém một đao, thiếu chút nữa bị phá tướng. Triệu Thiết Hải làm gì chứ? Là bộ đội đặc chủng chuyển nghề. Kết quả trưởng thôn đến giờ vẫn chưa chọn được, cho thấy thôn này vô cùng phức tạp!

Chủ tịch Ngô biết rõ tình hình gay go này, nhưng khắc ghi lời hiệu triệu của đảng, biết rõ núi có hổ mà vẫn đi lên. Đây là một đảng viên tốt, cán bộ tốt, cuối cùng vì chuyện này mà ngay cả mạng cũng mất. Tôi rất đau lòng, đau lòng…

Không giống những người khác chỉ biết ngồi ở chính quyền thị trấn uống trà đọc báo, mới nghe nói đập Thiên Thủy xảy ra chuyện thì không dám thò đầu ra. Là bí thư của thị trấn Lâm Tuyền, Tần Chí Minh không trốn tránh được trách nhiệm.

Là bí thư đảng ủy, anh ta càng phải xung phong đi đầu. Theo tôi biết, khi chủ tịch Ngô báo cáo chuyện đập Thiên Thủy với Tần Chí Minh, Tần Chí Minh chỉ là hừ một tiếng. Ít nhất là anh ta không coi trọng. Ai! Có lẽ lúc đó anh ta đi thì sẽ không xảy ra thảm kịch này rồi, cho nên, tôi cảm thấy Tần Chí Minh không làm tròn bổn phận, cần phải kiểm điểm sâu sắc…-

Trương Tào Trung khẳng khái hát khúc bi ca, chĩa mũi dùi vào bí thư đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền Tần Chí Minh, thân tín của Lý Hồng Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK